Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 134


Bình thường từ trấn lên thành phố thì phải ngồi xe khách, tốn hơn ba giờ mới đến.

Mà bữa nay bọn họ lái xe nhiều nhất là hai giờ là tới.
Theo kế hoạch hẹn mẹ ra ăn cơm trưa, buổi chiều trở về, cho nên hơn 7 giờ sáng hai người đã chuẩn bị đồ đạc rồi xuất phát.
Tới lúc này thì Chung Ý Thu hết thấp thỏm, nghĩ đến sẽ mang Tiêu Minh Dạ tới nơi mình lớn lên, còn muốn gặp phụ huynh nữa, làm cậu có chút kích thích và hưng phấn.
Ngược lại Tiêu Minh Dạ có chút hồi hộp, lái xe hết sức chăm chú, thân thể cứng ngắc.
Chung Ý Thu an ủi hắn, “Đừng hồi hộp, hôm nay anh là bạn của em, anh càng hồi hộp thì càng làm mẹ cảm thấy khác thường.”
Xưng hô bạn bè làm Tiêu Minh Dạ không thích, nhưng tình hình hôm nay cũng phải làm vậy thôi, hắn khẽ cong khóe miệng mà không hé răng.
Chung Ý Thu thấy hắn khó chịu thì cười rộ lên, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hỏi: “Anh Chu tìm anh làm gì?”
“Trương Nhị Ngói chuyển thầu núi Ông Tiên Lớn cho anh ấy.”
Chung Ý Thu: “!”
Chu Luật Thư quá thần, thật sự giành lại chuyện thầu núi chỉ trong vòng mấy tháng thôi, Chung Ý Thu khiếp sợ nói: “Thật á? Anh ấy làm sao hay vậy?”
Tiêu Minh Dạ cười lạnh một chút, “Trương Nhị Ngói tự mình dâng tới cửa chứ đâu.”
Chung Ý Thu: “!”
Chuyện này kỳ thật có chút quan hệ tới Cao Tiểu Bao, tuy rằng người này đã bặt vô âm tín từ hồi Tết rồi.
Trương Nhị Ngói thích đánh bạc, nên là khách quen trong sòng bạc, cơ hồ mỗi ngày đều lắc lư ở đó.

Tuy gã thích dùng mánh lới để làm việc, nhưng nội tâm vô cùng lý trí.

Gã biết một khi dính vào đánh bạc thì tài sản sẽ cuốn gói theo chúng.


Cho nên mỗi ngày đều tới sòng bạc ham vui, phần nhiều là xem người khác chơi, rất ít khi tham gia, tự nhiên sẽ quen với nhiều người, có cả Cao Tiểu Bao.
Khi chở chú Nghĩa tới tái khám, Cao Tiểu Bao có giúp chở vài lần, nên Chu Luật Thư quen biết Cao Tiểu Bao.

Anh ta tìm cái cớ nói đã lâu không thấy người đâu, đi sòng bạc hỏi thăm, hắn cố ý tự nhiên tìm Trương Nhị Ngói hỏi thăm, hai người hàn huyên vài lần, thường xuyên qua lại nên quen thuộc.
Chu Luật Thư có tiền lại hào phóng, ra tay rộng rãi còn thích chơi, Trương Nhị Ngói mỗi ngày chỉ có thể nhìn người khác đánh cuộc, vừa vặn giờ có thể nương vào tiền từ Chu Luật Thư đến nghiện, tự nhiên bám lấy chiếm tiện nghi, dần dần càng đi càng gần.

Trương Nhị Ngói là một gã lưu manh thông minh, đã sớm hỏi thăm Chu Luật Thư rõ ràng, biết hắn là một ông chủ lớn của vườn trái cây nổi tiếng xa gần, có rất nhiều tiền.

Gã vẫn luôn cảm thấy mình sinh không gặp thời, không đuổi kịp thời điểm khai phá vườn trái cây, bằng không với ánh mắt và bản lĩnh của gã khẳng định bây giờ đã phát tài rồi.

Hiện tại gặp gỡ Chu Luật Thư, cơ hội xoay đầu là đây chứ đâu!
Cụ thể thế nào thì không biết, hắn không nói tỉ mỉ, kết quả chính là Trương Nhị Ngói tự dâng núi Ông Tiên Lớn cho Chu Luật Thư để đổi lấy một mảnh đất của vườn trái cây……
Chuyện này người ngoài xem vào thì thấy Chu Luật Thư là một ông chủ ngốc nghếch lắm tiền bị đặt bẫy, vườn trái cây kia đang vào lúc hái ra tiền, Trương Nhị Ngói cầm đi cùng ngày là có thể thấy tiền, y như nhặt được của quý! Mà núi Ông Tiên Lớn thì chẳng khác gì núi hoang, cây cối trên núi đã bị trộm đi gần hết, cả rắm còn không có nữa mà.
Chỉ có bọn Chung Ý Thu biết chuyện sửa đường cao tốc, chỉ sợ chờ bên trên ban hành lệnh, thì Trương Nhị Ngói có khóc cũng khóc hết nổi.
“Anh Chu quá lợi hại!” Chung Ý Thu bội phục tự đáy lòng.
Tiêu Minh Dạ nhìn về phía trước, “Ừ, là cao tay.”
Chung Ý Thu: “Nếu là người khác, thì làm vậy quá tổn hại, nhưng đối tượng là Trương Nhị Ngói thì không sao, gã cũng dùng mánh lới để chiếm núi Ông Tiên Lớn mà, anh Chu báo thù cho bọn mình, nên mình phải cảm ơn anh ta.”
“Anh mời họ hai ngày nữa tới ký túc dùng cơm.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu gật đầu, “Hôm nay mua thêm chút rau.”
Tiêu Minh Dạ nói: “Trong nhà không có đồ ăn, phải mua từ thành phố.”
Chung Ý Thu nghe hắn nói trong nhà thì cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng thành phố mới là nhà mình, hiện tại đi thành phố ngược lại như là đi làm việc, ký túc nhỏ bé đã biến thành nhà cậu từ lúc nào rồi.


Nhưng cũng không là hết thảy, phòng ở không phải của cậu, đồ vật trong phòng cũng không do cậu mua, mà chỉ có một mình Tiêu Minh Dạ mới thuộc về cậu thôi.
Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà.
Chung Ý Thu trong lòng ấm áp trên mặt ngượng ngùng, nói sang chuyện khác hỏi, “Anh Chu tìm anh chỉ để nói chuyện này à?”
Tiêu Minh Dạ: “Hỏi anh có muốn núi Ông Tiên Lớn không, hai bên trao đổi.”
Chung Ý Thu mừng rỡ nói: “Thật vậy à? Vậy thì tốt quá!”
Tiêu Minh Dạ hỏi, “Em muốn đổi sao?”
Chung Ý Thu: “Đương nhiên! Núi Ông Tiên Lớn sát đường lớn, phong cảnh lại xinh đẹp, sau này khai phá xong, thì ven đường có thể mở quán ăn và nhà khách, còn có thể mở khách sạn hay khu du lịch gì đó, chắc chắn kiếm được tiền.”
Cậu càng nghĩ càng hưng phấn, nghĩ về sau có thể rung đùi ngồi không kiếm tiền được rồi, hận không thể đi mua vé số ngay.
Tiêu Minh Dạ lại không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Anh nói không đổi.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Vì sao?”
Tiêu Minh Dạ có kế hoạch riêng, thân thế của hắn như lục bình trôi nổi, từ đâu tới đây, đi nơi nào cũng không cần cưỡng cầu, chỉ nghĩ rời xa nơi này tiêu dao tự tại sống hết một đời, đến chết thì tùy tiện tìm một chỗ phân hủy với bùn đất.

Tuy nhiên bây giờ có thêm Chung Ý Thu, thế giới này không bao dung với mối quan hệ của hai người họ, nên hắn cần lên kế hoạch tỉ mỉ để Chung Ý Thu không bị khi dễ.
Im lặng trong chốc lát, Tiêu Minh Dạ nói: “Bởi vì núi Ông Tiên Lớn quá gần đường cái, người đến người đi, thời gian dài chắc sẽ có người dòm ngó, anh muốn xây nhà, tạo sân ở núi Ông Tiên Nhỏ, chúng ta ở sâu bên trong, sẽ không có người quấy rầy, muốn làm gì thì làm.”
Chung Ý Thu nghe mà xấu hổ, nói cái gì mà “Muốn làm gì thì làm” nha!
Tiêu Minh Dạ nói tiếp: “Anh Chu cũng nghĩ như vậy, anh ta đến xem núi sau rồi, độ cao của núi nhỏ không cao hơn mặt nước biển bao nhiêu lại rộng lớn, sâu bên trong là vùng đất tách biệt với thế giới bên ngoài, anh ta cũng rất thích.”
Hắn suy xét tốt như vậy làm Chung Ý Thu rất cảm động, mỗi ngày cậu chỉ nghĩ tới yêu đương thôi, không nghĩ tới chuyện tương lai, trước kia có nghe Tiêu Minh Dạ nói qua, còn tưởng rằng đó chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp, bây giờ lại từng bước thực hiện.

So sánh với Tiêu Minh Dạ thì bản thân mình như là một đứa nhỏ không hiểu chuyện vậy.

Chung Ý Thu lo lắng, “Anh không đổi, chắc anh Chu sẽ thất vọng lắm, hơn nữa vị trí núi nhỏ không tốt, chúng ta không kiếm ra tiền thì phải làm sao đây?”
Tiêu Minh Dạ cười một chút, “Cũng không phải không đổi, đổi một nửa, cho anh Chu chỗ xây nhà, còn cho anh ta chỗ trồng trọt, đổi lại mình lấy vài mảnh đất ở núi lớn.”
Chung Ý Thu không thể tin được, sau khi hiểu ra thì vỗ tay mừng rỡ, “Chủ ý này quá tuyệt vời! Chúng ta cùng nhau ở trong núi, có thể làm bạn rồi, đến lúc đó khai phá xong, còn có thể tới chỗ bọn họ mở cửa hàng!”
Cậu vui vẻ làm Tiêu Minh Dạ tự nhiên cũng cười theo, qua một lát lại phiền muộn nói: “Đã chọn vị trí xây nhà rồi, ở gần quá thì không tiện.”
Chung Ý Thu: “……”
10 giờ đến thành phố, Tiêu Minh Dạ đã tới vài lần nhưng không rành đường nội thành, Chung Ý Thu ở bên cạnh chỉ đường, tới chỗ mẹ cậu làm trước.
Chung Ý Thu đi xuống tìm người, Tiêu Minh Dạ không che giấu nổi sự hồi hộp, tuy rằng đoan chính đứng ở một bên, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đổi tới đổi lui.
Chú bảo vệ nhận ra Chung Ý Thu, nhiệt tình hô, “Tiểu Thu nhà Quách Tú Quỳnh đó à! Đã lâu không gặp cháu, sao lại ở đây, trường cho nghỉ rồi à?”
Chung Ý Thu có chút xấu hổ, chắc ông còn không biết chuyện mình bị thôi học, cho rằng cậu đang học đại học.
“Không có, chú ơi, phiền chú gọi mẹ giùm cháu ạ.” Chung Ý Thu không trực tiếp trả lời.
“Được, chờ đấy, để chú gọi điện thoại là được.”
Chung Ý Thu sợ ông tiếp tục hỏi thăm thêm gì nữa, sau khi cảm ơn thì chạy tới chỗ Tiêu Minh Dạ đang đứng.
“Hồi hộp ha.” Chung Ý Thu hiểu Tiêu Minh Dạ nhất, thấy hắn thường thường đút tay vào túi quần nay lại lấy tay ra, cười hỏi.
Tiêu Minh Dạ xụ mặt, “Không có.”
Chung Ý Thu cười khẽ, giơ tay xoa xoa vùng cổ trơn láng của hắn.

Hiếm khi thấy Tiêu Minh Dạ mặc áo sơ mi trắng, ngày thường hắn mặc nhiều nhất là áo đen, áo nâu, hay áo trắng ngắn tay, đơn giản lại tự tại, áo sơmi mặc vào ôm người, khá bất tiện khi làm việc.
Tháng trước đi siêu thị trong thị trấn, Tiêu Minh Dạ liếc mắt một cái là nhìn trúng cái sơ mi trắng này, không chần chờ mua ngay cho Chung Ý Thu một cái, Chung Ý Thu thử rất thích lại phải mua cho hắn một cái, Tiêu Minh Dạ không cần, hắn chủ yếu làm việc phí sức không có cơ hội mặc áo sơmi, đến khi Chung Ý Thu giận tới bốc khói thì hắn mới chịu mua.
Không nghĩ tới hôm nay có cơ hội mặc rồi.
Chung Ý Thu chỉnh cổ áo, lại cuốn cuốn cổ tay áo giúp hắn, cười nói, “Đừng sợ, mỗi lần em gọi điện thoại đều nhắc đến anh, mẹ em vẫn luôn muốn gặp mặt cảm ơn anh đấy!”
Mẹ cậu qua hơn mười phút mới chạy ra, đứng xa xa nhìn thấy bà chạy chậm, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, làm Chung Ý Thu chua xót khổ sở, mũi cay cay xém nữa bật khóc.
“Mẹ!” Chung Ý Thu vừa đi vừa kêu.
“Ôi! Sao con tới mà không nói tiếng nào hết vậy!” Mẹ đi tới giữ chặt cánh tay Chung Ý Thu, miệng thì oán trách, mà trên mặt lại không giấu được vui sướng.
Bị mẹ kéo tay, làm Chung Ý Thu có chút ngượng ngùng, trước kia giữa hai mẹ con rất ít khi động chạm tay chân, có thể là tách ra một thời gian dài, ăn Tết cũng không về nhà, nên nhất thời bà không khống chế được.
“Mẹ, đây là Tiêu Minh Dạ mà con hay kể.” Chung Ý Thu dùng tay khác kéo Tiêu Minh Dạ qua giới thiệu.

“Con chào dì ạ.” Tiêu Minh Dạ hơi hơi khom người chào hỏi.
“Cao quá!” Quách Tú Quỳnh tán thưởng.
Được khen làm Tiêu Minh Dạ xấu hổ, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Hắn không hay giao tiếp với trưởng bối, nên Chung Ý Thu vội giải vây nói, “Tiêu Minh Dạ là bạn tốt của con, ngày thường đều do anh ấy chiếu cố cho con, nấu cơm, giặt quần áo, việc gì cũng không cho con làm!”
Quách Tú Quỳnh nghiêng người liếc cậu một cái, “Còn dám khoe nữa hả! Lưng dài quá hai mươi mấy tuổi rồi! May mắn có người ta chiếu cố cho con, bằng không con có cơm cũng không biết nấu.”
Nói xong lại giả vờ nghiêm túc nói với Tiêu Minh Dạ: “Tiểu Tiêu con cũng đừng chiều nó quá, chiều nó hư rồi sau này chẳng có cô gái nào thèm gả cho nó đâu!”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, trong lòng nghĩ muốn chiều hư, không ai gả cho thì vừa lúc gả cho mình.
Chung Ý Thu trộm nhìn Tiêu Minh Dạ sợ hắn nghĩ nhiều, mà ông tướng này đang nghĩ vớ vẩn gì đó, khóe miệng còn hơi hơi nhướng lên nữa.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, bọn con tới đây để ăn mừng với mẹ, mẹ có thể xin nghỉ hay không, cùng đi ăn cơm với bọn con.”
Quách Tú Quỳnh ngây ra một lúc, bà có thể nhớ rõ sinh nhật chồng, con gái, con trai, mà lại không nhớ rõ sinh nhật của mình, không ai nhắc nhở thì bà cũng không nhớ.
Bà không giấu được vui mừng xin nghỉ nửa ngày, làm hơn một nửa đơn vị biết con trai tới mừng sinh nhật với bà.
Ngồi trên xe sờ nơi này, chạm cái kia, hỏi: “Xe của Tiểu Tiêu hả con?”
Tiêu Minh Dạ nghiêm túc đáp, “Dạ không phải, của bạn cháu ạ.”
“Xe đẹp quá, Thu Nhi của chúng ta từ nhỏ đã thích loại xe này rồi.”
“Dạ.” Tiêu Minh Dạ đáp trả.
Quách Tú Quỳnh cho rằng hắn cũng biết Chung Ý Thu thích xe bán tải cho nên mới dạ, còn Chung Ý Thu lại biết hắn bởi vì “Thu Nhi của chúng ta” nên mới dạ.
Hai người đều có tư cách gọi “Thu Nhi của chúng ta”.
“Tiểu Tiêu điều kiện tốt như vậy, đã kết hôn chưa?”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “Dạ chưa.”
Quách Tú Quỳnh gật gật đầu, nhọc lòng nói, “Cũng nên tìm.”
Tiêu Minh Dạ: “Dì ơi, con có ý trung nhân rồi ạ.”
Chung Ý Thu: “……”

Bình Luận (0)
Comment