Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 169


Về đến nhà là bốn giờ chiều, chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm đang ở trường học giám sát thi công, trong sân chỉ có tiếng ve sầu kêu than hết đợt này đến đợt khác, còn có tiếng Chung Ý Thu nhỏ giọng nức nở và tiếng thét chói tai đứt quãng, kéo dài từ lúc mặt trời đứng trên đỉnh đầu mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.

Tiêu Minh Dạ dựa vào trên người cậu, không ngừng lỗ mãng thở ra hơi thở cực nóng, mồ hôi trên người hai người tuôn ra như thác nước, không ngừng chảy xuống theo cử động của thân thể.

“Anh điên rồi……” Chung Ý Thu mang theo tiếng khóc nức nở oán giận.

Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, nghiêng đầu liếm thái dương mướt mồ hôi của cậu.

Chung Ý Thu lấy chăn che thân dưới rồi ôm lấy bả vai rộng lớn của hắn, lẩm bẩm hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Giọng nói run run, thân thể vẫn luôn run rẩy không giảm bớt, nếu không phải do Tiêu Minh Dạ còn đè ở trên người, thì chắc là cậu run đến nỗi không thể nằm yên.

Tiêu Minh Dạ như là bị tẩu hỏa nhập ma, hắn vốn dĩ đã ít nói, cũng không hay làm động tác hoa hòe loè loẹt gì, giờ lại ôm chặt Chung Ý Thu, một giây cũng không xa rời, cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt và không ngừng hôn môi, ra sức chiếm hữu lấy cậu.

Trước kia dù có lên cơn động tình thế nào, thì hắn vẫn luôn khống chế bản thân, lợi hại nhất cũng chỉ là dùng năm phần sức lực, vì sợ Chung Ý Thu chịu không nổi, chính mình cũng đau lòng, mỗi khi cậu than đau hay rầm rì năn nỉ, thì Tiêu Minh Dạ đã mềm lòng rồi.

Hôm nay hắn lại dùng hết toàn bộ sức lực, khi ôm cứ niết lấy thân thể làm Chung Ý Thu đau đến tận xương tủy, khi hôn môi thì gặm cắn làm miệng toàn là mùi máu tươi, hắn như con dã thú hoàn toàn mất đi lý trí, gắt gao ôm chặt toàn bộ thân thể Chung Ý Thu vào trong ngực, còn hạ thân thì điên cuồng tiến công và xâm chiếm.

Giữa chừng có hơn mười phút, Chung Ý Thu cảm thấy bản thân đã hoàn toàn mất đi ý thức, không biết có phải đã ngất đi rồi hay không, mà chờ tới khi tỉnh lại thì Tiêu Minh Dạ vẫn còn đang không ngừng va chạm, mỗi một lực đạo đều mạnh đến đáng sợ, dọa cậu khóc thành tiếng, từng hồi từng hồi kêu tên Tiêu Minh Dạ, mà không thể gọi hắn thức tỉnh được.

Cánh tay và cổ tay của cậu bị thít chặt, khó chịu mà không biết cào cấu ở đâu, cảm xúc của toàn bộ thân thể như chỉ tập trung ở một chỗ, kích thích làm cậu hỏng mất khóc lớn.

Chung Ý Thu như là đã chết đi một lần, cậu có hơi tức giận, sợ hãi và tuyệt vọng như vậy mà Tiêu Minh Dạ lại không hề đau lòng, chỉ lo thỏa mãn cho bản thân thôi.

Chờ chậm rãi bình tĩnh trở lại, Tiêu Minh Dạ vẫn không có động tác gì khác, nhẹ nhàng cọ mặt ở vùng cổ của cậu, như là con mèo lớn đang làm nũng sau khi được thỏa mãn.


Chung Ý Thu chậm rãi tìm về ý thức, dần dần tỉnh táo lại, đoán là Tiêu Minh Dạ có lẽ vì sợ hãi mới có thể mất khống chế như vậy.

Cậu về nhà, Tiêu Minh Dạ chưa nói một câu ngăn cản cũng không nói gì mất vui, tiễn cậu lên xe, đón cậu trở về, nhưng trong khoảng mười ngày qua, hắn đã trải qua suy nghĩ và cảm xúc thế nào thì cậu có biết không?
Có lẽ là sợ Chung Ý Thu không bao giờ trở lại, có lẽ là sợ cậu sau khi trở về đối mặt với cha mẹ và người nhà, thì sẽ hối hận ở bên cạnh mình, có lẽ là sợ cậu do dự, cũng như sợ cậu sẽ khó xử……
Hắn điên cuồng chiếm hữu, chỉ là muốn chứng minh Chung Ý Thu còn thuộc về hắn.

Chung Ý Thu như một người huấn luyện thú nuôi thành thạo, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa vùng sau cổ của Tiêu Minh Dạ, ngẩng đầu hết cắn rồi lại hôn vùng cơ bắp rắn chắc trên vai hắn, rồi lại nghiêng đầu nhay nhay vành tai của hắn, nói bên tai, “Bảo bối à, em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không bỏ anh.


Tiêu Minh Dạ thở dài, tâm tình bất ổn từ bữa giờ lúc này mới từ từ ổn định lại.

Nhà của Lâm Ngọc Phương bắt đầu khởi công, do gần với trường học, hai bên khí thế ngất trời, Chung Ý Thu lười biếng không ngủ được, mỗi buổi sáng đều bị tiếng thi công đánh thức.

Lá cây thuốc lá thành thục có thể bắt đầu đi sấy, Chung Ý Thu lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ công trình chế tác thứ này, vừa mới lạ vừa hưng phấn, nhưng lá cây thuốc lá rất dính nhớp, không dễ dàng rửa sạch sẽ, nên Tiêu Minh Dạ không cho cậu chạm vào, chỉ cho cậu ngồi nhìn thôi.

Sấy thuốc lá thì phải thức đêm, không ngừng thêm củi, đảo lò, còn phải canh chừng lửa nữa, Tiêu Minh Dạ lo công trình ở trên núi, nên chú Nghĩa không cho hắn phân tâm, toàn tự mình làm thôi.

Bị Tiêu Minh Dạ nổi điên lăn lộn một hồi, Chung Ý Thu nằm ở trong phòng cả hai ngày mới lấy lại sức lực, vì để biểu đạt xin lỗi, Tiêu Minh Dạ cuối cùng cũng đồng ý dạy cậu học lái xe, sau khi kết thúc công việc mỗi ngày sẽ dạy cậu hai giờ.

Chung Ý Thu đối với đồ mình hứng thú thì học rất nhanh, chưa tới mấy ngày đã học được, còn tự mình lái xe chạy lên huyện thành, mua về hai thùng sách lớn.

Mấy ngày kế tiếp thì vội vàng đánh số nhập kho, giá sách đã chật ních không còn chỗ trống, nên cậu tính tìm Lục Tử để nhờ hắn làm thêm mấy cái nữa.

Buổi tối ăn cơm, chú Nghĩa dặn dò Chung Ý Thu cách sấy thuốc lá, ngày mai chú ra ngoài một chút, nên giao trọng trách sấy thuốc lá cho Chung Ý Thu một ngày.

“Con biết con biết mà, đã nhìn lâu vậy rồi, sớm đã học thuộc.


” Chung Ý Thu gặm đá hưng phấn đồng ý, cậu chờ thời khắc này lâu lắm rồi đó, cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài rồi.

Chú Nghĩa nhìn dáng vẻ đó của cậu thì càng lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, nếu không phải vì có chuyện phải đi, thì nói gì ông cũng không dám giao chuyện này cho Chung Ý Thu đâu.

Một bà cô trong nhà gả ra ngoài, ngày mai đãi tiệc thọ 80 tuổi, thân thích trong gia tộc đều phải đi, chú Nghĩa vốn không muốn đi, nhưng người cô này có đứa con trai làm kinh doanh ở tỉnh thành rất khấm khá, trở về làm đại thọ cho mẹ, nhất định phải mời tất cả bà con bên nhà ngoại tới tham dự, thân phận của chú Nghĩa tương đối cao, người trong nhà đã tới mời rất nhiều lần, nên ông thật sự không thoái thác được.

“Nhớ rõ không thể thêm quá nhanh, lửa không thể quá lớn, bằng không sẽ cháy hết.

” Chú Nghĩa vẫn không yên tâm, lại dặn dò thêm một lần.

“Dạ, dạ.

” Chung Ý Thu gật đầu đáp ứng.

“Chú nói với Tiêu Minh Dạ rồi, ngày mai nó sẽ về giao cơm trưa, cháu nhớ đi mời hiệu trưởng Thẩm về ăn cơm.


“Dạ, dạ.


“Còn có……” Chú Nghĩa dí sát vào, nhỏ giọng nói: “Đừng có mà quấn lấy Tiêu Minh Dạ, hiệu trưởng Thẩm tinh mắt lắm đấy, cẩn thận bị nhìn ra!”
“Con nào có……”
Chú Nghĩa trợn mắt không để ý tới cậu.


Gia đình của chú Nghĩa là một gia tộc lớn, Viên gia trang đi hơn hai mươi người, chú Nghĩa không muốn đi cùng bọn họ, mà chú lại không chạy xe đạp được, nên sáng hôm sau Lục Tử lái xe máy đưa ông đi, buổi chiều lại đón về.

Chung Ý Thu đánh răng xong ra ngoài, thấy Lục Tử cưỡi ở trên xe máy săm soi gương mặt qua hai cái kính chiếu hậu.

“Đỏm dáng!” Cậu nhỏ giọng đi qua đó, ở sau lưng lớn tiếng dọa hắn.

“Ai da ——” Lục Tử hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ngã từ trên xe xuống.

Chung Ý Thu chê cười hắn, “Anh biết đỏm dáng từ hồi nào vậy?”
“Không có không có, đang xem răng còn trắng không đó mà.


Chung Ý Thu nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nhìn, an ủi nói, “Khá hơn nhiều, không còn sáng như hồi mới trồng nữa, thêm một khoảng thời gian nữa thì chắc hết đó.


Lục Tử vui mừng, “Biết ngay mà, chỉ có cậu nói thật thôi, đám tôn tử kia ngày nào cũng nói răng tôi chói sáng quá đâm mù mắt bọn họ luôn!”
Chung Ý Thu chọt chọt Lục Tử, híp mắt cười xấu xa nói, “Anh phát triển thế nào rồi?”
Lục Tử không hiểu, “Phát triển gì?”
“Cô Lục đó.


“Này! Này! A!” Lục Tử như là bị phỏng miệng, gương mặt nháy mắt đỏ lên, một câu cũng không nói trôi chảy được.

Chung Ý Thu bị dáng vẻ của hắn chọc cười, đẩy hắn một phen để hắn bình tĩnh lại.

Lục Tử xấu hổ cả nửa ngày, ôm chầm lấy bả vai của Chung Ý Thu, trộm hỏi, “Cậu cũng biết hả?”
Chung Ý Thu bị hắn hỏi ngây ngẩn cả người, thở dài gọi cún Tiểu Hoa tới, chỉ vào nó nói: “Toàn thôn chắc chỉ có Tiểu Hoa là không biết á.


Lục Tử: “Tôi biểu hiện rõ vậy à?”

Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu đã nhớ thương cái vụ sấy thuốc lá này lâu lắm rồi, nề hà chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ đều không cho cậu chạm vào thôi, vất vả tóm được cơ hội, cho nên ngồi trông ở bên cả một buổi sáng không rời đi.

Tiêu Minh Dạ giữa trưa về đưa cơm, thấy cậu còn ngồi xổm bên bếp lò không ngừng thêm củi, nên chặn lại nói: “Đừng thêm quá nhiều, lửa không thể quá lớn.


“Đã biết, đã biết……”
“Lại đây ăn cơm.


Hai ngày trước hiệu trưởng Thẩm ra tiền mua quạt điện mới, giữa trưa dọn cơm ăn ở trong phòng, Chung Ý Thu nhân lúc hiệu trưởng còn chưa vào, thì nhanh chóng hôn lên mặt Tiêu Minh Dạ một cái, hôn ra một miệng đầy vị mặn của mồ hôi làm cậu phun phì phì.

Tiêu Minh Dạ cười khẽ, giục cậu, “Mau ăn cơm, ăn xong rồi đi ngủ một lát, trưa nay anh trông cho.


“Không được, em không buồn ngủ, anh đi ngủ đi, buổi chiều còn làm việc đó.


Tiêu Minh Dạ không ép, sắp đồ ăn ra mâm.

Chú Nghĩa ăn xong tiệc rượu đã trở lại, về đến nhà mới hơn hai giờ chiều, mọi người ngủ trưa mới vừa tỉnh không bao lâu, đang ở trong sân ăn dưa hấu.

Chung Ý Thu đứng lên đón chú, “Mau tới ăn dưa hấu đi chú, sao về sớm vậy?”
Chú Nghĩa không nói chuyện, Lục Tử giành trước cầm một miếng, vừa ăn vừa phát tiết, “Nóng muốn chết hà!”
Tiêu Minh Dạ thấy sắc mặt của chú không tốt lắm, lo lắng hỏi, “Sao?”
Chú Nghĩa đầu tiên là nhìn Chung Ý Thu vài lần, rồi quay đầu nhìn về phía hắn, như là đang châm chước do dự, cuối cùng lại đối mắt với Tiêu Minh Dạ, không cần nói gì mà nhẹ gật đầu.



Bình Luận (0)
Comment