Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 171


Chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ đã đoán ra là do gã trộm, chỉ là không có chứng cứ, lần trước đi ăn tiệc, thân thích trong gia tộc đều đi, mà người này lại thích khoe khoang, nghĩ thời gian dài như vậy, một cái đồng hồ sẽ không có người nhận ra nên mang lên, khi đi còn cố ý duỗi cánh tay, muốn cho người ta chú ý tới đồng hồ của gã.

Gã không ngờ chú Nghĩa nhận ra cái đồng hồ này, thật ra Chung Ý Thu ít khi mang nó lắm, nhưng năm ngoái lúc đưa chú Nghĩa đi chữa chân, sợ chậm trễ cho nên mỗi lần đi thì sẽ mang lên để xem thời gian.

Khi nói chuyện phiếm chú Nghĩa có từng hỏi qua cái đồng hồ này, cậu nói là ba mẹ mua khi mới kết hôn, còn giới thiệu vết trầy xướt trên mặt đồng hồ là do lúc ba mẹ cãi nhau đã ném nó xuống, nên chú Nghĩa ghi nhớ.

Chú Nghĩa với người này được xem là họ hàng, nhưng gã là dân trộm cắp nên chú Nghĩa chướng mắt, huống hồ còn trộm đồ trên đầu mình, nên lúc về ông liền kể chuyện này cho Tiêu Minh Dạ nghe.

Tiêu Minh Dạ không nói cho Chung Ý Thu nghe, hắn rất bình tĩnh, đợi nửa tháng sau mới tìm được thời cơ.

Mùa hè thời tiết nóng, mọi người buổi tối đều thích ngủ ở bên ngoài, nhà này sát cạnh nhà kia, đa số mọi nhà không có sân riêng, nếu hắn tùy tiện đi, thì một khi kêu la lên, người một thôn lại đoàn kết, hắn rất khó trốn thoát.

Tiêu Minh Dạ hỏi thăm người này ở đâu trước, chờ đến ngày mưa, không ai ngủ ở bên ngoài được, thì hắn mới cầm con dao dầm mưa đi bộ hơn một giờ tới đó.

Nửa đêm hơn 12 giờ, Tiêu Minh Dạ nghênh ngang vào thôn, người một nhà đang say giấc, hắn như một con báo lẳng lặng không một tiếng động nhảy vào từ cửa sổ, kề dao sát cổ bịt kín miệng vợ gã lại, rồi gặng hỏi chuyện trộm đồ.

Người em rể này của Viên Vinh Cử, ngày thường làm bộ làm tịch bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, vừa đến trong thôn là khoác lác xem thường người, gã cũng coi như là phường lưu manh, Tiêu Minh Dạ còn tưởng gã ngoan cố gì lắm, kết quả thấy dao là bị dọa đái ra quần, làm hắn ghê tởm quá chừng.

Quần áo, quạt, TV và mấy món đồ linh tinh đã bị bán đi chia của hết rồi, còn kính viễn vọng thì bọn họ không nhận ra đó là gì, thấy nó được bỏ trong hộp, có tài liệu đầy đủ, đoán là rất đáng giá, cho nên không bán, chờ người biết coi hàng.

Đồng hồ là vì gã coi trọng, nên giữ lại để mình tự dùng.

Gã tè ra quần run run trình bày, Tiêu Minh Dạ không nghĩ ở lâu, chỉ nghĩ cầm đồ rồi đi luôn, nhưng nhớ lại dáng vẻ bứt rứt của Chung Ý Thu vào lúc ấy thì đau lòng, rút dao quẹt mặt gã bắt gã xì tiền đã trộm ra.

Nhưng loại hạ đẳng này đã sớm xài hết tiền, may là tiền trong nhà do vợ giữ, người đàn bà này quỳ gối ở trên giường khóc ô ô nước mắt nước mũi chảy dài, trước khi gả chồng ả ở cùng thôn với Tiêu Minh Dạ, biết rõ anh hai Tiêu có bao nhiêu cứng rắn, xin Tiêu Minh Dạ cho ả đến trước tủ đồ, moi ra tầng tầng lớp lớp 500 đồng tiền, là toàn bộ tài sản tích trữ của cả nhà.


Tiêu Minh Dạ nhìn ả một cái, chỉ cho ả gật đầu hay lắc đầu, hỏi mấy câu xong thì cầm đồ nhảy ra khỏi cửa sổ rồi đi.

Chung Ý Thu nghe xong hắn kể chuyện gì đã trải qua, thì toàn thân lạnh lẽo như vừa ngâm trong nước giếng, Tiêu Minh Dạ báo thù đương nhiên cậu cũng cảm thấy giải được hận, nhưng là lý trí vẫn không thể nào chấp nhận được hành vi này, hai loại cảm xúc đan xen làm cậu khó chọn ra đáp án tiêu chuẩn, nhỏ giọng hỏi: “Anh có che mặt không?”
Dọc đường trở về, Tiêu Minh Dạ vẫn luôn cân nhắc có nên nói cho Chung Ý Thu nghe hay không, cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, tuân thủ kỷ luật từ nhỏ đến lớn, sợ cậu không tiếp thu được hành vi lấy bạo lực áp chế bạo lực này, lại không ngờ cậu lại tuôn ra một câu hỏi như thế.

Tiêu Minh Dạ cười niết mặt cậu, nói: “Không có, chính là muốn cho gã biết anh là ai.


Chung Ý Thu vừa sợ hãi vừa cảm thấy Tiêu Minh Dạ không sợ gì cả quá dữ tợn, ngưỡng mặt hỏi: “Gã có trả thù không, gã là người xấu, nếu gã tìm đám lưu manh tới gây sự thì sao?”
“Đừng sợ, gã không dám tới đâu, một thằng bị dọa đến đái trong quần thì có bao nhiêu tiền đồ chứ.


Chung Ý Thu vẫn không yên tâm, “Chỉ sợ gã chơi trò đê tiện gì thôi.


Tiêu Minh Dạ nâng mông bế cậu đặt lên giường, để cậu dựa người vào ngực mình, an ủi nói: “Anh đã nói với Dương Lâm Sâm rồi, anh ta đã liên lạc với cảnh sát huyện, mấy ngày nay nữa sẽ đi bắt người.


Chung Ý Thu giật mình, oán trách nói: “Nếu đã liên lạc với cảnh sát rồi, thì anh còn đi mạo hiểm làm gì? Nguy hiểm quá đi!”
Tiêu Minh Dạ không hiểu tại sao đang nói chuyện bình thường mà cậu lại tức giận, nên giải thích, “Bắt gã rồi thì anh không còn cơ hội lấy lại đồ của mình.


Chung Ý Thu giận hắn không biết lo cho bản thân, ngẫm lại lời hắn nói thì thấy cũng có lý, người này làm nhiều việc ác, không biết trộm đồ của biết bao gia đình rồi, không dạy dỗ gã một lần thì đúng là không nuốt được cơn giận, nhưng Tiêu Minh Dạ cứ như con chó hoang không chịu phục tùng, không làm việc theo quy củ, làm cậu thầm run sợ, tìm lời khuyên nhủ, “Bây giờ là xã hội có pháp luật, tội phạm có pháp luật trừng trị, với lại nguy hiểm quá, anh có nghĩ tới lỡ như anh gặp chuyện thì em sẽ ra sao không?”
Vào thời điểm này thì Tiêu Minh Dạ chỉ có thể im lặng, vì dỗ Chung Ý Thu đương nhiên hắn có thể bảo đảm sẽ không có lần sau, nhưng là hắn làm không được, càng không muốn lừa Chung Ý Thu.


Chung Ý Thu giương đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, nhìn chằm chằm hồi lâu mà không có được đáp án, Tiêu Minh Dạ tuy rất nghe lời cậu, nhưng vì từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự uy hiếp và hiểm ác, nên hiểu được làm cách nào để bảo vệ bản thân, làm thế nào để những người cậy mạnh hiếp yếu này khuất phục, không trêu chọc hắn nữa, hung dữ từ trong xương cốt này không đổi được.

Chung Ý Thu đẩy hắn một phen, khiêu khích hỏi, “Không phải anh không nói chuyện với em sao?!”
Tiêu Minh Dạ vỗ tay xoa ót cậu, nắm lấy bàn tay đang ấn ngực mình, tủi thân nói: “Không phải em không nói chuyện với anh sao?”
“Anh không nói xin lỗi, thì em sẽ không nói chuyện với anh!” Chung Ý Thu làm bộ quên mất lý do mình trằn trọc nửa đêm không ngủ được, rất có cốt khí nói.

Tiêu Minh Dạ xoa mái tóc mềm mại của cậu, lầm bầm lầu bầu, “Anh lớn tới chừng này chưa từng có ham muốn với bất cứ đồ vật nào cả, bởi vì có nghĩ thì cũng sẽ không có, nhưng em theo anh, anh muốn làm mọi chuyện cho em, để em không ăn khổ, không chịu tội.


Nghe như một khẩu lệnh làm Chung Ý Thu ẩn ẩn đau lòng, ôm chặt eo hắn nhỏ giọng nói: “Tiêu Minh Dạ, chúng ta làm hòa đi.


Lấy lại 500 đồng thì chia ra cho mọi người, phần của Vương Văn Tuấn thì Chung Ý Thu giữ trước, chờ sau khi khai giảng thì đưa cho y.

Mấy ngày hôm trước cậu còn lo lắng họ sẽ bị trả thù, mỗi đêm khóa cửa cẩn thận còn lấy ghế chắn ngang, chưa tới mấy ngày quả nhiên nghe trong thôn bắt đầu đồn đãi em rể của Viên Vinh Cử bị cảnh sát bắt, hơn nữa mấy thứ gã trộm được đều phơi bày, chỉ với trộm trâu thôi mà đã hơn ba mươi nhà, đa số là người quen trong thôn.

Trâu của bảy, tám gia đình trong Viên gia trang bị trộm, nghe được tin tức mỗi nhà đều dẫn theo mấy chục thân thích, cùng nhau kéo đến nhà Viên Vinh Cử, náo loạn vài ngày trong thôn cũng không giải quyết được, cuối cùng Viên Lão Hổ báo án mới giải tán được đám người, còn người nhà Viên Vinh Cử trốn ở trong nhà nửa tháng cũng không dám ra cửa.

Chung Ý Thu kiêm chức làm việc hô mưa gọi gió, Trương Lăng Phong muốn cậu từ chức giáo viên để đi theo hắn làm Trung Y, bị từ chối thì đổi kịch bản khác, để cậu kiêm chức trường kỳ, phát tiền lương gần như gấp đôi với lương giáo viên luôn.

Chung Ý Thu đồng ý rồi nhưng lần này không dám hưng phấn, Tiêu Minh Dạ tuy không ngăn cản, nhưng cũng chỉ là cam chịu, trong lòng vẫn là không muốn.

Còn có nửa tháng nữa là khai giảng, mỗi ngày 5 giờ chiều cậu sẽ về ký túc, hiệu trưởng Thẩm soạn giáo án tiếng Anh, cậu chưa từng dạy qua nên muốn làm quen trước.


Giữa chạng vạng giữa mùa hè có một loại thanh thản không nói nên lời, chân trời tràn ngập ánh nắng chiều chói chang, xe máy chạy như bay trên đồng ruộng, cứ như lướt gió chạy về phía trước.

Cậu vừa về đến ký túc thì chú Nghĩa liền đứng lên, nói: “Cuối cùng cũng về rồi, chờ cháu nãy giờ rồi đó.


Trong sân là hai người ngồi chờ không quen biết, một người đàn ông trung niên cùng một thiếu niên khoảng 15-16 tuổi, Chung Ý Thu không quen biết, gật đầu chào hỏi.

Chú Nghĩa giới thiệu nói: “Đây là người tới từ Trương gia trang, tới tìm cháu để hỏi chút chuyện, chờ cháu hơn một giờ rồi.


Thiếu niên nhìn thấy cậu thì có chút thẹn thùng, cúi đầu không nhìn người, người đàn ông trung niên cười nói: “Là chuyện đi học của thằng này, muốn hỏi thầy Chung một chút.


Thiếu niên tên là Trương Thiếu Khải, năm nay tốt nghiệp cấp hai, thành tích học tập rất tốt, trường cấp ba tốt nhất ở huyện là trường Nhất Trung, tất cả học sinh tốt nghiệp cấp hai đều lấy thi đậu vào Nhất Trung là vinh dự, thằng bé học giỏi đương nhiên đã sớm nhận được thư nhập học, trong nhà còn đãi tiệc chúc mừng nữa, không ngờ là hai ngày trước đột nhiên có một giáo viên tìm tới nhà, nói là giáo viên của trường Tam Trung ở thành phố, muốn tuyển nó vào học.

Bọn họ chưa từng ra thành phố, càng không biết trường Tam Trung là trường gì, hỏi vài người còn nói bọn họ bị lừa rồi, ai mà chẳng biết Nhất Trung là trường tốt nhất ở huyện, ở đâu ra trường Tam Trung, với lại người thành phố sao lại coi trọng học sinh nông thôn này được.

Người trong nhà hoang mang lo sợ, sau lại nghe người ta nói trường tiểu học có một thầy giáo tới từ thành phố, nên bọn họ tới tìm hỏi thăm.

Chung Ý Thu nghe xong thì đôi mắt sáng rỡ, hưng phấn xác nhận nói: “Tam Trung thật à? Đó là trường cấp ba của cháu đó! Đương nhiên muốn đi, vì nó là trường trọng điểm của tỉnh mà!”
Trương Thiếu Khải vẫn luôn có chút câu nệ, ngồi ở trên ghế cúi đầu không nói lời nào, bị Chung Ý Thu cảm nhiễm cũng có chút hưng phấn, không biết làm sao xoa xoa tay.

Ba nó còn có chút do dự, tiếp tục hỏi, “Là trường chuyên à? Trường cấp ba ở thành phố sao tìm tới đây được? Tôi sợ hắn là kẻ lừa đảo.


Chung Ý Thu có chút khoe khoang nói: “Nhất Trung ở huyện nhiều lắm là trường cấp ba trọng điểm của vùng, còn Tam Trung là trường cấp ba trọng điểm của toàn tỉnh, có thể thi đậu vào được đều là học sinh có thành tích tốt nhất, trước kia đúng là chỉ chiêu sinh ở thành phố thôi, mấy năm nay nghe nói cũng sẽ đến nông thôn tuyển học sinh có thành tích nổi bật.


Con trai được khích lệ nên ông kiêu ngạo cười khúc khích, nhưng vẫn không quá tin tưởng, hỏi thăm nói: “Vậy học phí ở thành phố đắt lắm phải không? Con trai nông thôn ra thành phố sợ sẽ bị người ta xem thường……”

Chung Ý Thu mừng rỡ còn hơn cả cha con bọn họ, đứng lên nói: “Chú ạ, học sinh học hành chân chính đều dùng thành tích để phân cao thấp, toàn thành có mấy cái huyện? Có mấy cái trấn? Có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp? Con trai của chú được chọn trúng tuyển, thuyết minh là thành tích của trò ấy tuyệt đối là rất ưu tú! Hơn nữa học phí cấp ba không xê xích gì nhiều, chỉ là phí sinh hoạt ở thành phố sẽ cao hơn ở đây một chút.


Trương Thiếu Khải được cậu khen thì ngượng ngùng, quay đầu đi cười xấu hổ.

Chung Ý Thu có thể nhìn ra Trương Thiếu Khải đã động tâm, chỉ là ba nó vẫn chưa yên tâm.

Chung Ý Thu có chút sốt ruột, không rõ có cơ hội tốt như vậy thì còn do dự cái gì, chú Nghĩa đưa điếu thuốc cho ba Trương Thiếu Khải, làm bộ không quá để ý nói: “Kỳ thật đi chỗ nào học cũng được, Nhất Trung cũng khá tốt, tiêu tiền cũng ít.


Trái tim của Chung Ý Thu đập nhanh, cứ như Tam Trung là do nhà cậu mở vậy, vì cậu sợ họ sẽ bỏ lỡ chuyện tốt này, mà chú Nghĩa chặn cậu lại, không cho cậu nói.

Ba của Trương Thiếu Khải rít hết điếu này đến điếu khác, mạnh mẽ hút một ngụm, nói: “Tôi khác với người ta, ai cũng khuyên tôi đưa nó đi học Nhất Trung, tiêu ít tiền thời gian lại ngắn, học hai, ba năm là có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền.

Còn tôi thì không nghĩ vậy, nó muốn đi học, cũng có bản lĩnh học cấp ba, vậy thì mặc kệ tiêu hết bao nhiêu tiền, tôi đập nồi bán sắt cũng sẽ cho nó đi, nếu nó có thể thi đậu đại học, thì tôi với mẹ nó đi bán máu cũng được! Tôi không sợ tiêu tiền, chính là đi…… Bọn tôi chưa từng lên thành phố, đến cả cổng chính trường Tam Trung ở đâu cũng không biết, dân quê bọn tôi vào thành phố chỉ có luống cuống…… Trong lòng cảm thấy không yên ổn.


Tới nông thôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Chung Ý Thu nghe được thái độ duy trì đi học như thế này, lời nói đơn giản mộc mạc lại như là sóng biển mãnh liệt vỗ mạnh vào tim người, cậu nghĩ Trương Thiếu Khải thật là một đứa nhỏ may mắn và hạnh phúc, cha mẹ nó có lẽ không rõ đi học và tri thức có thể thay đổi được điều gì, nhưng bọn họ biết đây là một chuyện đứng đắn, con cái nỗ lực làm chuyện đứng đắn, thì bọn họ sẽ dốc hết toàn lực để ủng hộ.

Trương Thiếu Khải cũng bị lời nói của cha mình cảm động, nó vẫn là một đứa trẻ, không thể khống chế cảm xúc của mình, mũi đỏ bừng, nước mắt từng viên từng viên rơi trên mặt đất.

Chung Ý Thu không hề do dự, nói: “Chú, chú xem như vậy có được không? Cháu sẽ mang nhà chú lên thành phố, đi tới trường Tam Trung nhìn một cái, thuận tiện hỏi thăm chuyện trúng tuyển này là sao luôn, sắp tới khai giảng rồi, lẽ ra học sinh mới trúng tuyển đã sớm kết thúc, phải hỏi rõ ràng chuyện này mới được.


Ba của Trương Thiếu Khải vừa rồi trong nháy mắt từng có quyết định này, nhưng bọn họ không có quan hệ gì với Chung Ý Thu, xấu hổ làm phiền người ta dẫn bọn họ đi một chuyến, liền đè ở trong lòng mà chưa nói, rồi không ngờ là thầy Chung lại nhiệt tình đến thế, ông kích động đứng lên, kéo Trương Thiếu Khai khom lưng với Chung Ý Thu, trong miệng không ngừng nói: “Mau! Mau cảm ơn thầy Chung! Cảm ơn!”
Chung Ý Thu sờ sờ đỉnh đầu xấu hổ thấp hèn của Trương Thiếu Khải, đột nhiên cậu cảm thấy thế giới này thật cao và rộng quá.



Bình Luận (0)
Comment