Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 20


Tiêu Minh Dạ giới thiệu Cao Tiểu Bao là bạn học hồi cấp ba, tên thật là Cao Bao, bởi vì cha gã họ Cao, mẹ gã họ Bao, nên đặt một cái tên vô trách nhiệm như vậy.

Bởi vì cái tên của mình mà từ nhỏ gã đã bị rất nhiều người trêu chọc, vì vậy luyện được một thân võ nghệ cao cường, mà cũng vì đánh nhau, khi học chung cấp ba, gã và Tiêu Minh Dạ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trở thành bạn thân.

Chung Ý Thu không thể lí giải được thứ tình bạn này, đánh nhau xong còn thành bạn thân được à? Nhưng có ganh đua đến đâu thì cuối cùng cũng trở thành bạn bè tốt đó thôi.

“Quả cam còn chưa chín, chua lắm, hái bây giờ không ngon.

” Chung Ý Thu nói.

“Sao cậu biết nó chua?”
Chung Ý Thu: “……”
Mãi cho đến khi ra cửa, cho dù Cao Tiểu Bao nói cái gì, thì Chung Ý Thu đều không để ý tới gã.

Cho đến khi cậu ra tới đường lớn thấy một chiếc xe hơi màu trắng.

“Của anh à?” Chung Ý Thu trợn tròn mắt.

Cậu thích nhất là xe bán tải, lúc mới vào đại học, đám sinh viên phòng cậu không có gì làm thì hay ra ngoài ngồi nhìn xe, mơ ước sau này đi làm có tiền sẽ mua được một chiếc.

Chung Ý Thu nhìn chiếc nào cũng chướng mắt, chỉ có xe bán tải mới đẹp thôi!?
Bây giờ chiếc xe mơ ước đậu ở ngay trước mặt làm cậu có chút sùng bái Cao Tiểu Bao.

“Không phải của cậu ta, xe của bưu cục.

” Tiêu Minh Dạ nhìn thấy hai ánh mắt tỏa sáng của cậu, không mặn không nhạt nói.

“Xe bưu cục màu xanh lục thì phải mà?” Chung Ý Thu vuốt thân xe hỏi.

Cao Tiểu Bao thấy cậu rốt cuộc chịu nói chuyện, ân cần giải thích nghi hoặc, “Là bưu cục, cũng là chú hai của tôi.


Chung Ý Thu mờ mịt.

“Chú hai của cậu ta là chủ nhiệm bưu cục trên trấn,” Tiêu Minh Dạ mở cửa xe vào ghế điều khiển.


Tiêu Minh Dạ biết lái xe, Chung Ý Thu không khỏi hâm mộ anh hai!
Không đúng, nói bậy sau lưng mình là ai, buổi sáng bị phát hiện còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lợi hại thì có ích lợi gì chứ!
Tiêu Minh Dạ thấy cậu mở cửa xe xong rồi đứng yên, hết nhăn mặt rồi nhíu mày, đầu óc không biết lại rớt vào cái hố nào nữa.

“Lên xe!” Tiêu Minh Dạ vươn đầu ra khỏi cửa sổ gọi.

Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, mũi cao, càng tô thêm nét lạnh lùng, trong ánh mắt còn dính chút ướt át từ sương sớm, khi nói chuyện thì mang theo chút dịu dàng mê mẩn.

Chung Ý Thu thầm khen Tiêu Minh Dạ lớn lên đẹp trai đó chứ!
Dọc đường đi Chung Ý Thu mới lạ chạm vào chỗ này, sờ sờ nơi đó, Cao Tiểu Bao thấy cậu thích thật, vui vẻ nói sau này mỗi lần tới đây sẽ lái xe theo, chở cậu đi vòng vòng cho thỏa thích.

Chung Ý Thu nghi ngờ còn có sau này nữa à? Chẳng lẽ anh thường xuyên tới đây sao?
Hỏi ra mới biết được, Cao Tiểu Bao là người phát thư trên bưu cục, phụ trách đưa thư tới thôn bọn họ, mỗi tuần đều sẽ tới.

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được anh, chờ anh lâu lắm rồi đó!” Chung Ý Thu vỗ ghế xe hào hứng nói.

Lần trước gọi điện thoại, mẹ có nói chị hai viết nhiều thư cho cậu lắm, mà viết xong thì chưa gặp được người đưa thư để gửi.

Tới huyện, Cao Tiểu Bao nói có chuyện khác cần làm nên đi trước.

Bọn họ lái xe đến trung tâm thương mại bán đồ dùng để mua dụng cụ tập thể dục trước, dựa theo danh sách đã thỏa thuận với hiệu trưởng, mua đồ dùng chơi bóng bàn, bóng rổ, cầu lông, giá nhảy cao, gậy tiếp sức, và cả dây để nhảy.

Chung Ý Thu vốn liệt kê thêm bảng đập tín hiệu, mà hiệu trưởng nói không liên quan đến thi đấu nên xóa bỏ, làm cậu khó chịu lắm.

Tiêu Minh Dạ tự bỏ tiền túi mua một chiếc đồng hồ bấm giây.

Chung Ý Thu mua một đống vở có hình gấu con và bút chì có in hình hoa, tính làm phần thưởng cho học sinh đạt 100 điểm của lớp.

Cậu tính nhiêu đây chắc là đủ cho tới khi ăn tết, nếu thiếu thì sẽ đi mua thêm.

Dọn vật dụng lên xe xong Chung Ý Thu nhìn thời gian còn chưa tới 10 giờ, cậu chưa tới đây bao giờ nên bảo Tiêu Minh Dạ lái xe chở mình đi dạo.

Chung Ý Thu nhớ ngày hôm qua Viên Ngọc Lan tới tìm Tiêu Minh Dạ nhờ mua thuốc, không biết Tiêu Minh Dạ có đồng ý hay không, nhưng mà xem ra lúc này hắn không có ý định tới bệnh viện.

Tiêu Minh Dạ dẫn cậu đến một quảng trường nhỏ, ở giữa có dựng một tòa tháp bằng gỗ, Chung Ý Thu nhìn bảng giới thiệu, đây là văn vật, tên gọi là Huyền Tháp, xây dựng từ thời nhà Minh.


“Đói chưa?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

Buổi sáng không ăn cơm đã xuất phát, Chung Ý Thu nghĩ trưa nay về nhà ăn cơm, cơ mà Tiêu Minh Dạ đã hỏi thì cậu trả lời luôn, “Đói bụng.


Tiêu Minh Dạ dẫn cậu đi tới một con hẻm nhỏ bên cạnh quảng trường, rồi ngồi xuống ở trong một nhà hàng nhỏ, thời tiết đã lạnh dần mà đám ruồi bọ vẫn còn xoay quanh cái bàn vấy mỡ.

Chung Ý Thu phất tay đuổi đuổi, trong lòng cuộn trào.

Tiêu Minh Dạ gọi hai phần bánh quẩy, hai chén sữa đậu nành lớn, mất năm xu tiền, Chung Ý Thu quay đầu nhìn nhìn, bên cạnh hình như là cổng chính trường học, nhìn ra còn khá mới.

Bánh quẩy được đưa lên, Chung Ý Thu nhìn Tiêu Minh Dạ cầm lên một thanh nhúng vào chén sữa, thì vội quay đầu đi.

Tiêu Minh Dạ nhúng xong rồi cười nói, “Ghê tởm đến vậy à? Đâu có bắt cậu ăn đâu.


Nhìn ra được luôn! Chung Ý Thu đã ghim trong lòng từ lâu, bây giờ không khách khí nữa, “Ăn riêng không được à? Sữa đậu nành thì ngọt, bánh quẩy thì giòn, chấm vào ăn chung, nó mà biết nói chắc cũng la làng!”
Tiêu Minh Dạ bị lời lẽ của cậu chọc cười, sảng khoái đồng ý, “Ừ, sẽ không làm nữa.


Chung Ý Thu rất hài lòng với thái độ đó, thừa thắng xông lên muốn hỏi ra nghi vấn của mình.

“Vì sao anh……”
“Bên cạnh là trường Nhất Trung, tôi với Tiểu Bao học cấp ba ở đây.

” Tiêu Minh Dạ đột nhiên mở miệng.

“Vừa nãy cậu muốn hỏi gì?” Hắn lại hỏi.

Chung Ý Thu: “Không có gì ——”, lại ngẩng đầu nhìn nhìn cổng trường, “Trường học cũ của anh à?”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu cười một chút, nụ cười khác với ngày thường, như là về lại thời thiếu niên, bồng bột lại kiên nghị, “Đây là địa bàn của tôi, quẹo qua con đường kia là của Cao Tiểu Bao.


Chung Ý Thu: “……”, cậu nhớ lại đám côn đồ hay bắt nạt mình thời còn đi học.


Hai thằng cha này bại hoại như nhau!
“Than đá ở mấy tiệm ăn ở đây đều do tôi dọn, một ngày được năm xu.

” Giọng nói của Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt, nhìn biểu tình kinh ngạc của Chung Ý Thu, dường như quay lại thời còn đi học, “Đường bên kia có một trường tiểu học, tiền tiêu vặt của đám học sinh tiểu học đều bị Cao Tiểu Bao đoạt.


Chung Ý Thu: “!”, đồ bại hoại Cao Tiểu Bao!
Tiêu Minh Dạ thấy cậu làm vẻ mặt bất bình, thì hài lòng lắm, xì xà xì xụp uống sữa đậu nành.

Chung Ý Thu lại ăn không vô nữa, bữa ăn năm xu này là tiền công dọn than đá thời niên thiếu của Tiêu Minh Dạ, gương mặt kiên nghị phía đối diện đã không còn cô độc như thuở ấy, mà càng thêm đau thương thôi.

Hẹn gặp mặt Cao Tiểu Bao lúc 11 giờ, ăn xong mới hơn 10 giờ rưỡi, Tiêu Minh Dạ khởi động xe chuẩn bị qua đó.

Chung Ý Thu châm chước hồi lâu, nhẹ giọng hỏi, “Chú Nghĩa vẫn luôn than đau eo, dán thuốc ở phòng y tế hoài mà vẫn không có kết quả, anh nghĩ xem mình có nên đi bệnh viện mua thuốc cho chú không?”
Tiêu Minh Dạ quay đầu nhìn Chung Ý Thu, trong ánh mắt lạnh lùng có chút che giấu, khóe mắt đỏ ửng vì hồi hộp.

Cậu ta quan tâm đến mình, nhưng lại không dám vượt rào mạo phạm, cẩn thận dò hỏi, giúp đỡ.

Tiêu Minh Dạ không tự chủ được nâng tay lên xoa đầu của cậu, “Muốn gì thì cứ nói, không cần đâu, bình thường tới tìm trung y ở thôn Lý là được rồi.


Giữa trưa trở về ký túc xá, Cao Tiểu Bao ăn cơm, nhận thư của Chung Ý Thu, vừa lái xe vừa ngáp.

Buổi chiều thứ hai, Tiêu Minh Dạ có tiết thể dục lớp 3, bị giáo viên chủ nhiệm chiếm giờ muốn dạy bù, Tiêu Minh Dạ đã thành thói quen, ra văn phòng là biến mất.

Tuy trường học có quy định là hết giờ dạy học mới được tan làm, nhưng vào mùa vụ, trong nhà các giáo viên đều trồng trọt, trên cơ bản không có lớp là đi luôn, hiệu trưởng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Chung Ý Thu có tiết thứ ba, phát quà cho từng đứa nhỏ đạt điểm 100, chuông tan học mới vừa vang, bọn nhỏ giống như bị giải huyệt, vây xem một quyển vở bình thường như là bảo bối.

“Thầy Tiểu Chung ơi, lần sau con đạt điểm 100 cũng được tặng vở gấu nhỏ hở thầy?
Không biết bắt đầu từ đứa nào mà giờ đây ai cũng gọi cậu là thầy Tiểu Chung hết á.

“Chỉ cần con thi đạt 100 điểm thì sẽ có quà,” Chung Ý Thu vui vẻ đồng ý, đây là hiệu quả mà cậu mong muốn.

Cậu bước nhanh về văn phòng, chiều nay chú Nghĩa mượn một con trâu để cày bừa, cậu đã hết buổi dạy hôm nay nên cũng muốn về sớm để giúp chú.

Mới vừa đi ngang qua cửa sổ lớp 6, thì nghe một tiếng ầm ngay trước cửa —— không biết là thứ gì nện ở trên mặt đất nữa.

Chung Ý Thu đi tới cửa, nghe thấy bên trong có người lớn tiếng nói chuyện.

“Hiệu trưởng, đây là ý gì! Không muốn chúng tôi đi làm nữa đúng không?! Ai quy định mỗi tháng đều phải kiểm tra hả, còn phát thưởng nữa? Trường học ra tiền à?” Một giáo viên nam hơn bốn mươi tuổi phân bua với hiệu trưởng Trịnh, tiếng động vừa rồi hẳn là từ tiếng quăng cặp sách lên bàn.


Chung Ý Thu nhận ra đây là giáo viên chủ nhiệm lớp 5, thầy Trương dạy ngữ văn, ngày thường người này không hay nói cười, có chút u ám.

Chung Ý Thu chỉ chào hỏi sơ sơ vài lần, chưa từng có cơ hội nói chuyện hoàn chỉnh.

“Đúng vậy! Đây là chuyện gì? Nếu là trường học quy định, thì phải thống nhất làm theo chứ, cũng phải để chúng tôi mua phần thưởng nữa.

” Lão Cao đưa lưng về chỗ ngồi hút thuốc ở cửa.

Hiệu trưởng Trịnh thấy Chung Ý Thu đi tới, duỗi tay kêu vào, “Thầy Chung vào đây.


Chung Ý Thu siết chặt sách trong tay, cất bước đi vào, đứng đối diện với hiệu trưởng.

“Chuyện này tôi chưa biết, để nghe thầy Chung nói trước đã!” Hiệu trưởng Trịnh nhìn cậu nói.

Văn phòng có bảy tám giáo viên, Chung Ý Thu nuốt nước miếng, bình tĩnh trần thuật, “Không phải quy định của trường học, là tự tôi muốn khích lệ các em học sinh thôi, không động vào kinh phí của trường, dùng tiền riêng của tôi.


Vừa dứt lời, thầy Trương đang đứng bên cạnh đột nhiên quay sang rống: “Tưởng có tiền là hay lắm à! Còn bọn tôi thì phải làm sao đây? Có phải cũng muốn bọn tôi tự làm bậy giống cậu không, tự ra tiền à? Sao không bắt mọi người đều ra tiền luôn đi!”
Chung Ý Thu hoảng sợ, không ngờ thầy Trương đột nhiên bùng nổ, nước miếng phun ở trên mặt mình, làm cậu khó chịu, da gà da vịt cách một lớp quần áo đã dựng đứng cả lên.

Hiệu trưởng Trịnh cũng không thích thái độ của thầy Trương, hất cằm nói, “Quốc Ngôn đủ rồi đó! Có chuyện thì nói, lớn tiếng với ai!”
Chung Ý Thu giương mắt nhìn nhìn, mấy giáo viên khác đều giương mắt nhìn, trước cửa có mấy học sinh tò mò đang lấp ló hóng chuyện, Lưu Thanh Hồng lặng lẽ đứng dậy đóng cửa văn phòng.

Chung Ý Thu cảm kích cười với cô.

“Thầy Trương, đây là hoạt động riêng của lớp tôi, không yêu cầu các lớp khác phải tham gia,” Chung Ý Thu chậm rãi nói, “Nhưng có lẽ tôi làm không tốt, không thông báo với mọi người là lỗi của tôi, tôi xin lỗi mọi người.


Trương Quốc Ngôn còn chưa kịp há mồm, thì Viên Vinh Cử ngồi ờ sau đã nói tiếp: “Cậu không yêu cầu bọn tôi tham gia, nhưng cậu đã làm rồi, bọn học sinh đều biết thầy Chung dạy lớp 2 tốt bụng thế kia, thì bọn tôi còn mặt mũi nào để dạy học nữa không?”
Chung Ý Thu không nói lời nào, cậu có chút hối hận, chuyện này lớn đến vậy là do cậu suy nghĩ quá đơn giản, tuy trước đó cậu có nghĩ tới hỏi ý kiến các giáo viên khác, nhưng không ngờ sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến như vậy.

“Chuyện này là thế nào! Muốn để học sinh thích như thầy Chung, thì phải mua phần thưởng, trường học lại không ra tiền, bọn tôi là dân quê, làm gì có tiền mua quà như thầy Chung chứ!” Lão Cao mồm to sương khói híp mắt thêm mắm thêm muối.

Mấy giáo viên ngồi xung quanh cũng mở miệng phụ họa theo.

Chung Ý Thu rối loạn, lòng bàn tay mướt mồ hôi làm cậu càng thêm hồi hộp, cậu sửa soạn từ ngữ trong đầu tính nhận sai với mọi người, cậu sẽ chấm dứt việc trao quà lại, đợi tính sau.

Đang chuẩn bị há mồm, thì Trương Quốc Ngôn như là bị kích thích xoay người, bả vai hung hăng đụng phải Chung Ý Thu một cái rồi đi ra ngoài.

Đi tới cửa còn quay đầu lại hung tợn nói, “Nếu cậu ta còn làm, thì ông đây không dạy nữa!”

Bình Luận (0)
Comment