Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 27


Chung Ý Thu không biết đó là lúc Tiêu Minh Dạ còn nhỏ chưa bảo vệ được bản thân.

Khi Tiêu Minh Dạ 10 tuổi, Viên Vinh Chiêu lấy roi chăn bò đánh hắn, hắn không rên một tiếng, trực tiếp nhặt lấy cái lưỡi liềm ở trên đất chém y, đến nay bên mặt phải của Viên Vinh Chiêu vẫn còn vết sẹo lớn bằng bàn tay đó.

Viên Bảo Tài ném cặp sách của hắn vào hố phân, hắn xoay người đạp người ta xuống đó luôn, thiếu chút nữa là chết đuối rồi.

Vương Quế Chi tức giận đánh hắn, mắng hắn, không cho hắn ăn cơm, hắn trốn lên núi bảy, tám ngày, lúc bị tìm trở về thì không nói chuyện với bà nữa.

Mỗi khi Vương Quế Chi và mấy bà cô già khác trò chuyện thì kết quả cuối cùng đều là một màn khóc lóc kể lể, “Là tôi khó khăn sinh nó ra! Kể từ ngày đó thì nó chẳng bao giờ gọi tôi là mẹ nữa! Cái thằng nhẫn tâm!”
Trong thôn bọn nhỏ ngại hắn là người ngoài, mẹ không thương, cha kế đánh mỗi ngày, thế là một đám mười mấy người đuổi đánh hắn lên núi, hắn tình nguyện nhảy xuống từ vách đá chứ không xin tha một câu.



….

11-12 tuổi Tiêu Minh Dạ biến thành anh hai Tiêu, người trong thôn đặt biệt danh này cho hắn.

Thằng nhóc này chán sống rồi! Nó dám giết người đó!
Chỉ với hai bình luận này thôi đã làm không ai dám tiếp cận hắn nữa.

Khi trở về Tiêu Minh Dạ xách theo nửa túi dưa chuột, dân bản xứ thích ăn dưa chuột dại mọc rất nhiều dọc bên bờ sông, mới vừa vào thu nên cư dân thích hái về ăn.

Chung Ý Thu thích ăn món này nhất, mấy trái ở gần rìa sông đã bị hái hết rồi, buổi chiều hắn lên núi, ra đến tận vùng nước sâu hái được nửa túi.

Vương Văn Tuấn đang nhóm lửa, chú Nghĩa canh hắn về thì thả hoành thánh vào nồi, Chung Ý Thu im lặng xoay lưng về phía cửa tiếp tục gói bánh.

Tiêu Minh Dạ chẳng hiểu nổi, Chung Ý Thu thích ăn lẽ ra đã huyên thuyên hỏi liền bảy, tám câu lận mà, cớ sao bây giờ không hỏi han, cũng chẳng ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn là sao.

Tiêu Minh Dạ duỗi tay búng một cái trước mặt cậu, dọa Chung Ý Thu giật mình, nhưng không ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn, chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu.

“Sao vậy?” Tiêu Minh Dạ dọn ghế ngồi phía đối diện, lo lắng hỏi.


Chung Ý Thu không hiểu vì sao mình lại khó chịu đến vậy, cậu không dám nhìn Tiêu Minh Dạ, cậu sợ khi mình đối diện với đôi mắt kiên nghị đó thì sẽ liên tưởng đến quá khứ bất lực đó của hắn.

Nhưng càng không muốn làm hắn lo, hung hăng phỉ nhổ bản thân mình lo lắng vớ vẩn, chỉ có thể làm bộ tức muốn hộc máu nói, “Còn phải làm riêng cho anh đây, gói mệt muốn xỉu!”
Tiêu Minh Dạ nhếch miệng cười, “Gói bánh khó coi đến thế mà còn mặt mũi than vãn à!”
Buổi tối chỉ nấu một nửa, Tiêu Minh Dạ thích ăn hoành thánh thật, lượng cơm của hắn đã lớn, buổi tối cũng có thể ăn một tô mì lớn, bây giờ ăn hoành thánh thì ăn tận hai tô lớn vẫn được.

Chung Ý Thu len lén quan sát, Vương Văn Tuấn cũng rất thích ăn, nhưng nhân thịt heo củ sen không còn dư nhiều, cậu cân nhắc làm cách nào để giấu đi, ngày mai đợi Vương Văn Tuấn không ở phòng thì nấu cho Tiêu Minh Dạ ăn.

Mới vừa ăn xong đang thu dọn chén đũa, thì nghe một giọng nữ đang gọi chú Nghĩa.

Chú Nghĩa mời khách vào phòng, giới thiệu với Chung Ý Thu đây là chủ nhiệm hội phụ nữ Dương Thụy Đàn, Chung Ý Thu cười chào hỏi rồi pha trà cho cô.

Dương Thụy Đàn hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, cắt tóc ngắn thoải mái, mặc một cái áo khoác màu đen, nhìn qua rất là giỏi giang.

Nói chuyện cũng dứt khoát trong trẻo, “Đây là thầy Chung mới tới phải không? Mặt mũi sáng sủa đó chứ!”
Chung Ý Thu như là bị người lớn điểm danh, bình tĩnh giữ nguyên nụ cười như mẫu.

Cô hỏi tiếp rất nhiều vấn đề liên quan đến sinh hoạt, thói quen thế nào? Có thích ăn món gì không? Nhớ nhà chưa? Học sinh có nghe lời không?

….

Chung Ý Thu không mang theo đầu óc ngoan ngoãn trả lời.

“Tiêu Minh Dạ đâu?” Dương Thụy Đàn dạo qua một vòng, rốt cuộc hỏi đến vấn đề chính.

“Đi rửa chén rồi, có việc gì à?” Chú Nghĩa hỏi.

Cô cười rộ lên, “Đương nhiên có chuyện, là chuyện tốt!”
“Chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ vừa lúc đi vào.

Xác thật là chuyện tốt, chủ nhiệm hội phụ nữ đến đây làm mai đó!
Vẫn là chương trình trai tài gái sắc, nhất kiến chung tình thôi, đơn giản nói đến mấy hôm trước Tiêu Minh Dạ lên chợ trên trấn mua đồ, có một người bán hàng để ý tới hắn, hỏi thăm khắp nơi thì biết hắn là anh hai Tiêu ở Viên gia trang, cô gái nhờ vả người thân, vừa vặn có người quen chủ nhiệm hội phụ nữ Dương Thụy Đàn, nên nhờ cô đến đây làm mai giúp mình.


Mấy người trong phòng ai cũng kinh ngạc, cô gái kia to gan quá, chỉ nhìn thoáng qua đã xác định rồi, trắng trợn táo bạo bảo người tới nói, thậm chí cũng không suy xét lỡ như không thành thì sao?
Chung Ý Thu bội phục cô gái ấy, có gan vứt bỏ cái nhìn và chỉ trỏ của người khác, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.

“Có phải nhìn lầm người rồi không?” Tiêu Minh Dạ hỏi bâng quơ.

Dương Thụy Đàn nói: “Không lầm đâu, hai ngày trước cậu có lên thị trấn mua đồ đúng không? Mua một chai kẹo mạch nha và đồ hộp gì đó? Người ta nhớ rõ luôn mà.


Chung Ý Thu: “……”
“Lớn lên thế nào, xinh không?” Vương Văn Tuấn ăn no căng, nằm xoài trên chiếc ghế bành trong phòng chú Nghĩa hóng kịch vui.

“Không cần phải nói —— Mấy chục người trước kia tôi giới thiệu cũng không bằng cô gái này đâu!” Dương Thụy Đàn nói với Tiêu Minh Dạ.

Tiêu Minh Dạ: “……”
Tiêu Minh Dạ phán một câu mình không tìm bạn gái, không muốn kết hôn, bảo Dương Thụy Đàn từ chối con gái nhà người ta.

Dương Thụy Đàn đương nhiên không làm, từ diện mạo, đến công tác, lại đến điều kiện trong nhà, liệt kê hết thảy, cuối cùng kết luận, người ta coi trọng Tiêu Minh Dạ là vì hắn được tổ tiên phù hộ, hắn hẳn nên khóc lóc cảm tạ ông trời, nắm chặt không buông mới đúng, sao lại đẩy ra ngoài!
Cô làm công tác phụ nữ, chuyên đi khuyên giải, giảng giải đạo lý làm người, nói chuyện trật tự rõ ràng, đạo lý rõ ràng, phân tích nói có sách mách có chứng hẳn hoi.

Nghe đến mức Chung Ý Thu động tâm luôn, nhỏ giọng tiến đến bên tai kiến nghị với Tiêu Minh Dạ, “Hay là hẹn gặp mặt trước đi?”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu liếc cậu một cái, dọa cậu sợ câm mồm ngay.

Dương Thụy Đàn nói một hơi nói đến hơn 10 giờ, cả nước miếng cũng không cần uống, nói đến mức làm Chung Ý Thu mệt mỏi, Tiêu Minh Dạ vẫn không đồng ý, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nói mình đi về trước, bảo hắn nghiêm túc suy xét một chút.

Tiêu Minh Dạ có suy xét hay không thì không biết, nhưng quãng thời gian tới Chung Ý Thu không có một tí thời gian rảnh nào, hoàn toàn quên mất việc này.

Tới cuối tháng là bắt đầu đại hội thể thao, đã xác định học sinh và tiết mục tham gia rồi, mấy ngày cuối cùng đều dành cho tập luyện, hiệu trưởng bật đèn xanh, giữa trưa và tiết cuối trước khi tan học đều phải tập trung huấn luyện.

Chung Ý Thu đề nghị chuyện đồng phục và giày tập với hiệu trưởng Trịnh, có được nhà trường ra tiền không?
Hiệu trưởng suy xét hai ngày mới nói cho cậu, mua cho mỗi đứa một đôi giày trắng, nhưng đồ thể dục thì không cần, bảo bọn nhỏ mặc đồ sạch sẽ là được.


Lấy số đo của từng đứa học trò xong, cậu hẹn Tiêu Minh Dạ cùng đi mua, kết quả sáng sớm hôm sau, Lục Tử cưỡi một chiếc xe đạp, đẩy tay một chiếc khác vào trong sân, nói anh hai bận việc, phân phó hắn đi cùng với Chung Ý Thu.

Trên thị trấn chỉ có một cái trung tâm thương mại, tổng cộng có mười mấy quầy, quần áo, giày, đồ trang điểm, đồ dùng sinh hoạt đều có, mở ở đối diện quảng trường chính, là kiến trúc tiêu biểu của thị trấn.

Vào trong, Chung Ý Thu mới nghĩ ra, Tiêu Minh Dạ không tới, chẳng lẽ là trốn cô gái kia à?
Mất mặt quá vậy ta!
Tuy chỉ là một đôi giày trắng giá rẻ, nhưng vẫn làm cho bọn nhỏ mừng lắm, nhận lấy rồi không dám mang, sợ sân thể dục làm dơ giày.

Chung Ý Thu bắt bọn chúng mang vào, hơn nữa phải làm quen với giày vào mấy ngày tập luyện này, nếu không tới ngày thi đấu mới mang thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả thi đấu.

Viên Binh tham gia chạy tiếp sức nam lớp 1, 4×100, cùng chạy nước rút 100m, nghe xong lời Chung Ý Thu nói, mấy đứa nhỏ xung quanh đều ngồi xuống mang giày vào, chỉ có nó vẫn đứng im.

Chung Ý Thu vòng qua sau lưng nó, vỗ vỗ bả vai chỉ vào chỗ ít người.

“Ngồi ở đây đổi,” cậu nghĩ rằng Viên Binh ngại chỗ nhiều người không dám thay.

“Không thay, chân dơ, về nhà rửa sạch rồi mang,” thằng nhóc này sợ chân dơ làm hỏng giày.

Chung Ý Thu cười cười, “Không sợ, trước khi thi đấu giặt lại là được.


Viên Binh suy nghĩ một hồi mới chịu ngồi xổm xuống bắt đầu cởi giày.

Nó nói không sai, quả nhiên chân rất là dơ, cáu bẩn tạo thành một lớp dày bọc quanh bàn chân, nhìn không ra màu sắc, móng chân ít nhất nửa năm không cắt, móng chân và móng tay đều là bùn đen.

Chung Ý Thu nhỏ giọng nói, “Cắt móng chân đi, nếu không đăm vào thịt thì rất đau.


“Ông nội con nhìn không rõ, cây kéo lớn quá con cũng không cầm nổi,” Viên Binh e dè, lẩm bẩm nói.

Chung Ý Thu không biết mình lại làm sao, có lẽ là bởi vì thân thế của Viên Binh rất giống với Tiêu Minh Dạ, có lẽ là khi thấy nó cúi đầu mang giày, cái ót trên bóng nhìn rất là đáng thương.

“Tan học qua sân sau thầy cắt cho,” cậu nghe thấy mình nói.

Mang giày vào rồi, bắt bọn nhỏ chạy một vòng theo hạng mục mà mình đăng kí, Chung Ý Thu tính mình và Tiêu Minh Dạ mỗi người mang một đội, quay đầu tìm hắn thương lượng, thì không thấy người đâu.


Một đứa học sinh lớp 5 nói thầy Tiêu về trường học rồi, bởi vì có một học sinh lớp 6 hôm nay không có tới huấn luyện, hắn đi tìm.

Chung Ý Thu không nghĩ nhiều, hiệu trưởng mở họp tự mình chỉ thị mặc kệ chuyện gì, cũng không được chậm trễ huấn luyện, các giáo viên chủ nhiệm cũng đã đồng ý.

Nhưng dựa theo thời gian mà đứa nhỏ vừa nói, Tiêu Minh Dạ hẳn là mới đi trong chốc lát, lại nghĩ đến chủ nhiệm lớp 6 là Viên Vinh Cử, tim cậu lại đập thình thịch.

Sắp xếp mấy tổ trưởng dẫn dắt đội hình, cậu chạy về hướng vườn trường.

Tiêu Minh Dạ không nghĩ đánh người, đã lâu rồi hắn không đánh nhau, người khác chỉ cần không chọc hắn, thì hắn sẽ không đáp lời, càng đừng nói chủ động tìm phiền phức.

Viên Vinh Cử lớn hơn hắn mười tuổi, khi còn nhỏ không thiếu lần dẫn người đánh hắn, mặc dù là lúc Tiêu Minh Dạ cao lớn không ai dám chọc nữa, nhưng Viên Vinh Cử chưa từng chịu phục, chỉ là dạy xong thì sẽ tránh đi.

Gã không sợ là bởi vì nhà hắn là nhà giàu nhất trong Viên gia trang, anh em trong nhà có tận mười bốn người, gã đứng thứ mười, chú Nghĩa đứng thứ bảy, dù không phải là anh em ruột, nhưng vẫn cùng một ông nội.

Ở nông thôn, nam đinh thịnh vượng, anh em nhiều thì toàn bộ gia tộc có thể hoành hành ngang ngược ở địa phương, tuy nội bộ đánh nhau không kém gì người ngoài, nhưng khi đối mặt với người khác, thì sẽ lập tức buông ân oán nhất trí đối ngoại.

Từ lúc Tiêu Minh Dạ xuất ngũ trở về thì gã đã chướng mắt, trong lòng nghẹn một cục tức, rõ ràng là một đứa con hoang không cha, đi lính mấy năm thì được mọi người tôn trọng, vậy mà còn được nâng lên làm thầy giáo nữa.

Viên gia trang là thiên hạ của họ Viên, nó nên cút sớm mới đúng!
Hôm nay, Viên Vinh Cử không phải cố ý nhằm vào Tiêu Minh Dạ, bởi vì tâm tình không tốt, mấy đứa học sinh quậy phá đập nát cửa kính, gã nổi cơn mắng bọn nhỏ một hồi, mà càng mắng càng hăng, vừa vặn lúc này mấy đứa tham gia đại hội thể thao đi ra ngoài tập luyện, bị gã nhìn thấy, một chân đá trở về, ra lệnh cưỡng chế không cho ai ra ngoài.

Tiêu Minh Dạ xông vào văn phòng bắt gã thả người, càng giống với đổ thêm dầu vào lửa, trực tiếp khêu gợi ấm ức trong lòng gã, làm gã chửi ầm cả lên.

Tiêu Minh Dạ lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt như là mãnh thú trước khi vồ mồi vô cùng bình tĩnh, bởi vì ẩn giấu nguy hiểm, cho nên càng làm người ta sợ hãi.

Tay Viên Vinh Cử run run, nhưng gã không tin mình sẽ không đánh lại Tiêu Minh Dạ, gã xách cái ghế bên cạnh ném vào Tiêu Minh Dã, “Đồ chó đ*, thách mày đánh tao đó!”
Tiêu Minh Dạ nhìn chằm chằm tay gã, cái ghế húc đầu xuống đất, hắn nhấc chân đang muốn lui về phía sau một bước đá văng ra.

Phanh —— cửa văn phòng bị phá mở, là giọng của Chung Ý Thu.

“Tránh ra!”
Chung Ý Thu chạy về hướng Tiêu Minh Dạ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại đưa lưng mình ra chịu phải cái đập mạnh từ cái ghế, Tiêu Minh Dạ giận dữ thật rồi, trong chớp nhoáng bế Chung Ý Thu lên, dùng lực vặn eo đẩy thân thể hai người xoay ra ngoài.

Tiếp theo bắn người lên, nhấc chân đá về hướng Viên Vinh Cử nặng 150 cân bay ra ngoài.



Bình Luận (0)
Comment