Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 80


Nói xong Chung Ý Thu có hơi ngại ngùng, lo Phương Khoản Đông sẽ suy nghĩ nhiều, rốt cuộc đàn ông mua đồ cho đàn ông không hợp với lẽ thường cho lắm.
Phương Khoản Đông không phản ứng, chỉ bình tĩnh hỏi, “Muốn mua cái gì?”
“Mua áo lông vũ,” Chung Ý Thu chột dạ giải thích, “Tôi tới nơi này trời xa đất lạ, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, tính mua một bộ đồ để tạ lễ.”
Phương Khoản Đông cười nhìn cậu một cái, không nói gì.
Quần áo không có gì khác lạ, Chung Ý Thu vốn tính mua áo lông vũ nhưng đi chưa được mấy bước thì đã bị một chiếc xe bán áo khoác da hấp dẫn.
Ông chủ là một ông chú bốn mươi tuổi, uốn tóc xoăn vô cùng thời thượng, nhìn thấy Chung Ý Thu và Phương Khoản Đông diện mạo thanh tú, bận đồ tuy đơn giản nhưng kiểu dáng quần áo không phải mua được ở nông thôn, lập tức quơ chân múa tay kéo bọn họ tới đây xem.
“Chú em, chú tinh mắt thật đấy! Nhìn đây này —— áo khoác phi công nhá, toàn bộ chỗ này chỉ có mình tôi có!” Ông chủ run chân, giơ ngón tay cái lên, kiêu ngạo chỉ chỉ kệ hàng trong xe mình.
Chung Ý Thu nhìn rất thích, mở bên trong ra xem xét, Phương Khoản Đông vươn hai cái ngón tay sờ soạng ở bên ngoài một chút, nhỏ giọng nói, “Da thật.”
“Bao nhiêu tiền?” Chung Ý Thu hỏi.
“100 đồng tiền một cái, không nói thách!”
Chung Ý Thu chợt rùng mình, cảm thấy đắc quá rồi nhận ra chắc đống quần áo này cũng có giá tương đương, cậu chỉ mang theo 100 đồng, mua quần áo xong thì sẽ không còn tiền dư.
Ông chủ thấy cậu do dự nên lập tức nói, “Chú đừng chê mắc! Thấy nó giống nhưng mà không giống, là da thật đó, mặc nhiều năm cũng không có vấn đề gì, xem kiểu dáng này này, đừng nói mười năm, hai mươi năm sau lấy ra mặc vẫn còn hợp thời!”
“Nhưng mà mỏng quá, tôi muốn mua một cái áo lông vũ chắn gió.”
“Chú nói gì vậy! Tôi không nói với mấy người ngoài nghề như chú!” Ông chủ xụ mặt không vui, xổ ra một tràng tiếng địa phương cùng với tiếng phổ thông, “Không có quần áo nào thông khí bằng loại này đâu, cái này hoàn toàn dựa theo kiểu dáng đồng phục của phi công, đồ của phi công còn chắn gió được, còn cậu chẳng lẽ muốn chắn trời sao!”
Phương Khoản Đông đột nhiên nói: “Hai cái 100.”
Đừng nói ông chủ, đến cả Chung Ý Thu cũng sợ ngây người, không nghĩ tới người lạnh nhạt như hắn mà còn biết mặc cả nữa.
“Không bán!” Ông chủ như bị vũ nhục, điên cuồng lắc đầu.
Phương Khoản Đông vẫn bình tĩnh, kêu Chung Ý Thu, “Đi thôi.”

Chung Ý Thu như lọt vào trong sương mù không tự giác đi theo y, trong lòng thì luyến tiếc cái áo đó quá, mấy quầy hàng phía trước chỉ bán áo lông vũ với áo bông thôi, cho dù có áo khoác cũng không có kiểu dáng và chất liệu giống như lúc nãy.

Cậu có hơi hối hận, cân nhắc có nên khuyên Phương Khoản Đông quay lại hay không.
Đi về phía trước thì gặp một chiếc xe bán găng tay, đồ bảo vệ đầu gối và mũ lông, Phương Khoản Đông đề nghị cậu mua cho chú Nghĩa một đôi bao tay và đồ bảo vệ gối, đầu gối cũng cần được che chắn cẩn thận để không bị cảm lạnh.
Chung Ý Thu cầm lấy nhìn nhìn đang muốn hỏi giá cả, thì sau lưng có một người xuyên qua đám đông vừa chạy về hướng này vừa la lớn, “Hai cậu đứng lại, hai cậu thanh niên kia ơi!”
Quay lại thì thấy là ông chủ ban nãy, trên người ông treo đầy quần áo chạy lên như là bang chủ Cái Bang trong tiểu thuyết võ hiệp.

Đến tới trước mặt hai người thì khom lưng đỡ đầu gối thở hổn hển, giơ ra hai ngón tay nói: “Hai cái 150, giá thấp nhất.”
“Hồi nãy ông nói là không nói thách mà?” Chung Ý Thu buồn bực nói.
Bên cạnh đang thực hành quyền im lặng Phương Khoản Đông: “……”
Ông chủ: “……”
Phương Khoản Đông vẫn luôn cảm thấy Chung Ý Thu tuy còn nhỏ, nhưng làm việc rất vững chắc, nhiệt tình, lễ phép, có đôi khi nói chuyện hơi giống trẻ con, nhưng ở tuổi này cũng là chuyện bình thường.

Lần đầu tiên bị cậu nói đến trở tay không kịp, vội vàng đồng ý với ông chủ rồi đẩy cậu về.
“Tôi tiếc lắm chứ bộ ——” ông chủ lải nhải cả đường đi, “Dân quê luyến tiếc mua quần áo tốt, bằng không tôi cũng sẽ không lỗ vốn bán cho các chú, sang năm tôi sẽ bán hàng rẻ tiền như người ta!”
Áo khoác chỉ có màu đen, ông gỡ xuống hai cái, “Cỡ này hai chú mặc vừa nè.”
“Tôi muốn số lớn hơn.” Chung Ý Thu nói.
“Khụ —— tôi cũng vậy.” Phương Khoản Đông nói theo.
Chung Ý Thu quay đầu hỏi, “Anh mua cho Chu Luật Thư hả?”

“Ừ.”
“Các anh là……” Chung Ý Thu muốn hỏi các anh có quan hệ gì, nhưng lại cảm thấy hỏi thẳng như vậy thì không tốt lắm.
“Bọn tôi lớn lên cùng nhau, phụ huynh hai nhà là bạn thân, bọn tôi cùng sinh ra trong cùng một phòng bệnh, ảnh lớn hơn tôi ba phút.” Phương Khoản Đông nói xong gói ghém cái áo lại, có thể là tâm tình tốt hoặc là phát hiện người này ngơ ngác nhìn khá vui.
“Oa! Không tin nổi luôn á!” Chung Ý Thu cảm thán, Phương Khoản Đông cười khẽ, người nào nghe xong cũng sẽ hâm mộ duyên phận của bọn họ.
“Lớn hơn ba phút thôi mà anh bự con hơn anh quá chừng luôn!”
Lại lần nữa trở tay không kịp Phương Khoản Đông: “……”
Trên người còn thừa 25 đồng, Chung Ý Thu muốn đi mua thêm một cái áo khoác kiểu bộ đội cho Tiêu Minh Dạ nữa, mỗi lần ra cửa hắn đều mặc cái áo của chú Nghĩa, dù nó đã cũ rích rồi.
“Cậu ta ra ngoài làm gì?” Phương Khoản Đông không giận, hai người thân thiết hơn trước nên nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
“Kiếm tiền, có mấy xưởng sản xuất gọi anh ấy làm lơ xe.” Chung Ý Thu chua xót nói.
“Một chuyến bao nhiêu tiền?”
“Phải xem lộ trình nữa, xa nửa tháng thì kiếm được một, hai trăm.”
Phương Khoản Đông như suy tư gì đó rồi mới nói: “Vườn trái cây của bọn tôi gần đây có nhập hàng, bạn hàng hình như đang tìm người lái xe, để tôi về hỏi Chu Luật Thư cho.”
Y là người cẩn thận, sẽ không dễ dàng hứa hẹn hoặc là đáp ứng người khác, có thể nói như vậy là đã nắm chắc rồi, mặc kệ có thể trợ giúp hay không, thì Chung Ý Thu vẫn cảm ơn.

Vườn trái cây của họ rất lớn, người nhập hàng đều là dân vùng lân cận, thậm chí là ở tận phương bắc, một chuyến hàng có đôi khi mười mấy chiếc xe tải cùng chạy, lượng hàng hóa rất lớn, ông chủ cũng giàu có.
Áo khoác quân đội chào giá 50 đồng tiền, Phương Khoản Đông mở miệng một phát là giảm đi một nửa, hai người bọn họ trực tiếp bị ông chủ đuổi đi, kết quả đi chưa được hai bước thì bị gọi trở về, mua với giá 30 đồng tiền.
Chung Ý Thu hoàn toàn bị Phương Khoản Đông chinh phục, y lãnh đạm trả giá, cứ như là ông chủ đang thiếu tiền của y vậy, sau khi bị từ chối thì đủng đỉnh bỏ đi, ngược lại làm ông chủ cảm thấy không bán cho y thì thật là đáng tiếc.

Chung Ý Thu không có đủ tiền nên mượn Phương Khoản Đông 10 đồng tiền, nhanh chóng mua được đồ mình mong muốn nên hân hoan đi theo Phương Khoản Đông trở về, vừa đi vừa kiếm đồ ăn vặt.
Hai người nghe mùi hương tìm tới xe đẩy bán đậu hủ, họ làm ngay tại chỗ, nên mềm mượt, bóng bẩy, tưới nước canh cùng với dầu vừng, trơn mềm thơm nức.

Một người ăn một chén tốn năm xu, Phương Khoản Đông chưa đã thèm nhưng ăn không vô, nhìn nhìn lại không có đồ để mang đi, nên hỏi ông chủ khi nào dọn quán, tính giữa trưa lại đến ăn.
“Chúng ta đi xem tạp kỹ đi.” Chung Ý Thu dẫn y về quảng trường xuyên qua đám đông, càng tới gần càng khó đi, đám đông vây quanh mười mấy tầng, hai người họ vóc dáng cao ráo mà chỉ nhìn thấy bóng dáng người cầm kiếm trên sân khấu thôi.
Chung Ý Thu nhìn quanh một vòng không thấy có chỗ đứng, cái cây bên cạnh đã đầy người đu.

Phương Khoản Đông bị người đẩy có chút phiền, mà xung quanh lại toàn mùi thuốc lá và đồ ăn vặt, mùi vị hỗn tạp ở bên nhau làm đau cả đầu, “Thôi bỏ đi, chúng ta đi xem cái khác.”
“Ừ.” Chung Ý Thu đồng ý đi ra ngoài.
“Này! Chung Ý Thu ——” có người kêu từ xa, Chung Ý Thu ngẩng đầu ngắm một vòng căn bản không nhận ra phương hướng.
“Ở chỗ này ——” trên tầng lầu có người kêu.
Là Lâm Ngọc Phương, hôm nay cô tới đây xem hàng quán giúp người ta, một ngày có thể kiếm được 50 đồng tiền, lúc này tạp kỹ bắt đầu diễn, quầy hàng đã đóng, nên các cô giành chỗ ở mái hiên để xem.
Lâm Ngọc Phương hôm nay mặc một cái áo khoác màu vàng, mang đôi giày cao gót màu đen chạy tới dẫn cậu lên lầu.
Trên mái hiên cũng đầy người, nhưng tầm nhìn có thể nhìn rõ được người biểu diễn trên sân khấu.

Chung Ý Thu mới vừa đứng vững, Lâm Ngọc Phương hỏi, “Tiêu Minh Dạ có tới không?”
“Tới, đi xem xe rồi.”
“Trưa nay mấy anh tới nhà tôi ăn cơm đi!” Lâm Ngọc Phương cười mời.
Chung Ý Thu vang lên chuông cảnh báo trong lòng, “Không cần, cảm ơn…… Bọn tôi đã hẹn mời bác sĩ Phương ăn trưa rồi.”
Phương Khoản Đông đang nghiêm túc xem biểu diễn: “……”
Lâm Ngọc Phương cũng không ép buộc, quay mặt đi.
Màn biểu diễn vừa rồi kết thúc, người bên trong dọn ba ra ba cái bình lớn, đám người kích động hô to vỗ tay.


Chung Ý Thu không biết bọn họ muốn làm gì.

Chẳng lẽ muốn biểu diễn đầu cứng đập bình sao?
Không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy ba đứa con gái khoảng bảy tuổi mặc đồ bó sát ra tới, hành lễ với khán giả trước, sau đó mỗi đứa đứng ở trước từng cái bình, hợp với tiếng chiêng trống, chúng chậm rãi vói một chân rồi đem toàn bộ thân thể tiến vào bình, chỉ lộ một cái đầu ở bên ngoài!
Chung Ý Thu nhìn mà sởn tóc gáy, tuy rằng cái bình rất lớn nhưng thân thể trẻ con cũng lớn hơn nó một phần ba rồi, sao súc vào trong được chứ?
“Có thể dưới cái bình có cái lỗ nào đúng không?” Cậu quay đầu hỏi Phương Khoản Đông.
“Không có, chui vào thật đó.” Sắc mặt của Phương Khoản Đông cũng khó coi, giải thích nói: “Thân thể trẻ con mềm dẻo lại luyện tập từ nhỏ nên có thể súc vào.”
“Có đau không?”
“Chắc chắn.”
Chung Ý Thu nghĩ thầm tàn nhẫn quá đi, phụ huynh sao lại chấp nhận cho con cái đi học cái trò này, nhưng cậu không hỏi, cuộc sống sinh hoạt bây giờ đã khó khăn quá rồi, người ngoài không thể chỉ nói một hai câu đồng tình và trách cứ là có thể nói rõ ràng được.
Cậu đang xuất thần thì đột nhiên chung quanh phát ra tiếng ồn dữ dội, một người đàn ông la lớn đến mức làm nước miếng bay tứ tung phun đầy cả người Phương Khoản Đông, Chung Ý Thu thăm dò nhìn lại thì ra là nhóm trẻ con đã bước ra khỏi cái bình, sau đó có người bưng ra mấy cái bình nhỏ hơn, như bằng với bình rượu ngày thường.

Da đầu cậu tê dại, da gà nổi lên khắp người, không đành lòng nhìn tiếp, vừa vặn Phương Khoản Đông cũng xoay người nói: “Không xem nữa, xuống thôi.”
Hai người cùng nhau ra ngoài, lúc này đám người sôi trào cùng với hưng phấn lại không cảm thấy náo nhiệt, mà ngược lại có chút không rét mà run.
Phương Khoản Đông muốn đi tới tiệm sách, hỏi đường đi đến con đường nhỏ, Chung Ý Thu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cậu không thể nào hiểu nổi sao mà xương cốt có thể cuộn ép đến vậy được.
“Cô gái vừa rồi thích Tiêu Minh Dạ có đúng không?” Phương Khoản Đông phá lệ bắt đầu bát quái.
“A?” Chung Ý Thu không tự giác nuốt nước miếng, “Ừ, sao anh biết?”
Phương Khoản Đông quay đầu nhìn cậu, mắt đào hoa cười rộ lên vô cùng mị hoặc, “Đôi mắt —— đôi mắt có thể giấu diếm được cảm xúc, nhưng không che nổi ái mộ.”
Trong lòng Chung Ý Thu nổi lên tiếng trống vỗ, thình thịch, thình thịch, thình thịch……

Bình Luận (0)
Comment