Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 90


Lúc Chung Ý Thu hỏi tên người đàn ông kia là gì, Viên Ngọc Lan thầm dâng lên tư vị chua chua ngọt ngọt ở trong lòng.

Cô quá thích Chung Ý Thu, còn lớn mật nói muốn làm giày giúp cho cậu nữa, ở nông thôn đây xem như là thổ lộ.

Ai ngờ lại không nhận được bất cứ lời đáp lại nào, lúc ban đầu cô còn tự an ủi —— bởi vì cậu là người thành phố, cho nên không hiểu phương thức tỏ tình này, còn tìm người uyển chuyển nhắc nhở …… Nhưng sau khi gặp lại, Chung Ý Thu vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ gì cả, Viên Ngọc Lan lớn lên xinh đẹp, tâm cao khí ngạo trước nay đều là được đàn ông theo đuổi, lần đầu tiên chủ động thế nhưng không lấy được cảm tình của người ta, làm cô bức bối trong lòng một hồi lâu rồi cũng cho qua.
Cho nên đương lúc Chung Ý Thu hỏi, Viên Ngọc Lan còn tưởng rằng cậu đang ghen tuông, trong lòng ngọt ngào lại phiền muộn, trên mặt ngại ngùng lại hổ thẹn.

Tuy nhiên nghe cậu nói Tiêu Minh Dạ không thể quản, thì cô cảm thấy có gì đó không đúng, Chung Ý Thu nguyện ý giúp mình không phải vì đền bù tiếc nuối ngày xưa, mà càng giống với giải quyết phiền toái giúp Tiêu Minh Dạ vậy.
“Chuyện của tôi anh không cần lo.” Viên Ngọc Lan lạnh lùng nói.
Chung Ý Thu không hiểu được vì sao cô nổi giận, mơ màng hồ đồ an ủi, “Không sao, là việc tôi nên làm.”
“Không cần! Tôi và anh có quan hệ gì mà cần anh giúp đỡ? Tôi mời không nổi!” Nói xong cô quay người đi bỏ lại Chung Ý Thu mơ mơ màng màng.
Hiệu trưởng Trịnh nghỉ một ngày, nên sáng sớm hôm sau mở họp để truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo.

Bởi vì gần đây các hộ gia đình tham gia hội giáo quá đông đảo, truyền giáo cũng rất hung hăng ngang ngược, nhưng mà bọn họ lại không phạm pháp hay thương tổn đến những người khác, cho nên không thể cưỡng chế quản giáo.

Hằng năm, chính quyền và trường tiểu học ở nông thôn sẽ lên kế hoạch tổ chức xóa nạn mù chữ cho người dân, hồi chưa phát sinh chuyện này thì mỗi năm đại đội cũng sẽ tổ chức một lần xoá nạn mù chữ, nhưng là thôn dân không nguyện ý tham gia cho lắm, họ bảo tốn thời gian với lại học không vào, cho nên mấy năm liền không giải quyết được gì.
Năm nay thì khác, bên trên hết ra lệnh bắt buộc đi học rồi còn bắt phải thi cử, đồng thời phải tham gia quá trình phổ cập tri thức.


Dựa theo hiểu biết trong khoảng thời gian này, Chung Ý Thu còn tưởng rằng bọn họ sẽ than vãn không thôi, sắp ăn tết mà còn phải tăng ca linh tinh, không ngờ lần này ai nấy đều ủng hộ mà còn rất hào hứng.
Cậu thầm vui mừng, tuy ngày thường bọn họ sẽ so đo, nhưng gặp chuyện quan trọng thì rất lý trí, kết quả giữa trưa ăn cơm Vương Văn Tuấn quăng cho cậu một bồn nước lạnh, những người này không phản đối là vì xoá nạn mù chữ không phải nghĩa vụ, đại đội mỗi ngày sẽ cho trợ cấp nữa……
Chung Ý Thu đã tính toán thời gian hết rồi, nông thôn nghỉ đông sớm, trường học xác định ngày chín tháng chạp sẽ thi cuối kỳ, thi xong nghỉ ba ngày để các giáo viên phê chữa bài thi, thống kê thành tích, xếp thứ hạng, sau khi học sinh tới nhận bài thi và bài tập thì sẽ chính thức nghỉ đông.

Dự tính Tiêu Minh Dạ ngày mười lăm tháng chạp sẽ trở về, mình ở đây chơi tới ngày hai mươi lăm…… Sau đó về nhà ăn Tết.

Trong khoảng thời gian này cậu cũng có thể giúp đỡ xoá nạn mù chữ, nên báo danh với hiệu trưởng Trịnh.
Nhưng chuyện mà Chung Ý Thu tương đối sầu chính là, lần trước mẹ gọi điện thoại có hỏi khi nào nghỉ đông thì về nhà, ngày hôm sau chị gái gọi tới nói ba mẹ cãi nhau mỗi ngày, bởi vì ba không cho cậu về, còn nói nhìn thấy cậu thì sẽ tái phát bệnh tim.

Ba cậu mấy năm trước trái tim không tốt lắm, đã từng vào viện một lần, nghe đến mấy câu này làm Chung Ý Thu khó chịu và lo lắng trong lòng, nghĩ không quay về cũng được thôi, nhưng cậu lớn tới từng này mà chưa bao giờ ăn Tết ở bên ngoài lần nào cả……
Chủ nhật chú Nghĩa đi châm cứu, Cao Tiểu Bao lần này không đến trễ, sáng sớm đã có mặt ở ký túc rồi, từ khi có chó con Chung Ý Thu sáng nào rời giường cũng không đi rửa mặt, chuyện đầu tiên làm là ngồi xổm xem cún con, mới mấy ngày mà tụi nó đã lớn lên rất nhiều, vẫn chưa mở mắt, nghe mùi sữa trên người vượng vượng thì bò tới lăn đi vô cùng đáng yêu.
“Có phải chỉ sinh hai đứa không?” Cao Tiểu Bao đẩy cửa tiến vào.
Vượng Vượng sinh con nên đặc biệt nóng nảy, thấy hắn lập tức đứng lên sủa gâu gâu thị uy, dẫn theo cái chân sau thoạt nhìn rất đáng thương, Chung Ý Thu sờ sờ đầu nó trấn an, không có uy hiếp nên Vượng Vượng mới không tiến lên cắn, nhưng cũng không nằm xuống, đứng ở bên cạnh cảnh giác nhìn hắn.
“Tôi nói có chuẩn không?” Cao Tiểu Bao lật người con cún màu đen.
Chung Ý Thu buồn bực, lần trước Cao Tiểu Bao còn đánh đố với cậu rằng vượng vượng chỉ mang thai hai đứa, vậy mà cậu không tin, dứt khoát nhận thư khiêu chiến…… Vượng Vượng thật không biết cố gắng gì hết!
Cao Tiểu Bao ôm hai con cún con, đắc ý nói: “Nhớ rõ thiếu tôi một cái nhân tình.”

“Anh muốn gì?”
“À…… Giờ chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kỹ rồi sẽ báo.” Cao Tiểu Bao nâng cằm phân phó, thấy Chung Ý Thu phải đi vội gọi lại, “Này! Tôi hỏi cái này, cô gái lần trước có phải coi trọng Tiêu Minh Dạ hay không?”
Lâm Ngọc Phương ngày đó nói móc hắn một câu phỏng chừng là nhớ kỹ, “Sao anh biết?”
“Toàn bộ đại đội Đức Doanh đều biết mà, không muốn nghe mà nó cứ văng vẳng bên tai.”
Chung Ý Thu không hé răng, kéo khóa kéo đến tận cằm, rũ mắt.
“Anh hai Tiêu —— đánh ba gậy cũng không mắng một tiếng, nhưng mà duyên phụ nữ rất tốt, con gái theo đuổi nó cũng đanh đá lắm!” Cao Tiểu Bao cười há há cảm khái.
Chung Ý Thu: “…… Anh có ý gì?”
“Khích lệ đó mà!”
“Không phải!” Cậu tiến lên một bước hai mắt mở to, “Người theo đuổi ảnh nhiều lắm hả?”
Cao Tiểu Bao bất ngờ với cảm xúc của cậu, “Hồi học cấp ba đó, trường học có rất nhiều nữ sinh thích nó.” Càng nói càng khinh thường, “Không hiểu thích nó ở chỗ nào nữa, mặt mũi ngày nào cũng như mất cha —— không đúng, nó mất cha thật.”
Chung Ý Thu mấp máy môi, cậu muốn hỏi hồi trung học Tiêu Minh Dạ có thích người nào không? Từng có bạn gái chưa? Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nó vô nghĩa quá, nếu muốn biết thì đi hỏi thẳng Tiêu Minh Dạ cho rồi.
Phương Khoản Đông hôm nay có chút uể oải ỉu xìu, cuộn người ở trong chiếc áo bông dày gật gà ngủ gật, thấy bọn họ tiến vào mới lười nhác đứng dậy.
“Anh bị sao vậy?” Chung Ý Thu thấy cằm hắn dán một cái băng keo cá nhân, nên chỉ vào hỏi.
Phương Khoản Đông chuyên chú pha trà thuận miệng đáp, “Cạo râu không cẩn thận cắt phải.”
Chung Ý Thu bán tín bán nghi, cậu biết Phương Khoản Đông có đôi tay rất linh hoạt, chuyện hắn cắt trúng da là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
“Thế nào, có thể đi đường chưa?” Phương Khoản Đông hỏi chú Nghĩa.

“Có thể đi rồi, chạy còn được nữa là, ha ha ha.” Chú Nghĩa vui vẻ nói.
“Vẫn là phải chú ý.”
Chung Ý Thu: “Khi nào có thể hoàn toàn đi lại được vậy?”
Phương Khoản Đông cười cười, “Qua năm sau là không cần tới gặp tôi nữa.”
Hai người ngây ra một lúc, Chung Ý Thu lập tức giữ chặt tay chú Nghĩa hoan hô, “Thật à? Vậy tốt quá!”
“Không gặp tôi vui vẻ vậy à?” Phương Khoản Đông cũng đùa vui theo.
“Đương nhiên không phải!” Chung Ý Thu nhảy lên cầm lòng không đậu ôm bả vai hắn, “Tôi có thể tới tìm anh chơi mỗi ngày, nhưng mà không muốn gặp anh châm cứu đâu, ha ha ha!” Cười vài phút cậu rốt cuộc phát hiện động tác của mình quá càn quấy, vội xấu hổ thu hồi tay.
Phương Khoản Đông đè lại tay cậu vỗ vỗ, nghiêm trang trêu chọc, “Muốn gặp tôi châm cứu thì phải tiêu tiền.”
“Ha ha ha ha ha!” Chú Nghĩa thoải mái cười to.
Chung Ý Thu muốn nghe tình hình của Tiêu Minh Dạ nhưng vẫn không thấy Chu Luật Thư đâu, Cao Tiểu Bao tới vài lần cũng quen thuộc nên hỏi thẳng, “Anh Chu đâu rồi?”
Phương Khoản Đông tức giận đáp: “Không biết.”
“Tôi muốn nhờ anh Chu tìm công việc giúp tôi.”
Chung Ý Thu: “Bưu cục không có việc cho anh làm hả?”
“Người phát thư kiếm được nhiêu tiền chứ, Tiêu Minh Dạ đi một chuyến kiếm được cả năm tiền lương của tôi.”
Chung Ý Thu tính nói một chuyến đi vất vả đáng với tiền lương cả năm, nhưng Cao Tiểu Bao nói rất đúng, tiền lương cơ bản sinh hoạt không thành vấn đề nhưng mà muốn để dành tiền làm chuyện khác thì rất khó.

Nghĩ đến kính thiên văn mà mình yêu tha thiết, một ngàn đồng tiền cũng là tiền lương một năm không ăn, không uống mà vẫn chưa đủ.
“Tôi cũng muốn tìm anh Chu xin việc làm……” Cậu nói thầm.
Cao Tiểu Bao kinh ngạc hỏi, “Cậu làm được gì? Khiêng bao tải, dọn đồ, lơ xe, làm được không?”
“Sao không được? Mấy anh làm được thì tôi cũng làm được.” Chung Ý Thu không phục.

Cao Tiểu Bao như là nghĩ đến cái gì vui vẻ cười thần bí, “Có một việc cậu có khả năng ——”
“Cái gì?”
“Nhân viên bán hàng mỹ phẩm trong trung tâm thương mại! Cậu đi tới đâu là bảo đảm cháy hàng liền!” Nói xong còn vỗ mặt mình bắt chước giọng của Chung Ý Thu, “Nhìn thấy chưa? Tôi là ví dụ sống đây —— thoa kem dưỡng da này là có thể trắng giống tôi!”
Phương Khoản Đông đang thi châm nghe xong lời này thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Chung Ý Thu: “…… Cút đi!”
Có điều Chung Ý Thu vẫn muốn kiếm việc làm thêm, mặc kệ là cậu hay là Tiêu Minh Dạ, đều có việc cần dùng đến tiền, hơn nữa cậu đã đi làm nửa năm, ăn tết nhiều ít cũng muốn hiếu kính cha mẹ.
Lúc đi cậu kể chuyện Lưu Thanh Hồng cho Phương Khoản Đông nghe, hỏi hắn có khám tại nhà được không, Phương Khoản Đông không đi tới nhà người khác, nhưng nghe giọng quan tâm của cậu với người giáo viên đó thì đồng ý, hẹn thứ tư hoặc là chủ nhật có thể đi nhìn xem, thuận tiện châm cứu cho chú Nghĩa luôn.
“Cậu ta tới rồi, một tuần sau về đây.” Bọn họ ra cửa chuẩn bị đi thì Phương Khoản Đông nhàn nhạt nói với Chung Ý Thu.
“Thật á!” Đôi mắt Chung Ý Thu tỏa sáng.
“Ừ, hôm qua ông chủ gọi tới.”
“Cảm ơn anh ——” Chung Ý Thu cảm kích không biết biểu đạt thế nào, cậu muốn gọi anh Phương lại cảm thấy xưng hô này sẽ biến Phương Khoản Đông thành ông già, gọi anh Đông thì càng không thích hợp, giương miệng thử hồi lâu cũng không ra được.
“Được rồi, không cần cảm ơn.” Phương Khoản Đông như là hiểu rõ tâm tư của cậu, khẽ cười nói.
Vương Văn Tuấn chủ nhật về nhà, trời lạnh nên Chung Ý Thu và chú Nghĩa ăn cơm xong thì đi ngủ sớm, cậu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, lấy cái lịch bàn tính toán từng ngày, dựa theo thời gian mà Phương Khoản Đông nói thì ngày mười ba tháng chạp Tiêu Minh Dạ sẽ trở lại, về sớm hai ngày so với dự tính! Tiêu Minh Dạ rời đi càng lâu thì cậu càng hoài nghi buổi tối đêm đó có nghe được câu nói kia hay không —— chờ tôi trở lại sẽ nói cho cậu.
Rốt cuộc là có nói chưa? Hay là do mình đoán? Nói cho mình cái gì?
Nắm con dao nhỏ mà Tiêu Minh Dạ để lại, mang theo một bụng nghi vấn, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Khi Chung Ý Thu bị đánh thức trong tay còn nắm chặt con dao, bên ngoài truyền đến tiếng Lục Tử gõ cửa, cậu ngẩng đầu nhìn nhìn trời đã tờ mờ sáng nhưng thời gian vẫn còn sớm, sao lại đến vào lúc này nhỉ?
“Sao?” Chung Ý Thu vừa mặc áo vừa hỏi.
“Anh mau dậy đi! Khụ —— khụ ——” Lục Tử liên thanh ho khan, “Viên Binh đã xảy ra chuyện, anh đi xem!”

Bình Luận (0)
Comment