Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 8

Đào Ấu Tâm vội vàng nhặt lên nhưng Hứa Gia Thời lại cúi người xuống nhặt lên trước cô bé một bước.

Người cầm điện thoại lập tức thay đổi, Hứa Gia Thời vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người trong video.

Biết video lén lút chơi điện thoại của mình đã bị bại lộ, Đào Ấu Tâm đánh chết cũng không nhận: “Nếu em nói đây là video điện thoại tự động bật lên, anh có tin không?”

Hứa Gia Thời lạnh lùng cười “ha ha” hai tiếng với cô bé, dứt khoát nhét luôn điện thoại vào túi áo mình.

Xế chiều hôm nay, Đào Ấu Tâm bị thầy giáo Tiểu Hứa theo dõi suốt bốn tiếng làm bài tập.

Lúc Khúc Thất Thất hỏi cô bé tại sao lại không nhắn tin trả lời mình, Đào Ấu Tầm chỉ có thể buồn bực nói với bạn: “Điện thoại của tớ bị tịch thu rồi.”

Khúc Thất Thất kinh ngạc mở to hai mắt: “Bị tịch thu? Ai tịch thu cơ?”

Đào Ấu Tầm bĩu môi quay mặt về phía Hứa Gia Thời ra hiệu cho Khúc Thất Thất.

Khúc Thất Thất “À” một tiếng: “Cậu ấy tịch thu điện thoại của cậu làm gì?”

Đào Ấu Tầm nhỏ giọng lầm bầm: “Lúc mua điện thoại tớ đã thề thốt đảm bảo với mẹ là sang năm nhất định sẽ thi đỗ trường trung học Thực Nghiệm, anh Gia Thời đang giám sát tớ.”

Nói một cách đơn giản thì Hứa Gia Thời với tư cách là một học sinh giỏi thì có quyền tịch thu công cụ giải trí ảnh hưởng đến việc học của cô bé… Điện thoại.

Khúc Thất Thất động viên: “Vậy cậu có xin cậu ấy trả lại chưa.”

“Tớ không dám, lúc ấy tớ chơi điện thoại bị bắt tại trận luôn.” Đào Ấu Tầm cúi đầu cắn đầu con mèo lắp trên nắp bút: “Anh Gia Thời nói, kỳ thi tháng lần này nếu tớ tiến bộ thì sẽ trả lại cho tớ.”

Khúc Thất Thất bị đánh bại bởi dáng vẻ không có ý chí của cô bé: “Cậu thật sự bị người ta ăn đến tận xương luôn rồi.”

Đào Ấu Tầm bướng bỉnh ngẩng đầu: “Tớ như này là đang nói lý đấy, có được không hả?”

Khúc Thất Thất cười trên nỗi đau của người khác, vỗ vỗ bả vai cô bé: “Được rồi, sau này cậu cũng giống như Oánh Oánh vậy, ngắt mạng cắt đứt tình cảm.”

Tưởng Oánh Oánh cũng không có điện thoại, nghe nói là do người lớn trong nhà quản lý cô nhóc rất nghiêm, không cho phép cô nhóc tiếp xúc với máy tính và điện thoại.

Đào Ấu Tầm thề thốt đảm bảo mình tạm thời không có ham muốn lên mạng, sáng hôm sau lại thấy cô bé nắm tay Tưởng Oánh Oánh lắc lắc: “Oánh Oánh, cậu dạy tớ đi.”

Tưởng Oánh Oánh không hiểu ra sao, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn cô bé: “Dạy cậu cái gì cơ?”

Đào Ấu Tầm cầu xin nói: “Dạy tớ làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian không có điện thoại.”

Ngón tay đang cầm bút của Tưởng Oánh Oánh dừng lại, cô nhóc ngửa đầu hỏi: “Điện thoại của cậu sao vậy?”

“Bị tịch thu rồi.” Cô bé thuật lại sống động như thật những lời đã nói với Khúc Thất Thất cho Tưởng Oánh Oánh nghe.

Tưởng Oánh Oánh an ủi cô bé, nói không dùng điện thoại cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống nhưng với người từ nhỏ đã nắm bắt được tin tức của thế giới bên ngoài từ sản phẩm điện tử như Đào Ấu Tâm thì làm sao quen được, mỗi ngày cô bé phải dựa vào Khúc Thất Thất để lấy được tin tức phổ biến trên mạng.

Gần đây có một nhóm nhạc nam mới debut thu hút được rất nhiều sự yêu thích của các thiếu nữ, ngày nào Khúc Thất Thất cũng đều tích cực giới thiệu nhóm nhạc này với mọi người xung quanh. Thông qua sự cố gắng không ngừng nghỉ của Khúc Thất Thất, đám Đào Ấu Tâm thành công nhảy hố, gia nhập vào hội fan hâm mộ.

Thậm chí Khúc Thất Thất còn điên cuồng hơn, thà rằng không ăn đồ ăn vặt không mua tiểu thuyết cũng phải tiết kiệm tiền để sưu tầm mấy sản phẩm good liên quan đến nhóm: “Tớ đã tham gia vào năm nhóm làm good rồi, sticker tự đứng và màu giấy đặt làm riêng đều rất tuyệt, các cậu có muốn không?”

Đào Ấu Tầm quay đầu liếc mắt nhìn lướt qua, lập tức gật đầu: “Muốn muốn, tớ đưa tiền cho cậu, cậu đăng ký giúp tớ nhé”

Cô bé chỉ thích những đồ trang trí điện thoại nhỏ xinh vô bổ như thế này.

Đào Ấu Tâm cũng không quên người bạn thân ngồi cùng bàn với mình: “Oánh Oánh, cậu muốn không?”

Tưởng Oánh Oánh nhìn liếc mắt lướt qua giả cả của sticker trên màn hình điện thoại một cái sau đó lập tức không thèm để ý đến nữa, tỏ vẻ không có hứng thú, khoát tay nói: “Tớ không cần đâu, gom order xong còn phải đợi hết hạn gom order nữa, lâu lắm.”

“Ồ, cậu không muốn chờ à, tớ có hàng đây này!” Khúc Thất Thất vừa mở album ảnh ra, vừa giải thích với hai người bạn của mình: “Gần đây tớ mới quen một chị em tốt trong giới đấy, hình là cô ấy đích thân đặt, ủy quyền cho tớ làm good không lợi nhuận, tớ định đặt làm riêng nữa đấy.”

Đào Ấu Tầm nhìn thấy bức ảnh bản in O vô cùng tinh xảo thì lập tức giơ tay: “Tớ cũng muốn cái này nữa!”

Hai người nhìn sang chỗ Tưởng Oánh Oánh, ngón tay Tưởng Oánh Oánh nắm chặt lại, cô nhóc chần chờ một lát rồi nói: “Tớ không thích hình chụp theo phong cách này, thôi bỏ đi.”

Tưởng Oánh Oánh không mua, hai người họ cũng không thể ép cô nhóc được.

Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm lại gọi mấy người bạn có cùng sở thích đến, một nhóm người đứng túm tụm lại với nhau bàn bạc xem nên đặt làm thứ gì.

Tưởng Oánh Oánh cầm sách ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt cô nhóc vô cùng phức tạp, chất chứa nhiều cảm xúc.

Khoảng mấy ngày sau, chuyển phát nhanh đã giao hàng đến, Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm chia ra mỗi người vác một bọc đồ good lớn chia cho mấy người bạn trong lớp cùng gom order chung, giữa họ có chủ đề chung để nói chuyện, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Đám con gái lúc còn là học sinh thích nhất là lập bè lập nhóm, tạo thành nhóm nhỏ của mình, nếu như lạc đàn thì rất dễ rơi vào cảnh bị cô lập, xa lánh.

Lúc chuông vào học vang lên, Đào Ấu Tâm trở lại chỗ ngồi, bỗng nhiên lại bị Tưởng Oánh Oánh túm chặt ống tay áo: “Mấy món good kia tớ cũng mua một món nhé.”

Đào Ấu Tâm kinh ngạc há hốc mồm: “Hả? Cậu không nói sớm, lên đơn đặt hàng trước có yêu cầu số lượng tối thiểu, không thể đặt đơn làm một món được.”

Tưởng Oánh Oánh xấu hổ cười cười: “Vậy thì thôi.”

Đúng lúc này giáo viên ôm giáo án đi vào phòng học, hai người không tiếp tục nói chuyện này nữa.

Một lát sau, lòng bàn tay Tưởng Oánh Oánh bị nhét một cái móc khóa và một cái huy chương kim loại, cô nhóc kinh ngạc quay đầu sang lập tức nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Đào Ấu Tâm, sau đó Đào Ấu Tâm nói với cô nhóc bằng giọng nói nhỏ đến mức chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy: “Cái này tặng cho cậu.”

-

Sự vui vẻ do good của thần tượng mang lại đã bù đắp tiếc nuối không thể lên mạng của Đào Ấu Tâm nhưng sự vui vẻ này cũng biến mất vào lúc tan học buổi chiều.

Trong lúc Đào Ấu Tâm còn đang lục lọi trong ngăn kéo, Hứa Gia Thời đã nghiêm túc cầm cặp sách nặng trĩu của cô bé lên: “Gần đây em tiêu tiền tiêu vặt đã vượt hạn mức nghiêm trọng.”

“Không được lên mạng thì em chỉ có thể dùng tiền để tìm một chút niềm vui khác thôi.” Cô bé cố ý nói như đang ám chỉ gì đó.

“Tìm niềm vui? Mua những thứ vô bổ này sao?” Hứa Gia Thời cũng có nghe nói đến phong trào theo đuổi thần tượng của các bạn trong lớp.

“Gì mà thứ vô bổ chứ, đây là good của thần tượng! Good đấy anh biết không hả?” Đào Ấu Tâm trịnh trọng nhấn mạnh.

Hứa Gia Thời liếc mắt nhìn cô bé một lúc, sau đó dúi trả lại cặp sách vào trong ngực cô bé: “Không hiểu, anh chỉ biết nếu như kỳ thi tháng lần này em không tiến bộ thì đừng có mơ lấy lại được điện thoại.”

“Hả.” Cô bé như con thỏ bị giẫm trúng đuôi, lập tức đầu hàng với con sói xám lớn: “Anh Gia Thời, đừng đối xử nhẫn tâm như thế với em mà.”

Đối với hành động giả vờ làm nũng của Đào Ấu Tâm, Hứa Gia Thời tỏ vẻ không nghe thấy.

May mà dưới sự đốc thúc của Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm may mắn tiến bộ vượt lên mười bậc. Sau khi nhận được bảng thành tích, việc đầu tiên Đào Ấu Tâm làm chính là thẳng thừng đập bảng xếp hạng xuống trước mặt cậu, dáng vẻ cô bé lúc này giống như một con thiên nga nhỏ kiêu ngạo.

Lúc điện thoại xuất hiện trước mặt mình, dáng vẻ kiêu ngạo của thiên nga nhỏ ngay lập tức biến mất gần như không còn lại gì, cô bé cười hì hì mở trang web ra nhìn một lúc lâu, ngơ ngác hỏi: “Hả, sao đến cả lên mạng cũng không lên được thế này.”

Hứa Gia Thời mắt cũng không nháy lấy một cái, chỉ bình tĩnh nói: “Nợ tiền điện thoại.”

Nghe cậu ấy nói thế, Đào Ấu Tâm lập tức hiểu ra.

“Anh Gia Thời, anh nạp trước một trăm tệ giúp em đi.”

“Không.”

“Tại sao chứ?”

“Anh sợ em không có tiền trả.”

“Em có tiền…” Cô bé vừa nói vừa thò tay vào túi móc ví tiền nhỏ của mình ra nhưng lại phát hiện bên trong chẳng còn dư lại bao nhiêu tiền.

Cô bé chột dạ nắm chặt quai ví tiền, nhét lại vào túi từng chút một, trong lúc đó còn cắn môi nhìn vào đỉnh đầu của cậu thiếu niên, nháy nháy mắt như đang ám chỉ gì đó.

Thế nhưng đối phương đã đoán trước được từ sớm, cậu thản nhiên quay mặt đi: “Mỗi tháng em ăn đồ ăn vặt, mua sách manga, đi ra ngoài chơi là có thể tiêu hết sạch tiền tiêu vặt, tháng nay mua một đống good, em cho rằng mình vẫn còn tiền tiết kiệm hay sao?”

Mỗi tháng Đào Ấu Tâm đều có một khoản tiền tiêu vặt cố định cho nên cô bé ăn uống vui chơi đều rất thoải mái, chưa bao giờ biết tiết kiệm tiền.

Hai người đã lớn lên với nhau từ nhỏ, Hứa Gia Thời hiểu rõ tính tình và thói quen của Đào Ấu Tâm không gì bằng.

“Vậy…” Đầu óc cô bé bắt đầu nghĩ cách, đôi mắt bỗng nhiên sáng rực lên: “Trước tiên em nợ tạm vậy, tháng sau nhận được tiền tiêu vặt thì em sẽ trả lại cho anh.”

Đào Ấu Tâm đắc ý xoa xoa tay, nghĩ thầm với mối quan hệ thân thiết giữa hai người, Hứa Gia Thời chắc chắn sẽ đồng ý.

Thế nhưng ngay một giây sau, cô bé chỉ nghe thấy hai chữ hết sức lạnh lùng…

“Không thể.”

Đào Ấu Tâm ngớ người ra.

Mỗi tuần đồ ăn vặt cô bé xin ăn đều là hơn mấy trăm tệ, bây giờ lại không bằng lòng bỏ ra một trăm tệ nạp tiền điện thoại cho cô bé.

“Tại sao?”

“Anh không thích cho người khác vay tiền.”

“Em cũng không phải người khác mà.”

“Ồ?”

Hai tay cô bé chống nạnh, tức giận to tiếng: “Em chính là em gái kiêm bạn thân nhất nhất nhất của anh đấy, thế mà anh đến cả tiền điện thoại cũng không chịu nạp giúp em, đồ keo kiệt.”

“Em nói gì?” Cậu lạnh lùng nhìn sang cô bé.

“...” Đào Ấu Tâm vội vàng che miệng.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô bé lại ngước khuôn mặt tươi cười lên lần nữa, chạy đến trước mặt Hứa Gia Thời, bóp bóp cánh tay tỏ vẻ lấy lòng: “Anh Gia Thời, anh nhất định sẽ không nhẫn tâm như thế đâu nhỉ.”

Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Hứa Gia Thời đổi ý: “Vay tiền thì có thể nhưng có một điều kiện.”

“Cái gì?”

“Cuối tuần cùng anh đọc sách, một ngày nhận mười tệ.”

Từ thuở ba sinh mẹ đẻ đến giờ Đào Ấu Tâm chưa bao giờ phải nếm trải “khổ cực lớn như thế” vì tiền.

Ngày hôm sau, cô bé ngồi trong lớp học ôm Khúc Thất Thất tâm sự: “Các cậu biết anh ấy nhẫn tâm đến mức nào không? Anh ấy yêu cầu tớ phải đọc sách cùng anh ấy, một ngày mới được có mười tệ thôi!”

Tưởng Oánh Oánh ngồi bên cạnh kinh ngạc nói: “Chỉ đọc sách cùng thôi mà một ngày cho cậu những mười tệ?”

“Ừm.” Đào Ấu Tâm liên tục gật đầu, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm: “Cậu cũng cảm thấy rất quá đáng đúng không.”

“Ờm…” Tưởng Oánh Oánh không nói tiếp mà chỉ lẳng lặng nhìn sang bên Hứa Gia Thời, trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ hâm mộ.

Khúc Thất Thất lại nhìn chằm chằm cô bé: “Chỉ là nạp tiền điện thoại thôi mà, sao cậu không trực tiếp tìm ba mẹ cậu nhờ họ nạp cho?”

Đào Ấu Tâm lập tức ngồi thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Tớ cũng có khí phách không chịu khuất phục của mình đấy, có được không hả?”

Khúc Thất Thất liên tục chậc lưỡi: “Trước mặt ba mẹ mình thì cậu có khí phách, kết quả lại bị Hứa Gia Thời quản thúc nghiêm ngặt.”

“Cậu không hiểu đâu, nếu như tớ chỉ vì mấy chục tệ cỏn con này mà hỏi xin ba mẹ, vậy bọn họ sẽ biết tới đã tiêu hết tiền tiêu vặt từ lâu, đến lúc đó họ mà truy hỏi đến cùng… Thì hậu quả khó mà lường được.” Ít ra Hứa Gia Thời sẽ không tịch thu good thần tượng của cô bé, lại còn lặng lẽ mua thẻ game giúp cô bé, đây đều là những bí mật nhỏ không thể để người lớn trong nhà biết.

Nghe cô bé nói thế, dường như Khúc Thất Thất đã hiểu ra, cố ý trêu cô bé nói: “Thế cậu không sợ cậu ấy lén lút nói cho ba mẹ cậu biết sao?”

Đào Ấu Tâm có chút kiêu ngạo nói: “Anh Gia Thời sẽ không làm như vậy đâu, anh ấy chính là người đối xử với tớ tốt nhất.”

Nói xong, cô bé nhìn vào bóng lưng của Hứa Gia Thời, dường như đối phương cảm nhận được ánh mắt của cô bé, cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Bởi vì trả nợ mà hai ngày cuối tuần tiếp theo, cô bé đều bị ép đi theo Hứa Gia Thời đến thư viện.

Người hiếu động không chịu ngồi yên mà đi vào nề nếp chẳng qua cũng chỉ được không quá hai ngày, nhất là khi có một người bạn cùng chung sở thích thường xuyên rủ rê cô bé đi chơi cùng.

“Thứ bảy tuần này là trận chung kết của Tạ Nhiên, trận này hay lắm đấy, cậu muốn đến xem không?”

“Không được rồi, cuối tuần tớ còn phải đến thư viện với anh Gia Thời nữa.”

“Này, nhưng mà tớ không thích ra ngoài một mình, cậu đi xem một lúc với tớ nhé, một ngày không trả nợ cũng được.”

“Cậu quên lúc bản thân cậu muốn ra ngoài chơi, dù có phải kéo lê cơ thể bệnh tật tớ cũng phải đi dạo phố với cậu sao?”

Lời này của Khúc Thất Thất đã khiến cô bé dao động.

Mặc dù mấy từ “kéo lê cơ thể bệnh tật” là câu nói cố ý nói quá lên của Khúc Thất Thất nhưng hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ tính nết của đối phương là kiểu “không thể nào một mình” ra ngoài chơi, lúc cô bé muốn chơi, Khúc Thất Thất chưa bao giờ từ chối, vậy khi Khúc Thất Thất có chuyện, cô bé cũng dễ dàng thoái thác: “Được thôi.”

Buổi chiều, trên đường đi đến phòng tập nhảy, Đào Ấu Tâm nhân cơ hội thương lượng với Hứa Gia Thời: “Anh Gia Thời, Thất Thất có chuyện muốn em đi cùng, thứ bảy em có thể không đến thư viện được không?”

Hứa Gia Thời ngước mắt lên nhìn cô bé.

Đào Ấu Tâm giơ tay lên bảo đảm: “Nhưng mà anh yên tâm, em nhất định sẽ làm được những chuyện mình đã hứa, thời gian đến thư viện cùng anh lùi lại trễ một ngày là được.”

Hứa Gia Thời liếc mắt nhìn cô bé một cái, cũng không làm khó gì cô bé: “Được.”

Khúc Thất Thất là người bạn cùng giới tốt nhất của Đào Ấu Tâm, cậu cũng vẫn cảm thấy khá yên tâm.

“A.” Đào Ấu Tâm nhảy cẫng lên tại chỗ, không giấu được sự vui vẻ trên khuôn mặt, ngay lập tức trả lời Khúc Thất Thất qua điện thoại.

Cô bé luôn như vậy, sẽ vì một vào chuyện nhỏ mà vui vẻ cười to, rất dễ thỏa mãn.

Trận chung kết hôm thứ bảy sẽ diễn ra vào buổi chiều, Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất gặp nhau tại chỗ đã hẹn trước, Tạ Nhiên cầm hai cốc trà sữa chạy đến, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tươi: “Cảm ơn hai người đẹp đã đến tham gia trận chung kết với tôi.”

Hai người họ bị lời khen ngợi cậu ấy thốt ra làm cho bật cười, Khúc Thất Thất còn nhân cơ hội tranh giành quyền lợi: “Nếu cậu giành giải thì phải đãi hai bọn tôi một bữa đấy?”

Tạ Nhiên vuốt tóc lên: “Vậy bây giờ hai cậu có thể chọn món luôn rồi đấy.”

Đào Ấu Tâm kinh ngạc đến nỗi ngây người ra: “Tự tin như vậy sao?”

Bình thường cô bé ở bên cạnh Hứa Gia Thời, mặc dù khi tham gia bất kỳ cuộc thi gì Hứa Gia Thời đều cầm chắc cup trong tay, thế nhưng trước khi có kết quả cuối cùng, cậu sẽ chỉ bình tĩnh nói một câu “Cố lên”.

Trong mắt người ngoài, dáng vẻ ngẩn người của cô bé vô cùng đáng yêu, Tạ Nhiên cười ha ha nói: “Hết cách rồi, để mời các cậu đi ăn cơm thì nhất định phải thắng thôi.”

Cậu ấy lập tức chỉ ra nguồn gốc động lực cố gắng thi đấu của mình ra cho hai thiếu nữ, ai nghe cũng thấy vui vẻ.

Ba người cười cười nói nói trên đường đi, đến tận lúc đến nhà thi đấu mới tách nhau ra.

Tạ Nhiên đi về phía khu chuẩn bị thi đấu phía sau hậu trường, Đào Ấu Tâm nắm tay Khúc Thất Thất đi loanh quanh gần đó, nhìn thấy rất nhiều phụ huynh dẫn con đến đây xem, cô bé đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Này, Tạ Nhiên cũng đã vào đến trận chung kết rồi, người nhà cậu ấy không đến cổ vũ cho cậu ấy sao?”

“Sau khi lên cấp hai, thành tích của cậu ấy có hơi xuống dốc nên người lớn trong nhà học cho phép cậu ấy tiếp tục học nhảy đường phố nữa.” Khúc Thất Thất bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu ấy toàn lén lút luyện tập thôi.”

“Ồ.” Thì ra là thế, chuyện này thì có chút giống với việc cô bé lén lút giấu thẻ trò chơi.

Nhà thi đấu người đến người đi, bầu không khí cũng dần dần náo nhiệt, sôi động hơn.

So ra thì thư viện vô cùng yên tĩnh lại trông có vẻ rất lạnh lẽo.

Số sách nhà họ Hứa cất giữ không ít nhưng thư viện lại phù hợp với mong muốn của Hứa Gia Thời, cậu thường xuyên tìm kiếm những kiến thức mình không hiểu rõ ở chỗ này.

Lúc đi ngang qua khu văn học thanh niên, Hứa Gia Thời bỗng nhiên dừng bước.

Hai tuần trước Đào Ấu Tâm đến đây cùng cậu, cô bé chỉ thích chọn những quyển sách có bìa hoa hòe hoa sói để đọc.

Khoảng vài giây đồng hồ sau, cậu thiếu niên lấy một quyển sách ở khu tiểu thuyết ngôn tình mà tụi con gái yêu thích, ngẫu nhiên mở một trang ra, khi nhìn thấy nội dung bên trong, cậu bỗng nhiên cau mày lại, sắc mặt trông cũng rất mất tự nhiên.

Ngay lúc cậu định bỏ quyển sách xuống thì lại chợt nghe thấy tên mình.

“Hứa Gia Thời.”

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy bạn nữ học cùng lớp.

Cậu nhận ra đây là bạn ngồi cùng bàn của Đào Ấu Tâm… Tưởng Oánh Oánh.

“Tình cờ thật đấy, lại gặp được cậu ở đây.” Tưởng Oánh Oánh giơ tay lên chào cậu.

Hứa Gia Thời khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, lập tức để quyển sách xuống chuẩn bị rời khỏi đây.

Tưởng Oánh Oánh mấp máy đôi môi, vội vàng tìm lý do: “Không phải Tâm Tâm nói cuối tuần phải đọc sách cùng cậu sao? Cậu ấy…”

Nói đến đây, Tưởng Oánh Oánh liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, dường như đang tìm ai đó, đột nhiên cô nhóc ngập ngừng một chút, ký ức lại hiện lên trong đầu: “À, tôi đột nhiên nhớ ra, các cậu ấy đi xem trận thi đấu nhảy đường phố của Tạ Nhiên rồi.”
Bình Luận (0)
Comment