(Giải thích tựa chương: Quân doanh Tịnh Châu, Kỳ Lân nhậm chức thân binh…)“Ngươi tên gì?”
Kỳ Lân đang thất thần nhìn dòng suối, vô thức đáp: “Tiểu Hắc.”
Lã Bố nói: “Thịt mềm da mỏng, thằng nhóc trắng trẻo như ngươi bày đặt tên ‘Tiểu Hắc’?”
Kỳ Lân thấy Lã Bố đã tỉnh, liền nhỏm người lên, giúp hắn vấn tóc sơ sơ, rồi bẻ một nhánh cây ngắn, tùy ý cắm vào, nói: “Ngươi vừa bị cảm nắng, tạm thời chưa khôi phục đâu, không thể mặc giáp tiếp được.”
Lã Bố gật gật đầu, dẫn chiến mã qua.
Hai tay Kỳ Lân ôm mũ, thành thật thẳng thắn đi theo, lên ngựa ngồi ở sau lưng Lã Bố.
“Ngươi là binh của Tịnh Châu hay Lương Châu? Họ Hắc? Cha mẹ người ở đâu? Thuộc quyền quản lý của ai?”
Kỳ Lân lại gặp khó, không biết nên giải thích với Lã Bố thế nào, lát sau mới nói: “Ta từ trong tảng đá nứt ra, ha ha.”
“???”
Lã Bố mù mịt.
Kỳ Lân vội đánh trống lảng sang chuyện khác: “May mà ngươi mang ta theo, nếu không, chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì thiệt là đáng thương.”
“Ngươi…” Lã Bố nổi quạu, cả giận nói: “Hỏi ngươi quê quán ở đâu, quân nào đội nào, mà hỏi một đằng trả lời nẻo! Làm sao thưởng cho ngươi được?!”
Khóe miệng Kỳ Lân giật giật, nhưng không đáp lời.
Mặt Lã Bố âm trầm, quyết định không để ý đến tên oắt não chim này nữa, đỡ phải nói nhiều quá biến mình thành đồ ngốc luôn.
Ngày tháng sáu, thời tiết thay đổi thất thường, vừa qua buổi trưa, sắc trời đã âm u trở lại, sấm ầm ầm vang lên tiếng thứ nhất, mưa rơi như trút nước.
Khắp chung quanh một màn mưa trắng xóa, Lã Bố thúc giục chiến mã, từ trên sườn núi cao lao xuống, trượt xuống chân núi.
“A a——-” Kỳ Lân cảm thấy giống y như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, phấn khích hét ầm lên, chiến mã ngửa đầu điên cuồng hí vang, bốn vó đạp loạn xạ, đất đá, bùn sình bắn tung tóe lên hai người, Kỳ Lân thấy hoa mắt một cái, cảm thấy cành gãy lá rụng ở hai bên lướt qua như bay, Lã Bố hét lớn: “Hoo——-!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lã Bố giận dữ kéo dây cương, kéo mạnh đến nỗi khóe miệng chiến mã tuôn máu, giày chiến lướt trên mặt đất, hai người một ngựa giảm dần lực lao xuống, mạnh mẽ dừng lại.
Kỳ Lân còn thất kinh hồn vía, chợt thấy khắp nơi trong sơn cốc quân trướng mọc lên như nấm, thoáng chốc hiểu ra, đây là nơi Lã Bố hạ trại.
Lã Bố xoay người xuống ngựa, một chân vung lên, gọn gàng lưu loát hất Kỳ Lân xuống đất cạp một miệng bùn.
“…”
Kỳ Lân trầy trật bò ra khỏi bùn đất lầy lội, Lã Bố đầu tiên là ngạc nhiên, xong tiện đà cười ha ha nói: “Xin lỗi, ta quên.”
Lúc đó tiếng ngựa hí vang đã làm quân sĩ trong quân doanh chú ý, thấy Ôn Hầu te tua về tới, tướng lĩnh quân sĩ đều ra ngoài nghênh đón.
“Tướng quân về rồi!”
“Hầu gia…!”
Một tay Lã Bố tóm áo Kỳ Lân, vừa đi vừa kéo hắn vào trong doanh: “Giải tán hết đi, chuẩn bị nhổ trại về Lạc Dương. Cao Thuận đâu?”
Mấy tên giáo úy tùy tùng của Lã Bố đều giải tán, chỉ còn một người đuổi theo thưa: “Chủ công!”
Lã Bố nhận lấy vải bông từ tay Cao Thuận, giao Kỳ Lân cho Cao Thuận, phân phó: “Dẫn hắn đi tắm, đổi một bộ quần áo thân binh, hầu trong trướng.”
Cao Thuận nghi hoặc đánh giá Kỳ Lân một lát, mới lãnh hắn đi.
Quân doanh của Lã Bố đều là kỵ binh tái ngoại, ai nấy đều cao ít nhất tám thước, mặt mũi bưu hãn, Kỳ Lân theo Cao Thuận đi đến nơi các binh sĩ tắm rửa – lán gỗ lộ thiên trong mưa.
“Chỗ này là quân doanh Lương Châu sao?” Kỳ Lân ngồi xuống phiến đá thô to, nói nhanh: “Ta tự làm được rồi, không làm phiền đến Cao đại ca.”
Kỳ Lân đọc trên sách, Cao Thuận là tướng lãnh đắc lực dưới trướng Lã Bố, nên không dám thô lô, lời nói vô cùng lễ phép.
Cao Thuận lại nói: “Không, là Tịnh Châu doanh. Ngươi từ đâu chui ra vậy? Sao lại mặc quần áo của binh Tây Lương?” Nói xong múc một gáo nước ấm giúp hắn xối từ trên đầu xướng.
“Bỏng chết ta——-!” Nước ấm đổ ào một tiếng, lập tức làm Kỳ Lân khóc cha gọi mẹ.
Cao Thuận mỉm cười nói: “Sao tóc ngắn vậy? Trước kia ngươi là chú tiểu à?”
Kỳ Lân còn đang rất xấu hổ, không biết phải trả lời thế nào, đứng dậy rút khăn vải, Cao Thuận lại phát hiện thứ mới mẻ khác, nói: “Trên tay ngươi vẽ cái gì kia?”
Kỳ Lân đáp: “Để từ từ sau này kể ngươi nghe.”
Cao Thuận gật đầu nhưng trong lòng lại rất nghi ngờ, nói tiếp: “Hầu gia cho ngươi làm thân binh trong trướng, quân Tịnh Châu trước nay chưa từng có chức này, tạm thời không tìm được quần áo thích hợp, trước ngươi cứ lấy quân phục của ta mà mặc, có hơi rộng, tạm vậy đi.”
Kỳ Lân mặc quần áo cũ của Cao Thuận, Cao thuận lại dặn dò một phen, nói chung là vài ba chuyện mà thân binh phải làm.
Trên đời này người làm tướng thường sợ thích khách, Lã Bố lại chưa từng sợ, cho nên trong trướng không sắp xếp thân binh, kể từ mấy năm trước khi Lã Bố còn nhậm chức Chủ bộ dưới trướng Đinh Nguyên, chỉ có mỗi Cao Thuận làm tùy tùng từ đầu đến cuối – dắt ngựa Xích Thố, truyền lệnh của tướng quân và xử lý các loại công việc rườm rà khác.
Nay Lã Bố bất thình lình nghĩ ra chuyện này, bố trí một chức tùy tùng, trên thực tế phải làm những gì, Cao Thuận cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ dựa theo công việc mỗi ngày mình thường làm để giải thích, lường trước được Kỳ Lâm trong phút chốc không nhớ hết mớ bòng bong này, dặn dò xong tự mình đưa hắn đến trước trướng, nói:
“Hầu gia thấy vừa ý ngươi, vào trong hầu hạ là được, đừng sợ.”
Nói xong Cao Thuận khoanh tay đứng ở ngoài trướng, chờ Lã Bố sai phái.
Đâu khoảng nửa khắc sau, Lã Bố cũng tắm xong, nửa nằm tựa vào tướng quân tháp, mái tóc còn hơi ẩm tản mác trên gối, thân trên để lõa, lộ ra cánh tay cường tráng, cong một chân, phần dưới được che lại bởi tấm thảm mỏng màu trắng.
Lã Bố khép hờ hai mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Kỳ Lân đứng ở cuối tháp, nhìn Lã Bố một hồi, đơ mặt ra bắt đầu thất thần. Một lát sau, Lã Bố thở ra một hơi, phân phó: “Cao Thuận về ngủ lại đi, sáng sớm ngày mai hành quân.”
Cao Thuận đáp lời, trong trướng chỉ còn lại mình Kỳ Lân hầu hạ.
Lã Bố mở mắt, đánh giá Kỳ Lân, hỏi: “Phượng Hoàng, trên tay vẽ gì thế?”
Kỳ Lân nhếch nhếch miệng, đáp: “Ta là Kỳ Tân, Hầu gia.”
Lã Bố không kiên nhẫn nói: “Hầu gia hỏi ngươi trả lời.”
Kỳ Lân gãi gãi đầu, vươn tay trái ra, Lã Bố không thèm để ý bảo: “Lại đây.”
Kỳ Lân quỳ một gối xuống bên cạnh tháp, bàn tay to lớn của Lã Bố nắm cổ tay hắn, ngón cái vuốt tới vuốt lui trên mu bàn tay, nói: “Đây là hình gì?”
Trên mu bàn tay có một đường hoa văn mảnh màu vàng kim, uốn đi lại lượn về, tạo thành hình một thanh kiếm, Kỳ Lân đáp: “Đây là vương đạo.”
“?” Lã Bố rõ ràng nghe mà không hiểu.
“Bên kia?” Lã Bố lại hỏi.
Trên tay phải lại là hình xăm màu đen có hoa văn kỳ dị, giống như một vệt nước tung bay, Kỳ Lân đáp: “Cái này gọi là ‘Vô’, là một pháp bảo của tiên nhân.”
Lã Bố buông tay Kỳ Lân ra, bình luận: “Giả thần giả quỷ.”
Kỳ Lân nhanh trí nói tránh đi: “Tướng quân, ngươi không tổng kết tác chiến này nọ hả?”
Lã Bố thắc mắc hỏi: “Đó là cái gì?”
Kỳ Lân giải thích: “Sư phụ nói, trong một chiến dịch thì các loại nhân tố, quyết sách, đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, là một danh tướng lãnh thành công, phải có thói quen tổng kết sau mỗi trận chiến, dù là thắng hay bại, việc này đối với cuộc chiến tiếp theo rất quan trọng…”
Lã Bố lạnh lùng nói: “Bị lão Thiên gian xảo hại, bất ngờ nổi gió to, sét đánh.”
Kỳ Lân: “…”
Kỳ Lân kiên nhẫn nói tiếp: “Thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng là nhân tố ảnh hưởng đến cuộc chiến, về nguyên nhân thời tiết cũng không phải là hoàn toàn không có cách đoán trước…”
Lã Bố bực mình nói: “Được rồi được rồi! Nói nhiều quá! Lo đi ngủ đi!”
Kỳ Lân thấy lo trong lòng, xem ra vị chủ công võ tướng đệ nhất Tam quốc này cũng không đáng tin cậy lắm, e rằng bình thường thắng trận đều dựa vào sức mạnh của một người, tung hoành ngang đọc, quan binh đều ngạo mạn khinh địch, chỗ sơ hở chắc chắn rất nhiều, không đáng tin thật là không đáng tin.
Thấy Lã Bố bắt đầu cáu kỉnh, Kỳ Lân không dám nói gì thêm, vội hỏi: “Ờm, vậy… ta còn chưa ăn cơm, cho chút đồ ăn đi, đói chịu hết nổi rồi…”
Lã Bố chỉ lên bàn dài, ở đó đã bày sẵn thịt muối, bánh mì và rượu.
Kỳ Lân như trút được gánh nặng, chọn món mình thích, chép miệng bắt đầu ăn, ăn một hơi, Lã Bố đột nhiên cả giận nói: “Đừng có ăn lớn tiếng như vậy!”
Kỳ Lân hết hồn, mắc nghẹn trợn trắng, gian nan lắm mới nuốt xuống được, Lã Bố lại yên lặng, như là đang trầm tư.
Kỳ Lân hỏi: “Hầu gia, ngươi đang rút kinh nghiệm tác chiến hả?”
Lã Bố trách mắng: “Làm càn.”
Kỳ Lân nhỏ tiếng tiếp tục ăn, lúc ăn xong, phát hiện Lã Bố đang nhìn mình chằm chằm.
Lã Bố lẩm bẩm: “Tôn Kiên tạm thắng trận này, vậy giờ nên thế nào?”
Kỳ Lân hiểu Lã Bố đang suy nghĩ chuyện gì, xen mồm: “Ngươi thua, Đổng Trác sẽ lập tức rời khỏi Lạc Dương, đến thủ ở Hổ Lao quan.”
Lã Bố trào phúng: “Đổng lão tặc mà đến thủ ở Hổ Lao quan? Kể chuyện cười à?”
Kỳ Lân lau miệng đáp: “Thật mà.”
Nói xong đi ra ngoài bình phong, trải thảm chuẩn bị ngủ, tiếng mưa rơi nhẹ nhàng ngoài trướng, cảm giác rất dễ chịu.
Kỳ Lân nằm nghiêng trên thảm, trong lòng vô cùng nghi hoặc, Lã Bố không phải con nuôi của Đổng Trác sao? Nếu còn chưa gặp gỡ Điêu Thiền, vì sao lại gọi hắn là “Đổng lão tặc”? Giờ phút này hai người phải đang trong thời kỳ trăng mật mới đúng chứ.
Kỳ Lân rối như tơ vò, lắc lắc đầu, từ trong lòng lấy ra tờ giấy mỏng lúc nãy xin ở chỗ Cao Thuận, cùng với một que gỗ có một đầu bị đốt thành than, nhờ vào ánh đèn lập lòe viết một lá thư.
Thái sư phụ thân ái:Hôm nay là ngày đầu tiên con đến Tam quốc, gặp gỡ người bạn đầu tiên ở thời đại này, bất ngờ người đó lại là Lã Phụng Tiên. Hiện tại con còn chưa quyết định có nên phụ tá hắn hay không, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, dường như không có lựa chọn nào tốt hơn là đi theo hắn.Mọi chuyện có hơi không giống với những điều con đã đọc trong sách, chẳng lẽ Hoàng Đế phái tới một người du hành thời không khác để sửa đổi nhân quả rồi sao ạ?Con cảm thấy tình huống trước mắt của Lã Bố là thế này: Hắn cần gấp một mưu sĩ giúp hắn đưa ra chủ kiến, cho nên con quyết định tiến hành theo chất lượng nói với hắn một chuyện. Hắn đối với con cũng không phản cảm lắm, có lẽ có liên quan đến việc hắn xuất thân từ bộ tộc trên thảo nguyên chăng? Người thảo nguyên hình như không coi trọng lễ tiết quy củ lắm thì phải.Tóm lại, con cảm thấy nếu đi theo hắn, chắc là tốt hơn đi theo người tên là Tào Tháo.Dù sao, con cũng không có học cách nói chuyện với chủ công… Sư phụ nói gần vua như gần cọp, mà sao con thấy Hạo Nhiên sư thúc và Tử Tân sư ca nói chuyện, cũng đâu có lễ phép quân thần gì đâu?Chúc ngài mạnh khỏe.——-Tiểu Hắc.Kỳ Lân viết thư xong, một tay cầm giấy, tay kia búng ‘tách’ một cái, tờ giấy viết thư bên cạnh bén lửa, cháy sạch sẽ không còn gì, đôi mắt trong suốt hơi mờ mịt, phản chiếu ánh lửa chớp lên, tựa như dự ngôn cho một tương lai không xa, sẽ thiêu đốt toàn bộ Thần Châu trong chiến hỏa.
Tro tàn tản ra, bị gió cuốn bay ra ngoài trướng, hòa tan vào làm mưa phùn mỏng manh.
Lã Bố khịt khịt mũi, ngửi được mùi giấy cháy, nghi hoặc nhìn ra, thân ảnh thiếu niên cô đơn tựa đầu lên bình phong, một lúc lâu sau, ánh lửa mờ dần, Kỳ Lân nghiêng người ngủ mất.
Lã Bố cũng muốn đi qua xem thử, ngặt nỗi bên dưới chỉ có mỗi tấm thảm mỏng, không mặc gì cả, vì vậy phẫn nộ nhìn một hồi, ôm một bụng nghi vấn, bất mãn đi ngủ.