Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 27

Khi Ren nhìn thấy Lục Xuyên xuất hiện trong đền trùng thần là ba ngày sau, trông Lục Xuyên vẫn rất yếu, trên cổ quấn một lớp băng gạc thật dày. Ren không thể liên lạc với bên ngoài nên hắn không biết tình trạng của Lục Xuyên thế nào, chỉ biết trước đó cậu ta rất nguy kịch. Vậy mà chỉ ba ngày sau Lục Xuyên đã vượt qua hàng ngàn cây số để trở về, Ren không biết nên cảm thấy vui vì Lục Xuyên đã khỏe lại nhanh chóng hay nên thấy bực mình vì cậu ta tự chui đầu vào rọ nữa.

"Em về đây làm gì?"

"A?" Lục Xuyên kinh ngạc, vô tội đáp. "Em về chịu tang phụ hoàng, em gặp sự cố nên không thể trở về sớm hơn, em xin lỗi."

Ren thở dài kể lại mọi chuyện cho Lục Xuyên cũng như tình cảnh của họ bây giờ, hắn không bao giờ nghĩ đến Lục Xuyên sẽ bình phục nhanh như vậy hơn nữa lại còn ngày đêm trở về để kịp đưa tiễn đế hùng. Nếu Lục Xuyên vẫn còn ở lãnh địa của mình thì cậu ta sẽ an toàn bởi quân đội Nam Bán Cầu hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Noah, ít nhất trong số họ còn một hoàng tử không bị khống chế. Giờ thì rất tốt, cả ba đều tề tụ tại đây.

Có lẽ ở đây chỉ một mình Antoine là lạc quan nhất, nhóc cẩn thận tránh phần cổ bị thương của Lục Xuyên mà ôm chầm lấy cậu. "Nhị hoàng huynh, em nhớ anh quá!"

"Antoine, em cao lên này!" Lục Xuyên bế Antoine lên, trước đây Lục Xuyên là con một, cha mẹ lại mất sớm nên cậu thích nhất là có anh em. Trên người cậu bây giờ không có kẹo nên dùng điểm lẻ của hệ thống đổi lấy mấy viên kẹo chocolate cho Antoine. Đã mấy ngày không được nhìn thấy bánh kẹo nên đôi mắt to tròn của Antoine tỏa sáng, hạnh phúc ôm lấy mấy viên kẹo sau đó ngủ gật trong lòng Lục Xuyên.

"Hoàng huynh, em xin lỗi." Lục Xuyên nói. "Là do em quá cả tin nên mới để Shion chạy thoát, lại còn giúp hắn nâng cấp thành công, em..."

"Em không sao là tốt rồi. Là ta tính toán chưa đủ thấu đáo, nếu ngay cả em cũng xảy ra chuyện thì ta sẽ tự trách bản thân mất."

Lục Xuyên cúi đầu vuốt mái tóc xoăn mềm như bông của Antoine, cậu thấp giọng nói: "Hoàng huynh, trước nay em luôn tưởng rằng dùng chân thành sẽ được đáp lại bằng sự thật lòng, nhưng hóa ra không phải như vậy..."

"Cũng không hẳn..." Ren đáp. "Sự chân thành của em đã đổi lại sự chân thành của ta." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Xuyên, Ren tiếp tục nói. "Trước đây ta vốn không thích em, cảm thấy em quá ngây thơ, lý tưởng về sự bình đẳng của em quá viển vông và xa vời, nhưng khi thấy em từng bước nỗ lực để đạt được điều đó thì không biết từ lúc nào ta đã bất giác dõi theo bước chân em, hy vọng được nhìn thấy thế giới mà em mong muốn. Nhưng đúng là em quá khờ và dễ tin trùng thật, ta nghĩ lần này sẽ là một bài học lớn đối với em."

"Vâng." Lục Xuyên mỉm cười, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ trên má. "Em đang nghĩ có anh trai thật tốt."

Cả hai đang ngồi trên ghế đá trong đền, những viên đá phỉ thuý toả ra ánh sáng dịu dàng. Ren tựa lưng ra phía sau rồi quay sang Lục Xuyên hỏi: "Trước đây em không có anh trai à?"

Lục Xuyên sửng sốt nhìn Ren, nghe Ren thản nhiên đáp: "Ta đã đoán em không phải Lục Xuyên, thậm chí em còn không đến từ trùng tộc."

Thân phận kẻ ngoại lai bị vạch trần nhưng không hiểu sao ngoài sự bất ngờ, Lục Xuyên không hề cảm thấy lo lắng, có lẽ bản năng cậu đã cho rằng Ren sẽ không làm hại cậu. Lục Xuyên thở phào nói: "Anh phát hiện ra rồi cũng tốt, em đỡ phải mất công che dấu."

Tuy đã đoán được thân phận của Lục Xuyên nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện về cậu mà Ren không thể lý giải, hắn hỏi: "Vậy thì em đến từ đâu? Một chiều không gian khác sao?"

"Vâng ạ, em đến từ một nơi gọi là Trái Đất, em là loài người, không phải trùng." Lục Xuyên áy náy giải thích. "Khi em đến thì chủ nhân thân thể này đã chết rồi..."

Trái Đất và loài người không tồn tại trong vũ trụ này, còn chuyện Lục Xuyên thật đã chết nằm ngoài dự đoán của Ren. Hắn tiếp tục hỏi: "Vậy làm cách nào mà em có thể nâng cấp cho Shion?"

Lục Xuyên ngập ngừng đáp: "Em không được phép nói..." Sau đó đôi mắt đen láy của Lục Xuyên sáng lên, hắn mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ. "Nhưng anh có muốn xem ký ức của em không?"

Lần này thì đến lượt Ren kinh ngạc: "Ta có thể sao?"

"Vâng." Lục Xuyên cầm lấy tay Ren áp lên trán mình. "Em tin tưởng hoàng huynh."

Trước mặt Ren là một căn phòng màu trắng, Lục Xuyên nằm trên giường bệnh, cậu phải dùng đến máy trợ thở, các thiết bị y tế cắm vào người chằng chịt. Không chỉ cái tên mà Lục Xuyên còn có gương mặt giống hệt như em trai thứ của hắn, tuy nhiên khác với dáng vẻ ngang ngược của nhị hoàng tử đế quốc, đôi mắt và nụ cười của Lục Xuyên luôn mang theo sự hiền hoà và chân thành. Cha mẹ mất vì tai nạn, khối tài sản khổng lồ đều do Lục Xuyên thừa kế nhưng cậu lại ngưỡng mộ những người làm vườn có thể lao động khoẻ mạnh dưới ánh mặt trời, cậu mong một lần được chạy nhảy đến toát mồ hôi trên mặt cỏ dù biết là không thể. Niềm vui duy nhất của Lục Xuyên là lên mạng đọc tiểu thuyết, cảm nhận tình yêu của những nhân vật trong truyện, cậu cũng muốn yêu và được yêu.

Một thiếu niên luôn gần kề cái chết nhưng vẫn lạc quan và tràn ngập khát vọng sống, bi ai biết bao.

[ Lời nguyện cầu của cậu đã được nghe thấy, hệ thống người tốt xin hân hạnh phục vụ. Sau khi nhiệm vụ thành công căn bệnh của quý khách sẽ được chữa khỏi, xin hỏi quý khách có đồng ý ký hợp đồng không?]

[ Tôi đồng ý.]

Nhị hoàng tử của đế quốc trùng tộc từ nhỏ đã ham chơi, hắn thường xuyên trốn khỏi thủ đô để tới hộp đêm trải nghiệm thú vui đánh đập thư kỹ, sau đó bị một thư kỹ chống trả, đẩy hắn ngã đập đầu vào cạnh bàn mà chết. Sau khi Lục Xuyên tỉnh dậy, cậu đã trở thành nhị hoàng tử của đế quốc.

Ren đưa tinh thần lực vào sâu hơn trong tiềm thức của Lục Xuyên, thấy được một căn phòng nhỏ, trong đó là một dàn máy chơi game, trên tường dán rất nhiều poster và mô hình của nhân vật hoạt hình. Ở trên chiếc giường lộn xộn là một cục bông trắng đang nằm ưỡn bụng ngủ. Bỗng nhiên báo thức bên cạnh nó reo lên, cục bông chậm rì rì mở mắt, vươn tay tắt báo thức.

"Haizz lại đến giờ đi làm, chán quá, mình có thật sự cần công việc này không nhỉ?" Nó phàn nàn rồi ngồi dậy, đột nhiên phát hiện ra một đôi mắt tím biếc đang lơ lửng giữa không trung nhìn thẳng vào nó.

"Aaaaaaa!!!!!!" Hệ thống hét lên chạy ra khỏi phòng. Nó chạy ra ngoài ôm chầm lấy Lục Xuyên.

"Ối giời ôi Lục Xuyên ơi có maaaa!!!" Nó run cầm cập ôm lấy Lục Xuyên, sau đó nhìn thấy đối diện Lục Xuyên là một trùng đực vô cùng xinh đẹp đang hứng thú quan sát nó, hơn nữa lại đúng là đôi mắt tím khi nãy.

"Thật thú vị..." Ren thả những sợi tơ tinh thần lực ra quấn lấy tay chân như bốn que tăm của hệ thống treo nó lên, thậm chí còn đưa tay lên gọng kính kim loại trên mũi để điều chỉnh các chế độ scan tìm hiểu một thực thể không tồn tại trên thế giới này. "Ngươi là thứ gì vậy? Một dạng năng lượng sao?" Ren muốn mang nó đến phòng nghiên cứu ngay lập tức.

Hệ thống run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tùm lum nhìn Lục Xuyên: "Xuyên ơi anh bị dân bản địa phát hiện rồi! Chủ thần mà biết thì sẽ đuổi việc anh mất!"

Lục Xuyên dở khóc dở cười cản Ren lại: "Hoàng huynh, anh đang làm hệ thống sợ đó."

Ngay khi những sợi tơ tinh thần vừa được nới lỏng, hệ thống đã ngay lập tức biến mất trốn về chỗ của chủ thần. Dù sao nó cũng đã trốn tới một chiều không gian khác nên tơ tinh thần lực của Ren không thể đuổi theo, khiến cho Ren tiếc nuối thở dài, nhưng không sao, lần sau hắn sẽ bắt được nó.

——

Đã qua ba ngày từ khi đế hùng trở về với trùng thần, giờ đã đến lúc ra mắt một vị vua mới, tuy nhiên cả đại hoàng tử và nhị hoàng tử vẫn không có tin tức gì. Viện nghiên cứu cơ giáp là nơi đầu tiên lên tiếng yêu cầu được diện kiến đại điện hạ, thế nhưng phía cung điện vẫn không hề đáp trả, chỉ nói hai vị điện hạ vẫn đang đau buồn vì sự ra đi của đế hùng nên chưa muốn xuất hiện. Tuy nhiên phía viện nghiên cứu lại cắn mãi không buông, nói rằng dự án nghiên cứu kiếm gamma và pháo nhiệt bức xạ của đại điện hạ đã đến kỳ hạn, mong điện hạ có thể nén bi thương trở về chạy deadline.

Tuy lý do của viện nghiên cứu có hơi khiên cưỡng nhưng chính sự im lặng của cung điện khiến cho các bên bắt đầu cảm thấy quái lạ, hơn nữa không biết vì sao tin quân đội bắt đầu tiếp quản cung điện lại bị truyền ra. Hiệp hội bảo vệ trùng đực bắt đầu đứng ra yêu cầu được diện kiến hai vị hoàng tử, thế nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Đã đến mức này thì mọi chuyện đã trở nên vô cùng bất thường, bất ngờ rằng lúc này toà án tối cao chính thức lên tiếng, yêu cầu đích danh tướng quân Noah phải trả tự do cho ba vị hoàng tử và thẩm phán Silver, nếu không tài liệu họ đang nắm giữ sẽ bị công khai. Lời tuyên bố này có khác nào buộc tội tướng quân Noah đang giam lỏng ba vị hoàng tử đâu? Phe quý tộc bảo hoàng dậy sóng, yêu cầu tướng quân đưa ra lời giải thích hợp lý nhưng cửa cung điện vẫn đóng im lìm.

Ngày hôm sau, video nhị hoàng tử Lục Xuyên lái cơ giáp vào giữa tâm lũ, dùng chính bản thân để lấp chỗ đê vỡ được đăng lên và chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Trùng dân ở Nam Bán Cầu đổ xô xuống đường biểu tình cung điện mau thả tự do cho nhị điện hạ, hashtag #thảnhịđiệnhạ được đẩy lên trang nhất. Ngay sau đó, video tam hoàng tử Antoine bị đánh ngất, bị một quân thư vác trên vai cũng được tung ra, trùng dân ngay lập tức tra ra quân thư bắt cóc tam hoàng tử chính là thuộc hạ của tướng quân Noah. Trùng dân ở thủ đô vây lấy cung điện, yêu cầu tướng quân Noah mang theo quân đội rút khỏi cung điện và trả tự do cho ba vị hoàng tử, tình hình vô cùng hỗn loạn, đến mức đã có nổ súng để đàn áp trùng dân biểu tình. Bộ trưởng Karen sau khi bình phục cũng tức tốc trở về thủ đô, yêu cầu được vào cung nhưng lại bị quân thư chặn đứng ở ngoài, cung điện bỗng nhiên bị giới nghiêm, ngoại bất xuất nội bất nhập. Quân đội đang đóng tại các cứ điểm quân sự khắp trùng tinh cũng bị triệu tập về chờ lệnh tại thủ đô, khiến cho trùng dân bất an sợ hãi.

Từ khi tháp tùng Lục Xuyên trở về thủ đô, William bị chặn ngoài cửa cung điện bởi hắn không phải quân thư phục vụ trong quân đội đế quốc, thậm chí nếu truy tra sẽ ra thân phận bị truy nã của hắn. Tuy nhiên đã ba ngày trôi qua, tình hình ngày càng trở nên khó lường, William không thể liên lạc được với cả Ren và Lục Xuyên, mà khi gọi về cho Xavier xin chỉ thị thì được Rambo thông báo là Xavier đã hôn mê suốt năm ngày nay không rõ nguyên nhân. William quyết định tự mình hành động, hắn trà trộn vào đoàn trùng dân đang biểu tình hỗn loạn bên ngoài cửa cung rồi giả bộ bị bắn chết, đến khi quân thư đưa xác hắn đi tiêu hủy thì đánh ngất quân thư rồi lẻn vào trong cung.

Tình hình trong cung cũng không hề khả quan, tất cả cảnh vệ hoàng gia đều đã bị thay thế bằng quân đội. William đi theo hàng ngũ của quân thư thay ca sau đó theo họ đi vào canteen dùng bữa, đúng lúc này từ sau bếp canteen đi ra một quân thư đẩy xe chở đồ ăn. Đồ ăn trong khay đã được đậy lại, nhưng việc một quân thư cấp A đẩy xe chở đồ ăn mà không phải một á thư phụ bếp khiến cho William chú ý. Hắn đi theo quân thư qua một dãy hành lang rất dài, cuối hành lang là một căn phòng được bốn quân thư cấp A canh giữ. Khi quân thư kia đẩy xe đồ ăn vào thì bên trong phát ra tiếng động lớn khiến cho bốn quân thư canh gác bên ngoài ngay lập tức phản ứng. Từ bên trong là một trùng cái đã trùng hóa toàn phần, trùng giáp màu bạc lao ra, không ai khác chính là Silver. Trên tay Silver là một thanh kiếm gamma cực kỳ sắc bén nên có thể thoát khỏi năm quân thư đồng cấp với mình mà chạy ra ngoài. Kiếm gamma là thành quả của dự án nghiên cứu mới nhất của Ren, trước khi bị bắt Ren đã đưa chuôi kiếm cho Silver, chỉ cần kích hoạt thì lưỡi kiếm sẽ phóng ra từ chuôi. Hắn đã dùng nó để cắt đứt vòng cổ và còng tay để chạy trốn, nhưng để có thể thoát ra khỏi cung điện e là khó như lên trời.

Quân thư phía sau thấy Silver chuẩn bị chạy thoát thì nổ súng, nhưng đạn nguyên tử vừa bay đến cách vai trái của Silver chỉ 5 phân đã bị đông cứng thành băng, leng keng rơi xuống nền đá. Năm quân thư còn chưa kịp phản ứng thì cả cánh tay và nửa thân dưới đã bị đóng băng, thậm chí miệng cũng bị băng dính chặt không kịp thốt ra một lời. Sau khi William huỷ bỏ lớp ngụy trang, Silver mới nhận ra hắn là cận vệ cấp S mới đi theo Ren.

"Gần đây cận vệ được thuê đều có trách nhiệm cao như vậy sao, còn vào tận cung điện nguy hiểm trùng trùng để giải cứu khách hàng à?" Silver có chút kinh ngạc hỏi.

William ho nhẹ đáp: "Làm ăn phải uy tín chứ ạ."

Silver không nghĩ nhiều, bảo William đưa máy truyền tin cho hắn. Hắn dùng tư cách của thẩm phán tối cao buộc tội tướng quân Noah về tội ám sát đế hùng Kenya D. Himmel, giam giữ trái phép ba vị hoàng tử và mưu đồ đảo chính, xử tội tử hình! Bản án có hiệu lực ngay lập tức! Đính kèm dưới phát biểu của Silver là bằng chứng về những vết thương trên thi thể đế hùng cùng với đoạn video quay lại cảnh Noah thừa nhận đã giết đế hùng, vết đánh dấu đã không còn trên người hắn, tất cả đã bị camera trên kính Ren ghi lại.

Đế quốc dậy sóng, hàng loạt thế lực bảo hoàng yêu cầu tướng quân đầu hàng chịu tội, mà câu trả lời của Noah chính là ra quân bao vây thủ đô, giới nghiêm toàn bộ thành phố, bất cứ trùng nào bước chân ra đường đều sẽ bị bắn chết. Noah xuất hiện trên kênh phát ngôn của quân đội, hắn mặc quân phục đen nghiêm trang, mái tóc vàng kim được vuốt ngược ra phía sau, đôi mắt màu hổ phách không giấu được sự ngạo nghễ. Hắn chỉnh lại cà vạt lên tiếng:

"Có một điều ta có thể đảm bảo với trùng dân trên đế quốc là ba vị hoàng tử vẫn khỏe mạnh, chỉ cần họ không cố gắng rời khỏi cung điện, nếu không quân đội sẽ không thể bảo vệ được sự an toàn cho các vị điện hạ. Nếu ba vị điện hạ có thiện chí hợp tác, một trong số họ vẫn có thể trở thành hùng đế, nhưng từ nay về sau quân đội sẽ không nằm trong sự khống chế của hoàng gia. Quân thư chúng ta chiến đấu vì sự an nguy của đế quốc, không phải là công cụ để phục vụ quyền lực của hoàng tộc và trùng đực!"

Noah hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của trùng dân dưới phần bình luận, hắn tắt máy ngả ra phía sau lưng ghế. Đây là con đường mà hắn đã chọn, Noah không cho phép bản thân là công cụ của bất cứ kẻ nào, đây là sự tự do mà hắn vẫn luôn khát khao suốt 82 năm qua.

Noah mở cửa phòng đế hùng bước vào, đế hùng không thích di chuyển quá nhiều nên phòng ngủ và thư phòng của hắn là một. Khác với Ren luôn xem và lưu trữ tài liệu trên bộ nhớ điện tử, đế hùng thích đọc sách giấy, bởi vậy thư phòng của hắn không khác gì một thư viện thu nhỏ. Chiếc xe lăn bằng da màu đen dát vàng vẫn còn bên bàn đọc sách, trên bàn vẫn còn một cuốn sách đang mở. Noah ngồi xuống chiếc ghế bên tay chiếc xe lăn, từ khi bị đánh dấu hắn chưa bao giờ ngồi bên cạnh Kenya như thế này chứ đừng nói là có một cuộc nói chuyện tử tế. Ánh nắng chiều hắt vào từ ô cửa kính, bỗng nhiên khiến Noah thèm một ly rượu táo.

Đột nhiên một cuốn sổ lệch gáy khỏi giá sách hấp dẫn sự chú ý của Noah, hắn vươn tay lấy nó ra khỏi giá sách. Cuốn sổ tay chỉ bằng lòng bàn tay, bìa được bọc bằng một lớp da màu đen đã cũ, giữa sổ kẹp một thứ gì đó. Noah mở sổ ra, giữa những trang sách đã ngả màu thời gian kẹp một chiếc máy bay giấy. Hắn sửng sốt mở chiếc máy bay ra, quả nhiên trên trang giấy hằn nếp gấp đã sờn cũ là một hình vẽ nguệch ngoạc, bên dưới là dòng chữ "ông thầy ngốc nghếch."

Trong đầu Noah bỗng hiện lên hình ảnh lớp học im phăng phắc, học sinh đều chăm chú vào bài giảng, ngoại trừ một kẻ cá biệt dưới cuối lớp không ngừng xé sách, gấp thành máy bay giấy phóng lên bục giảng. Không ai dám nói gì hắn, còn vị giáo sư trên bục giảng dường như đã quen với sự phá phách của hắn nên bỏ qua những chiếc máy bay giấy vẫn luôn đáp xuống chân mình. Hắn không hài lòng với sự ngó lơ của giáo sư nên hí hoáy vẽ lên giấy, sau đó gấp thành máy bay phóng thẳng vào đầu giảng viên trên bục giảng, không ngờ tên giáo sư trùng đực này dường như có mắt ở sau đầu vậy, nhẹ nhàng bắt lấy máy bay giấy đang phi đến.

Giáo sư quay người lại, hắn có mái tóc đen như mực ôm lấy chiếc gáy trắng xanh, gương mặt tinh xảo nhưng mang vẻ lạnh nhạt xa cách, đôi mắt màu tím nhạt nhíu lại không hài lòng.

"Noah, sau giờ ở lại trực nhật."

Noah ngay lập tức đứng dậy khiến chiếc ghế phía sau hắn ngã rầm xuống đất, chặt đứt dòng hồi tưởng. Tia lửa điện phát ra từ trên người hắn đốt cháy cuốn sổ trên tay. Tim hắn đập như trống, tâm trí hỗn loạn, hắn phải đốt thứ này thành tro!

[ "Không có "Nếu". Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi em hãy để nó trôi qua đi." ]

Giọng nói của Kenya tựa như vẫn văng vẳng bên tai hắn. Noah ném cuốn sổ đang cháy vào rèm cửa, khiến rèm cửa bắt lửa mà bùng cháy. Đúng vậy, tất cả đều chỉ là quá khứ, hắn không cho phép những ký ức về Kenya tựa như bóng ma bám theo hắn. Hắn đã chọn sự tự do, đây là con đường không thể quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment