Khi đám đông xôn xao lên, Lục Xuyên mới nhận ra hóa ra độc giả đứng đợi hắn không phải chỉ một hàng này mà phải đến một nửa hội trường! William đưa Lục Xuyên ra khỏi tòa nhà, Lục Xuyên vẫn luôn cúi đầu nên William không đoán được hắn đang nghĩ gì, một lúc sau hắn nghe tiếng trùng đực trước mặt nói:
"Anh vào giúp tôi nói với họ rằng tôi sẽ không tới, tôi cũng sẽ xin lỗi họ trên tài khoản cá nhân, tôi thực sự sẽ không viết truyện nữa."
Là do Shion sao? William rất muốn hỏi Lục Xuyên nhưng hắn không thể. Lục Xuyên tránh nhìn thẳng vào William, đôi mắt đen láy thiếu đi sự linh động hàng ngày mà phủ lên sự u sầu. Lục Xuyên cúi chào thật sâu rồi lên chuyên cơ chuẩn bị trở về.
"Này..." William gọi hắn lại. "Sao cậu lại nghĩ rằng tình yêu không dành cho cậu? Cậu không xứng được yêu à?"
Lục Xuyên nghe vậy thì kinh ngạc, khi hắn còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì đã nghe William nói: "Tôi không lái phi cơ đến, đi nhờ xe cậu một chút được không?" Hắn không đợi Lục Xuyên đồng ý mà tự động mở cửa ghế phụ leo lên, sau đó rất tự nhiên mà chỉ đường cho đế hùng làm tài xế.
Phi cơ càng lúc càng bay xa khỏi trung tâm, nếu không phải biết rõ quân thư ngồi kế bên là hiệp sĩ trung thành nhất của mình thì e là Lục Xuyên sẽ nghĩ hắn sắp bị bắt cóc cũng không chừng. Lúc này trời đã nhá nhem tối, Lục Xuyên phải rọi đèn pha mới nhìn rõ đường, họ đang đi sâu vào một rừng cây. William bảo Lục Xuyên dừng phi cơ lại rồi nhảy xuống trước, đi vòng sang bên cạnh mở cửa xe cho Lục Xuyên. Trong khi Lục Xuyên còn đang mải quan sát rừng cây trước mặt thì William đã dẫn hắn vào một hang đá. Khác với vẻ ngoài bị cây cối um tùm che khuất, bên trong hang vô cùng rộng, giữa hang là một giếng trời đón ánh trăng chiếu vào, trên trần hang được rất nhiều thạch nhũ bao trùm, bị nước mưa đọng dưới nền hắt lên phản chiếu ánh nhũ lấp lánh.
"Đây là..." Lục Xuyên kinh ngạc trước vẻ đẹp kỳ vĩ của tạo hóa.
"Khi làm nhiệm vụ của bài tốt nghiệp trường học viện quân sự, tôi đã vô tình phát hiện ra nơi này." William đáp rồi hắn vươn tay lên, những hồ nước mưa đọng dưới nền đất lập tức hóa thành một rừng hoa hồng bằng băng trong suốt, phản chiếu ánh trăng trên đầu khiến cho cả hang động sáng bừng lên. Dưới mặt nước có động tĩnh lớn khiến cho hàng ngàn con đom đóm giật mình bay lên, những đốm sáng vàng bay lên tựa như sao trời. Màn trình diễn ánh sáng tuyệt đẹp trước mặt cùng với biển hoa hồng băng khiến cho Lục Xuyên choáng ngợp đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể tròn mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, cố gắng ghi lại khoảnh khắc này vào trong ký ức.
William đưa ngón tay ra phía trước, một đốm sáng nhỏ đậu lên ngón tay hắn. William nhìn Lục Xuyên nói: "Đẹp chứ? Có thể bay lượn trên không trung và phát ra ánh sáng đều là đom đóm đực, chúng dùng vẻ đẹp của mình để thu hút bạn tình."
Lục Xuyên gật đầu đồng ý, khác với loài người khi phụ nữ được xưng tụng là phái đẹp, ngược lại tương tự với đom đóm, ở trùng tộc thì trùng đực mới là loài dùng vẻ đẹp của mình để thu hút bạn tình, dùng đôi cánh xinh đẹp để hấp dẫn trùng cái. Tuy nhiên khi xã hội trùng tộc phát triển, cánh trở thành một bộ phận riêng tư của trùng đực và chỉ cho bạn đời mà mình coi trọng nhất chiêm ngưỡng.
William nói tiếp: "Tuy vậy nhưng trong đàn đom đóm này, ai mà biết sẽ lẫn phải những con đom đóm khác loài, là kẻ săn mồi đích thực bắt chước theo ánh sáng lập lòe để bẫy những con đực xấu số? Những chú đom đóm này không bao giờ biết chờ đợi mình là tình yêu hay một cái bẫy, nhưng chỉ cần tìm được một tín hiệu phù hợp, chúng sẽ không ngần ngại mà lao tới."
Lục Xuyên vẫn chưa hiểu ý hắn, mà không biết William làm cách nào, từ góc nhìn của Lục Xuyên chỉ thấy hắn rút từ ngực ra một đóa hoa hồng băng trong suốt, giữa nhụy hoa là một chấm đỏ như máu. Ánh mắt William nhìn hắn có chút phức tạp, hắn đưa đóa hoa băng về phía Lục Xuyên nói:
"Vậy còn cậu thì sao? Nếu như đã từng một lần bị tổn thương, vậy thì khi nhìn thấy tín hiệu của tình yêu, cậu có dám dũng cảm lao tới một lần nữa không?"
Lục Xuyên nhận lấy đóa hoa từ trên tay William, ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào. Hắn thực sự không hiểu ý của William!
"Trở về thôi." William kéo Lục Xuyên còn đang ngây người ra lên phi cơ trở về trung tâm thủ đô. Hắn bảo Lục Xuyên thả mình xuống một điểm gần cung điện rồi bí mật bay theo phi cơ về đến cung điện. Từ hôm đó, trên bàn làm việc tại phòng riêng của đế hùng có một lọ hoa nhỏ chỉ cắm một bông hoa thủy tinh duy nhất. Tuy vậy, những cảnh vệ thân cận đều lờ mờ nhận ra không khí giữa đế hùng bệ hạ và hiệp sĩ của ngài có gì đó hơi kỳ lạ, mà lý do ư? Lý do vì sao thì chính bản thân đế hùng bệ hạ cũng không rõ, hắn cảm thấy những lời của William nhất định là có hàm ý gì đó, nhưng mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu. Thế nhưng dù không hiểu thì Lục Xuyên cũng cảm thấy mối quan hệ của cả hai bỗng nhiên trở nên ám muội, khiến cho hắn khi gặp William đều cảm thấy gượng gạo dù nghĩ rằng Wiliam không hề biết Một cục bông chính là hắn.
Khi Lục Xuyên đang phiền muộn thở dài không biết đến lần thứ bao nhiêu trong ngày thì máy truyền tin của hắn vang lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi do Ren gọi đến. Lục Xuyên bắt máy, hình ảnh lập thể của của Ren lập tức hiện lên.
"Sao trông em nát thế?" Ren ngạc nhiên hỏi. "Làm đế hùng vất vả quá à?"
"Không ạ." Lục Xuyên tiu nghỉu đáp. "Có một số chuyện khiến em phải suy nghĩ thôi ạ."
"Có cần ta giúp đỡ gì không?"
Lục Xuyên xua tay đáp: "Không, em sẽ tự tìm ra câu trả lời ạ." Tay Lục Xuyên quệt qua bông hoa băng trên bàn khiến cho Ren chú ý, hắn hứng thú nhìn kỹ đóa hoa trong suốt có nhụy đỏ thẫm.
"Một đóa hồng bằng pha lê sao? Không giống lắm, đẹp quá."
"Không phải, là băng đấy ạ." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ren, Lục Xuyên lúng túng đáp: "Là William cho em."
Câu chuyện này dường như khiến Ren cảm thấy vô cùng thú vị, hắn hào hứng hỏi lại: "William tặng một đóa hồng băng cho em sao? Có vẻ như đây chính là chuyện khiến em phiền não nhỉ, kể cho ta nghe xem nào."
Lục Xuyên thở dài nghĩ rằng kể cho Ren cũng tốt, biết đâu Ren sẽ hiểu William muốn nói gì với hắn, bởi vậy đành kể lại mọi chuyện cho anh trai hắn nghe, bao gồm cả chuyện bút danh trên mạng của hắn là Một cục bông. Điều khiến Lục Xuyên ngạc nhiên là Ren không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn giơ cho hắn xem cuốn truyện đầu tay Hùng chủ bá đạo của tôi phiên bản có chữ ký do Xavier mua với giá 2 triệu tinh tệ.
"Vậy thì tài khoản ủng hộ cả chục triệu tinh tệ cho em là anh đúng không?" Lục Xuyên dở khóc dở cười hỏi, quả nhiên chỉ có hoàng huynh hắn khi biết thân phận của hắn mới đập nhiều tiền ủng hộ em trai như vậy.
Sau khi nghe hết câu chuyện của Lục Xuyên, Ren trầm ngâm một chút, điếu thuốc trên tay không châm lửa mà chỉ cầm lấy đùa nghịch. Hắn giương đôi mắt tím biếc nhìn Lục Xuyên hỏi: "Lục Xuyên, em có biết ý nghĩa của việc trùng cái tặng hoa hồng cho trùng đực không?"
Đương nhiên là Lục Xuyên không hề biết, cho nên Ren liền giải đáp giúp hắn: "Trong vũ hội của quý tộc, nhất là vũ hội được tổ chức cho trùng đực đang có ý định lập gia đình, mỗi trùng cái trẻ tuổi chưa có hùng chủ đều sẽ mang theo một đóa hoa hồng cài trước ngực. Nếu trùng đực để ý đến trùng cái nào thì sẽ nhận lấy hoa hồng trên ngực trùng cái đó và chấp nhận trở thành bạn nhảy, thông thường sau đó trùng đực sẽ cưới trùng cái mà mình nhận hoa thành thư quân hoặc thư hầu. Bởi vậy tặng hoa hồng cũng đồng nghĩa với một lời tỏ tình."
Lục Xuyên nghe vậy thì sững sờ: "Tỏ... Tỏ tình?"
Lục Xuyên bần thần nhìn đoá hoa trong suốt trước mặt, vươn tay vuốt ve cánh hoa lạnh giá. Hắn không thể tưởng tượng được William mà lại tỏ tình với hắn? Mà cũng không hẳn, là với Một cục bông.
"William vẫn nghĩ em là Một cục bông, có thể là anh ấy chỉ muốn ủng hộ tác giả mình yêu thích thôi thì sao ạ? Biết đâu anh ấy chỉ làm thế để em tiếp tục viết truyện thôi."
Lục Xuyên càng nói càng cảm thấy hợp lý, Ren nghe vậy thì bật cười. Hắn tựa vào chiếc gối đen phía sau rồi nói:
"Em nghĩ vì sao ta lại biết em là Một cục bông? Đương nhiên là William nói cho ta biết."
"Sao cơ ạ?!" Lục Xuyên sửng sốt thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống. "William... William biết em là Một cục bông sao? Không thể nào!"
Ren mỉm cười nói: "Tuỳ em thôi, nếu không thích hắn thì cứ coi như không biết là được, đợi đoá hoa băng này tan chảy rồi quên đi mà sống, dù sao cả hai cũng chưa hề lật bài ngửa với nhau mà."
Cánh hoa toả ra hơi lạnh khiến đầu ngón tay của Lục Xuyên hơi đỏ lên. Hắn không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
["Những chú đom đóm này không bao giờ biết chờ đợi mình là tình yêu hay một cái bẫy, nhưng chỉ cần tìm được một tín hiệu phù hợp, chúng sẽ không ngần ngại mà lao tới."]
["Vậy còn cậu thì sao? Nếu như đã từng một lần bị tổn thương, vậy thì khi nhìn thấy tín hiệu của tình yêu, cậu có dám dũng cảm lao tới một lần nữa không?"]
Đầu ngón tay Lục Xuyên bắt đầu đau buốt, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay.
Bỗng nhiên "chiếc gối" mà Ren đang tựa vào lên tiếng: "Đoá hoa băng này sẽ không tan đâu ạ." Đương nhiên trùng vừa lên tiếng chính là Xavier, mà Lục Xuyên thì không biết hắn có nên tỏ ra ngạc nhiên không nữa, dù sao chuyện này cũng đã xảy ra quá nhiều lần.
Xavier cúi xuống nhìn hùng chủ đang tựa đầu lên ngực mình, tiếp tục giải thích: "Nhụy hoa màu đỏ là giọt máu từ trái tim của William, băng được kết tinh bởi máu từ tim cậu ta sẽ không bao giờ tan chảy, trừ phi William chết."
Ren bừng tỉnh mà ồ lên một tiếng, thú vị theo dõi biểu cảm bần thần của Lục Xuyên. Sau khi đã giải đáp hết mọi nghi vấn của đứa em trai khờ khạo, Ren quyết định tắt máy để Lục Xuyên có không gian suy nghĩ về chuyện của chính mình. Ren thở dài nói:
"Lục Xuyên không đến từ thế giới này, khả năng đổi được những thứ thuốc thần kỳ của em ấy quá nguy hiểm, rất dễ bị lợi dụng. Nếu như có thể thì giao em ấy cho William ta rất an tâm."
Ren đã nói cho Xavier biết về thân thế của Lục Xuyên, vô tình giải đáp nghi vấn của hắn về chuyện Shion từ cấp SS trong kiếp trước lại trở về cấp B như hiện tại. Xavier ôm lấy Ren không nói lời nào, thân thể kề nhau không hề có khoảng cách, nhưng trong lòng Xavier luôn đè nén điều gì đó mà Ren không thể nắm bắt.
Nửa đêm Ren bỗng nhiên bừng tỉnh, đối diện với Ren là một đôi mắt đỏ rực loé lên trong đêm tối. Ren ngồi dậy bật đèn ngủ thì phát hiện Xavier vẫn luôn thức, chỉ ngồi tựa vào thành giường lẳng lặng nhìn hắn. Ren đột nhiên cảm giác không chỉ là đêm nay, mà có lẽ là đã rất nhiều đêm rồi Xavier không hề chợp mắt, chỉ lặng lẽ thức nhìn hắn.
"Sao thế? Sao em không ngủ?" Ren đưa tay lên vuốt má Xavier, Xavier cúi đầu dụi mặt vào tay hùng chủ của mình. Hắn thấp giọng trả lời:
"Em ngắm hùng chủ điện hạ ngủ, nhìn thế nào cũng không thấy đủ."
Ren nghiêm túc ngồi dậy đối diện với Xavier, cầm tay hắn hỏi: "Em đã mơ thấy những gì?"
"Em không mơ gì cả ạ." Xavier ngoan ngoãn đáp.
Hắn không nói thật, Ren nhíu mày hỏi lại một lần nữa. "Xavier, rõ ràng những giấc mơ đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến em, phải làm thế nào em mới chịu nói cho ta biết em đang giấu diếm chuyện gì? Nếu em không chịu nói và trạng thái của em ngày một tệ hơn, ta sẽ buộc phải xem ký ức của em."
Ngoài ý muốn của Ren, Xavier rất hợp tác mà gật đầu đáp: "Vâng, hùng chủ điện hạ cứ xem đi ạ." Hắn nói rồi chủ động kề trán mình lên trán Ren, không hề kháng cự để Ren xâm nhập vào ký ức của mình. Những hình ảnh rời rạc xuất hiện trong đầu Ren chỉ là những gì xảy ra ngày thường, giấc mơ của Xavier cũng dừng lại đúng ở thời điểm hắn rời khỏi hành tinh XR. Không có điểm gì bất thường, chẳng lẽ chỉ là những giấc mơ về tương lai mà có thể ảnh hưởng Xavier đến mức này sao?
Có một thứ mà Ren không nhìn thấy trong ký ức của thư quân hắn là việc Xavier chính là trùng thần tái sinh. Sau khi hấp thu sức mạnh của Căn nguyên tinh thạch, viên đá có sức mạnh phong ấn tinh thần lực của trùng đực, Xavier rất dễ dàng đánh lạc hướng những sợi tơ tinh thần của Ren khiến chúng không thể tiếp cận được những mảng ký ức thật. Giờ đây hắn có thể xóa đi vết đánh dấu và đánh bật tinh thần lực của Ren ra khỏi cơ thể mình nếu muốn, nhưng Xavier sẽ không bao giờ làm như vậy, hắn thích cảm giác được kết nối với hùng chủ của mình.
Ren ôm Xavier, vuốt ve sống lưng hắn rồi nói: "Giấc mơ của em sẽ không bao giờ xảy ra. Shion đã chết, nội chiến đã kết thúc, đế quốc sẽ không xảy ra phản loạn, mà ta thì đang ở liên bang cùng em, sẽ không có bất cứ điều gì xảy ra với ta hết."
"Vâng." Xavier thấp giọng đáp, vùi vào lòng Ren nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn.
Dù cho đây có là một giấc mơ thì cũng là một giấc mơ quá đỗi chân thực, cũng quá đỗi hạnh phúc, khiến cho hắn nguyện chìm đắm mãi mãi.
"Hùng chủ điện hạ, em yêu ngài, yêu rất rất nhiều, còn hơn cả sinh mạng của em." Xavier nhắm mắt lại, giọng hắn hơi run. "Nếu như hùng chủ điện hạ không còn, em sẽ không sống trên đời một mình nữa, cả thế giới này cũng sẽ chôn vùi theo ngài. Em sẽ đưa cả trùng tinh đi theo gặp ngài."
Đừng bao giờ để hắn tỉnh mộng. Một khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, hắn sẽ kéo cả trùng tinh chôn cùng hùng chủ điện hạ và hai con, biến tất cả trở thành cát bụi.
Ren không thể nhìn thấy gì từ ký ức của Xavier nhưng ngược lại điều này càng làm hắn cảm thấy bất an. Ren hôn lên trán Xavier nhẹ nhàng thủ thỉ:
"Hôm trước ta đã xem cách đặt tên cho trùng cái, nếu chúng ta có thể sinh ra trùng cái thì đặt tên con là Clovis, em thấy sao?"
"Elijah, Clovis..."
Nghe Xavier nhỏ giọng nhẩm lại hai cái tên này trong miệng khiến Ren bật cười nói: "Nhưng ta nghĩ phải rất lâu sau hai ta mới có trùng con đấy." Như kiếp trước, đến khi Ren gặp chuyện hắn vẫn chưa biết là họ có con. Cả hai thấp giọng trò chuyện đến tận khuya cho đến khi Ren thiếp đi từ lúc nào không hay, Xavier lại ôm hắn đón bình minh.