Lục Xuyên đỏ mặt hôn lên má William, sau đó xấu hổ nói: "Em thấp quá, hôn anh kiễng mỏi cả chân." Hoá ra nãy giờ Lục Xuyên đều phải nhón chân lên, hắn chỉ mới cao đến cằm William. Chuyện này khiến Lục Xuyên bắt đầu buồn rầu, tuy biết Trái Đất và Trùng tinh khác biệt nhưng Lục Xuyên vẫn muốn cao hơn vợ tương lai của mình một chút.
William cũng nhận ra điều này, an ủi Lục Xuyên: "Em mới thành niên, sẽ còn phát triển mà. Tiên hoàng và đại điện hạ đều rất cao, hẳn là em cũng vậy."
Lục Xuyên nghe vậy liền vui vẻ hôn lên cằm William. Đúng lúc này thì póc một tiếng, hệ thống hiện ra hớn hở nói:
"Hello ký chủ yêu quý giữa trời đông cô đơn, lâu lắm không gặp chú có nhớ anh hông..." Nó ngây ra như phỗng chứng kiến ký chủ nửa tháng trước vẫn còn độc thân hoàng kim giống nó, bây giờ đang quấn quýt bên một quân thư khác, mà quân thư này không ai khác chính là hiệp sĩ của hắn.
"Hệ thống?! Anh về rồi sao?" Lục Xuyên kinh ngạc dùng tinh thần lực nói chuyện với nó, nhưng ánh mắt vui vẻ khi gặp lại hệ thống không hề che giấu khiến William tinh ý nhận ra.
"Lục Xuyên, em..."
"Là một người bạn sống trong lãnh hải tinh thần của em ạ." Lục Xuyên thành thật thừa nhận.
William đã biết một chút về chuyện này thông qua việc Lục Xuyên có thể trị bệnh và nâng cấp cho Shion. Hắn âm thầm lưu tâm quan sát Lục Xuyên dùng tinh thần lực giao lưu với người bạn vô hình.
"Ê bé Xuyên!" Hệ thống lườm Lục Xuyên. "Đừng nói với anh là lần này chú cũng đang giải độc nhé."
"Không phải." Đôi mắt đen của Lục Xuyên sáng như sao. "Chúng tôi mới xác định quan hệ."
Hệ thống săm soi William, từ trước tới nay hệ thống luôn nhận định William là một quân thư tốt, nhưng để trở thành trùng yêu của ký chủ thì tiêu chuẩn "tốt" của hệ thống trở nên khắt khe vô cùng! Dường như cảm nhận được ánh mắt đầy địch ý tựa mẹ chồng của hệ thống, William quay lại nhìn thẳng vào nó. Lục Xuyên tưởng nó sẽ trốn ra sau lưng mình nhưng không, hệ thống xù lông nhím lên với William rồi lên giọng: "Cậu mà không đối xử tốt với Lục Xuyên thì coi chừng tôi đó!"
William cũng quay sang hỏi Lục Xuyên: "Nó đang nói xấu anh phải không?"
Lục Xuyên nghe vậy thì dở khóc dở cười, nắm tay William trở về cung điện. Đến ngày nghỉ Lục Xuyên đều hẹn William ra ngoài chơi, khi thì đi công viên trò chơi, khi thì đi xem phim, nói với William là đi "hẹn hò", ở quê hắn, các cặp đôi yêu nhau đều hẹn hò như vậy. Lục Xuyên và William đều không ngụy trang, rất nhiều trùng dân nhận ra hắn, liên tục có những bài đăng phát hiện đế hùng và hiệp sĩ của ngài tay trong tay tại nơi công cộng, cả hai đều mặc thường phục bình thường, nếu như không chú ý thì sẽ nghĩ đây chỉ là một cặp đôi trùng tộc bình thường.
Bình thường? Chưa kể đến thân phận đế hùng và hiệp sĩ thì chẳng có điều gì bình thường ở đây cả. Khi Lục Xuyên đi tới rạp chiếu phim, giám đốc chi nhánh vội vàng gọi cho chủ tịch xuống tiếp đón, tỏ vẻ nếu đế hùng bệ hạ muốn tới đây xem phim họ sẽ cho tất cả khách ra về, chỉ đón tiếp một mình bệ hạ. Nhưng nếu xem phim một mình thì Lục Xuyên thà tự xem trong cung còn hơn, bởi vậy hắn và William liền đi mua vé như bao trùng khác. Tuy là hàng ghế xung quanh bệ hạ đều không cho phép bất kỳ trùng nào ngồi, nhưng như vậy đã đủ khiến cho Lục Xuyên vui vẻ. Mà các trùng trong cùng rạp lúc đó nào có xem được cái gì, chỉ cảm thấy tim đập chân run vì được vinh dự hít chung một bầu không khí với bệ hạ! Không chỉ xem phim, Lục Xuyên còn thích cùng William tới trung tâm thương mại hoặc công viên trò chơi, tất cả những địa điểm hẹn hò lý tưởng mà hắn từng biết khi còn là con người, Lục Xuyên đều muốn đưa William tới
Tuy trước mặt không ai dám bàn tán điều gì nhưng trên mạng, trùng dân bắt đầu xôn xao về việc hiệp sĩ William chưa được đánh dấu đã ngang nhiên dám thân mật với một trùng đực không phải hùng chủ của mình ở nơi công cộng. Thậm chí còn có trùng ẩn danh còn cho rằng quân liên bang đều là một lũ tinh tặc ô hợp, đương nhiên phó tư lệnh cũ của bọn chúng cũng chỉ là một trùng cái lăng loàn không biết giữ đức hạnh. Gần như ngay lập tức, quân thư của liên bang tràn vào cãi tay đôi với đám trùng nọ, mắng chúng là lũ trùng cổ hủ chưa từng được nếm trải vị ngọt của tình yêu. Nhìn tổng tư lệnh và đại điện hạ của bọn họ đi, mỗi ngày đều rải cơm chó, họ cũng là đánh dấu trước rồi mới kết hôn! Tình yêu quan trọng hơn hay lễ giáo quan trọng hơn, tự các ngươi biết rõ!
Trùng dân của đế quốc lập tức phản ứng, đại điện hạ nào của các ngươi?! Thứ nhất, đại điện hạ là hoàng tử của đế quốc, dù ở đâu điều này cũng không thay đổi! Thứ hai, chắc gì giữa đế hùng bệ hạ và hiệp sĩ William đã thực sự là tình yêu? Nếu yêu thì sao không kết hôn luôn? Theo như chúng tao thấy thì bệ hạ chỉ gặp dịp thì chơi thôi, họa may thu làm thư nô cũng là phúc phận của hắn!
Tại liên bang, khi Ren đang lắp ráp một con robot nhỏ thì Xavier đẩy cửa bước vào, bực bội nói: "Hùng chủ điện hạ ơi, tra giúp em danh tính thật của con trùng láo toét này với!" Xavier nói rồi chìa màn hình ra, trên đó là những topic cãi nhau của quân liên bang và trùng dân đế quốc.
Xavier tức giận tiếp tục nói: "Nó còn lập hẳn mấy topic mắng William cơ! Nếu chỉ report cho nó bay tài khoản thì dễ dàng cho nó quá, hùng chủ điện hạ tra danh tính thật của nó cho em, em cho quân thư đến trùm bao tải tẩm quất nó một trận!"
Ren bật cười đáp: "William và Lục Xuyên còn chưa phản ứng, em đã tức giận như vậy làm gì?"
Xavier khoanh tay trước ngực hừ một tiếng: "Em không cần biết, em chỉ biết phải cho đám trùng dám đưa mồm đi xa này một trận đã!"
Ren còn chưa kịp khuyên Xavier thì bỗng trên màn hình thiết bị truyền tin nhảy lên thông báo, Lục Xuyên đã bắt đầu phát sóng trực tiếp. Khác với tài khoản chính thức, đây là tài khoản cá nhân của Lục Xuyên nhưng lại có rất nhiều trùng dân theo dõi. Camera bay lơ lửng trên không ghi lại một cuộc đọ súng, không phải ai khác mà chính là đế hùng bệ hạ và hiệp sĩ của ngài. Lục Xuyên đeo tai nghe bảo hộ và kính bảo hiểm, dùng tư thế tiêu chuẩn ngắm thẳng vào hồng tâm nổ ba phát súng, điểm số lần lượt là 94, 96, 92. William đứng bên cạnh không hề dùng đồ bảo hộ, hắn lên đạn rồi bắn ba phát liên tiếp, đạt điểm lần lượt là 97, 95, 98, độ chính xác cao hơn Lục Xuyên.
Phần bình luận bắt đầu chạy bên dưới:
[ Uầy bệ hạ bắn giỏi hơn cả tôi ấy xấu hổ quá huhu, nhưng mà ngầu quá! Trùng thần ban phước cho bệ hạ, đế quốc quang vinh! ]
[ Đạn của bệ hạ bắn ngay trúng tim em rồi, cưới em đi bệ hạ ơi! ]
[ Eo ơi biết hiệp sĩ thì giỏi rồi, nhường bệ hạ tí không được sao? ]
[ Đúng rồi quân thư cấp S mà lại đi so đo với trùng đực có phải nhỏ mọn quá không vậy? ]
Đúng lúc này Lục Xuyên nhìn lướt qua phần bình luận, vì vậy hắn liền mỉm cười nói: "Ta đã nói với William không cần nhường ta, nếu William cố ý nhường thì đó mới là xem thường sự nỗ lực của ta."
[ Aaaaa bệ hạ trả lời bình luận của tôi kìa!!! Ai đó gọi tôi tỉnh lại đi! ]
[ Bệ hạ mắng mày đó thằng ngu! ]
Lúc này, Lục Xuyên quay sang William nghiêm túc nói: "Lần này em nhất định sẽ thắng!" Sau đó hắn đỏ mặt nói tiếp: "Nếu em thắng hiệp tới thì anh phải hôn em!" Sau đó Lục Xuyên giương súng lên ngắm bắn, tiếng súng vang lên ba tiếng liên tiếp, điểm số hiển thị trên màn hình là 94, 97, 99!
Lục Xuyên lập tức quay sang hất cằm nhìn William, gương mặt hắn rạng rỡ thấy rõ giống như hắn thực sự đã thắng hiệp này vậy. William không nói lời nào chỉ lặng lẽ giương súng lên cao rồi bắn chỉ thiên ba phát, sau đó vứt súng đi, không một động tác thừa bước nhanh về phía Lục Xuyên. Chỉ thấy camera bị xoay ra chỗ khác rồi mất tín hiệu, tất cả trùng dân đang xem livestream đều không nhìn thấy gì nữa, nhưng họ đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Nhìn màn hình chỉ còn một màu tối đen, Ren không nhịn được mà ôm bụng cười. Xavier thì không khỏi kinh ngạc mà thừa nhận thằng nhóc William này tầm ngầm vậy mà khá quá, mới nhận chức được vài tháng mà xem ra đã chuẩn bị được thăng chức rồi đó. Xavier ôm lấy Ren từ phía sau, phụng phịu nói:
"Thằng nhóc William này theo đuổi hùng chủ dễ dàng quá, chẳng bù cho em trước đây, kết hôn rồi mà ngay cả đi ngủ cũng phải chia phòng!"
Ren kinh ngạc nhận ra Xavier đang nhắc lại chuyện từ kiếp trước, chi tiết đến mức không chỉ dừng lại ở những giấc mơ. Ren nương theo ý Xavier mà đáp lại: "Nhưng em đâu có ngủ phòng riêng ngày nào, không phải cửa phòng ngủ của ta đều bị em dỡ ra hay sao?"
Lồng ngực Xavier áp sau lưng hắn rung nhẹ lên những tiếng cười khẽ. "Vâng, ngài cứ cho trùng máy lắp lại bao nhiêu lần, em liền dỡ ra bấy nhiêu lần! Cũng may là hùng chủ điện hạ vẫn cho em ngủ trên giường."
Quả nhiên Xavier đã nhớ lại toàn bộ chuyện từng xảy ra từ kiếp trước. Ren gãi nhẹ lên cằm Xavier nói: "Không phải ta sợ nếu không đáp ứng thì em sẽ tạo phản sao? Cho vào phòng ngủ chung rồi đến nằm chung một giường, em hết ôm rồi lại gác, mỗi ngày đều nhường em thêm một bước, cuối cùng trở thành không còn điểm cuối."
Môi Xavier hơi run, thì ra Ren cũng nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ lại những gì ngọt ngào từng xảy ra nhưng đây lại là điều mà Xavier không mong muốn nhất, hắn không muốn Ren thấy những ký ức kinh khủng khi rơi vào tay Gray kiếp trước. Tay Ren phủ lên tay Xavier, hắn nhẹ nhàng nói: "Em hỏi vì sao ta lại đối xử với em dịu dàng như thế này sao? Tình cảm sâu đậm đó là vì chúng ta đã ở bên nhau mười lăm năm chứ không chỉ là mấy tháng ngắn ngủi này. Xavier, không gì có thể chia cắt chúng ta, kể cả cái chết."
"Em xin lỗi." Ren cảm nhận được cổ áo mình trở nên ẩm ướt, giọng Xavier khàn đặc vang lên bên tai hắn. "Em không bảo vệ được hùng chủ điện hạ, em xin lỗi..."
Ren xoay người lại đối diện với Xavier, hôn lên khóe mắt đang chảy lệ của hắn, thấp giọng thủ thỉ: "Em chiến đấu bảo vệ đế quốc, em đâu có lỗi. Ngược lại ta càng lo lắng cho em hơn, để em lại một mình ta thực sự không yên lòng."
"Hùng chủ điện hạ, em xin lỗi vì đã giấu ngài. Em không muốn để ngài nhớ lại những ký ức đầy đau đớn này, nhưng em cũng không chịu được sự xa cách giữa hai ta." Xavier nức nở nói không nên lời, Ren phải kéo hắn vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, nghe Xavier ngắt quãng kể lại mọi chuyện: "Sau khi tiếp xúc với Căn nguyên tinh thạch em đã nhớ lại mọi chuyện, sau khi hùng chủ điện hạ... mất, trùng thần tìm đến em, muốn em hấp thu sức mạnh của Căn nguyên tinh thạch để hủy diệt trùng tinh, nhưng em đã dùng sức mạnh đó để quay ngược dòng chảy thời gian, trở về quá khứ để gặp lại ngài."
Ren nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vậy thì mọi chuyện không đơn giản là do hắn sống lại hoặc linh hồn quay về quá khứ, tất cả đều là do Xavier dùng sức mạnh vô thượng của Căn nguyên tinh thạch đảo ngược thời gian, biến mọi thứ trở về trạng thái lúc đầu. Rốt cuộc là sức mạnh lớn đến mức nào mới có thể đảo ngược toàn bộ dòng chảy thời gian như vậy? Vậy thì ký ức trong đầu Ren là...
"Em đoán hùng chủ điện hạ nhớ lại mọi chuyện là do khi đó những sợi tơ tinh thần của ngài vẫn còn trong lãnh hải tinh thần cùa em, khi em quay về quá khứ thì em vẫn chưa bị hùng chủ đánh dấu, tơ tinh thần liền trở lại với cơ thể của ngài, mang theo ký ức từ kiếp trước."
Thì ra mọi chuyện hoàn toàn ngược lại so với ban đầu, Ren chỉ vô tình thấy được ký ức của kiếp trước, còn trùng thực sự trải qua những thương đau này chính là Xavier.
"Tuy nhiên khi em quay lại quá khứ, ký ức của em đã bị trùng thần phong ấn để em quên hùng chủ điện hạ đi, không tiếp tục yêu ngài nữa." Xavier nghiến răng nói. "Không bao giờ có chuyện em không yêu ngài, dù ký ức có mất đi, nhưng chỉ cần trái tim của em còn đập, em sẽ mãi mãi yêu hùng chủ điện hạ."
Xavier kể lại chuyện hắn đã hấp thu sức mạnh của Căn nguyên tinh thạch nên đôi khi không thể khống chế được nguồn sức mạnh khổng lồ trong người. Ren ôm Xavier ngồi trên sofa, hắn cúi xuống ngậm lấy môi Xavier, đôi môi khô ráp mang vị mặn chát của nước mắt, Ren sẽ phủ lên nó sự ngọt ngào của tình yêu. Một nụ hôn ôn tồn không mang theo tình dục, chỉ đơn thuần là an ủi và yêu thương, cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng thư quân của hắn. Cả hai nằm trên sofa nhỏ giọng nói chuyện, ôn lại những chuyện xảy ra khi mới kết hôn từ kiếp trước, không biết là nói những gì sau đó cùng nhau cười khúc khích. Ngực kề ngực tâm kề tâm, bên ngoài mưa rơi lất phất, trời dần chuyển lạnh nhưng bên trong không khí vô cùng ấm áp hài hoà.
Thời tiết tại hành tinh XR vô cùng khắc nghiệt, nhất là khi chuyển sang mùa đông, buổi trưa vẫn hửng nắng nhẹ nhưng đến tối, nhiệt độ có thể rơi xuống dưới -30 độ, mọi thứ đều đóng băng. Tuyết rơi rất dày, đi bộ trên tuyết rất khó di chuyển nên trùng máy xúc tuyết phải hoạt động liên tục. Gần một năm trở lại đây, từ khi liên bang chính thức được thành lập, hành tinh XR phát triển với tốc độ chóng mặt, cơ sở hạ tầng được nâng cấp tiện nghi và tối tân nhất, cuộc sống của trùng dân được cải thiện đáng kể, mùa đông năm nay đã trở nên bớt khắc nghiệt hơn so với những năm trước. Đối với quân thư từ cấp A trở lên, điều kiện thời tiết và môi trường bên ngoài không ảnh hưởng quá nhiều nhưng với những cấp thấp hơn, đặc biệt là á thư và trùng đực rất khó chống chọi với mùa đông lạnh giá. Giờ đây những hệ thống sưởi tối tân không chỉ được lắp đặt trong nhà mà còn tại nơi làm việc và những địa điểm công cộng, chính quyền liên bang đã rất nỗ lực để thời tiết khắc nghiệt không ảnh hưởng đến cuộc sống cũng như công việc của trùng dân.
Đây là lần đầu tiên Ren trải qua mùa đông tại nơi này. Tuy rằng hệ thống sưởi và khả năng giữ ấm của quần áo rất tốt, nhưng đối với những trùng đực lớn lên tại đế quốc với khí hậu ôn hoà là vô cùng khó chịu, bởi vậy nếu không phải có việc cần thì Ren hầu như đều nhốt mình trong phòng làm việc không hề ra ngoài. Thế nhưng thời tiết quá lạnh cũng đã xảy ra rất nhiều vấn đề, phi cơ và cơ giáp cấp thấp nếu để ngoài trời hoặc trong garage không bật sưởi thì đến ngày hôm sau sẽ đông cứng và chết nguồn không thể khởi động. Ren bắt buộc phải ra ngoài xem tình trạng của phi cơ và cơ giáp để đưa ra phương án nâng cấp sao cho phù hợp với khí hậu tại đây.
Xavier đang cùng với vài quân thư đứng bên ngoài đợi, ngay khi thấy Ren bước ra từ cơ giáp thì lập tức bước đến. Chóp mũi Ren đỏ bừng, khi nãy hắn phải tháo bao tay ra để xem thiết bị trong lõi cơ giáp nên đầu ngón tay cũng trở nên đông cứng. Sau khi bước ra khỏi cơ giáp, dù trời vẫn còn hửng chút nắng nhưng không khí lạnh buốt bên ngoài lập tức ùa tới khiến Ren không ngừng cúi đầu hắt xì. Bỗng nhiên dưới mặt đất xuất hiện đôi chân dài mặc quân phục đen đi bốt da cao, gió lạnh phía trước cũng được bóng lưng cao lớn che chắn, Ren không cần ngẩng đầu lên cũng biết trùng trước mặt đang khoác thêm áo cho hắn là ai. Xavier cầm tay Ren lên ủ ấm, sau đó nhanh chóng đeo găng tay lại cho hắn.
"Chúng ta mau về thôi." Xavier ôm lấy trùng đực của hắn vào lòng, Ren bị bọc kín mít trong lớp áo lông dày chỉ lộ ra đôi mắt tím biếc đẹp đến hút hồn, vì nhiễm lạnh mà khóe mắt ửng đỏ, khiến cho các quân thư xung quanh không dám tiếp tục nhìn hắn. Họ không có sức chống cự trước Ren, nhưng cũng không đủ can đảm để khiêu khích sự kiên nhẫn của Xavier cho nên đại điện hạ đã trở thành truyền thuyết tại liên bang, không thể chạm vào, giờ đến nhìn cũng không dám nhìn. So với Ren cao không thể với, dường như bác sĩ Shawn mới là trùng đực trong lòng của biết bao quân thư tại căn cứ. Hôm nay cũng như mọi ngày, Shawn đóng cửa phòng y tế sớm hơn năm phút để tới tòa nhà chỉ huy đón thư quân của mình tan làm. Dọc đường đi có rất nhiều quân thư chào hỏi hắn, so với sự rụt rè trước đây dường như Shawn đã mở lòng với họ hơn, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Khi Shawn đi thang máy lên lầu thì vừa lúc thấy bóng một quân thư vô cùng cao lớn đứng bên ngoài đợi. Rambo nhìn thấy Shawn đi tới thì nắm tay hắn nói:
"Trời lạnh rồi hùng chủ không cần tới đón tôi đâu, ngài chỉ cần đợi tôi ở phòng y tế là được."
"Không sao." Shawn dựa gần vào người Rambo để cảm nhận pheromone của hắn thân mật quanh quẩn bên mũi. Hắn ngước mắt lên nhìn Rambo, từ góc nhìn của Rambo có thể thấy được hàng mi dày cong vút tựa như búp bê. Hắn mỉm cười đáp. "Tôi thích đến gặp anh."
Nhìn Shawn quấn quýt bên thư quân của mình khiến những trùng cái khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nhưng chỉ mình Rambo hiểu rõ Shawn quá thiếu cảm giác an toàn, điều này cũng khiến hắn càng đau lòng hơn. Shawn không đeo găng tay nên Rambo có thể chạm vào những vết sẹo trên cổ tay hắn, Rambo biết rõ trên lưng hắn còn có những vết sẹo dữ tợn hơn. Rambo cởi áo khoác quân phục ra choàng lên người Shawn, áo khoác hắn chỉ mặc chưa đến đầu gối nhưng khi choàng cho Shawn thì gần như chạm đất, hơn nữa còn rộng thùng thình nhưng Shawn không từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn vùi vào cổ áo lông.