Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 42

Sau khi ăn xong, cả hai ngồi trước đống lửa trò chuyện. Lục Xuyên bắt đầu kể cho William nghe về "quê hương" của mình, tuy rằng trước đây Lục Xuyên không hề cố ý che giấu, thi thoảng vẫn lộ ra qua những chi tiết nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên William được nghe hắn thẳng thắn bộc bạch.

"Là vậy đó, em vốn không thuộc về trùng tinh, anh vẫn sẽ chấp nhận em chứ?" Lục Xuyên nắm tay William, nghiêng đầu hỏi.

"Em sẽ rời khỏi đây à?" Nói tới đây William cảm thấy cổ họng mình khô ráp. "Em nói khi đủ điểm em có thể mua vé trở về "nhà", sau khi đòi lại thuốc nâng cấp của Shion em đã được hoàn lại điểm đúng không? Em đủ điểm mua vé trở về rồi phải không?"

"Vâng, em có thể mua vé về nhà." Nghe được câu trả lời của Lục Xuyên, William cảm thấy như rơi xuống đáy vực. Hắn muốn giữ Lục Xuyên lại nhưng hắn không có tư cách gì cả, lấy thân phận gì để yêu cầu Lục Xuyên ở lại thế giới xa lạ này? Câu nói "Em đừng đi." cứ nghẹn lại trong cổ họng, mãi không thể thốt ra.

Lục Xuyên cũng nhận ra sự vô thố trong đôi mắt bạc của William, hắn ôm lấy William nói: "Nhưng ở đây em có gia đình, có thư phụ, có anh trai và cả em trai, có trùng dân và độc giả yêu quý em, và em còn có anh nữa. Em không đi đâu cả, em sẽ ở lại trùng tinh."

"Em sẽ ở lại đến bao giờ?" Lục Xuyên có thể ở lại trùng tinh mười năm, hai mươi năm, nhưng chẳng có điều gì chắc chắn rằng hắn sẽ ở lại đây mãi mãi. Lục Xuyên có thể nhận ra William đang nghĩ gì chỉ qua ánh mắt của hắn, cho nên Lục Xuyên đi đến trước mặt William, trước sự kinh ngạc của hắn quỳ một gối xuống đất.

William vội vàng muốn kéo Lục Xuyên dậy. "Em là đế hùng, sao có thể quỳ gối được? Mau đứng lên đi!"

"Đây là phong tục quê em, khi muốn cầu hôn thì người đàn ông sẽ quỳ gối."

"Cầu hôn?" William tưởng như không tin vào tai mình.

Lục Xuyên lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi áo, khi hắn mở ra William mới biết bên trong là một chiếc nhẫn khảm một viên đá trong suốt, bên trong phản chiếu hàng vạn tia sáng lung linh. Hắn chưa từng gặp loại đá quý nào có vẻ đẹp lộng lẫy như vậy, trùng tinh không có loại đá này.

Lục Xuyên nhìn William nghiêm túc nói: "Anh hãy là dây diều giữ em lại nơi này. William Kristensen, anh có đồng ý trở thành thư hậu của ta không?"

"Thư hậu?" Đối diện với ánh mắt chân thành của Lục Xuyên, William không nghĩ ra được bất cứ từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của hắn lúc này.

Đúng lúc này hệ thống hiện ra, một cục bông tròn trắng phau ngồi vắt vẻo trên đầu Lục Xuyên nói: "Có vẻ như William không đồng ý lời cầu hôn của chú em rồi. Thôi thôi mau trả lại nhẫn kim cương đi phí hết cả điểm, để điểm đó mua vé mà về nhà!"

William chậm chạp không trả lời lại thêm lời nói của hệ thống khiến Lục Xuyên trở nên buồn bã. Đôi tay đang giơ nhẫn kim cương lên cũng bắt đầu thu lại. Lúc này William mới ý thức được sự chậm trễ của mình dường như đã tạo ra hiểu lầm với Lục Xuyên, hơn nữa hắn còn nhạy cảm mà nhận ra có một sự địch ý vô hình đang nhắm đến mình, William liền biết nhất định kẻ tàng hình kia đang ly gián hắn và Lục Xuyên!

William vội vàng giữ tay Lục Xuyên lại, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo lên tay mình bằng tốc độ nhanh nhất. Răng rắc một tiếng, ngón tay đeo nhẫn của hắn đã đóng băng trước sự kinh ngạc của Lục Xuyên và hệ thống, William đỡ Lục Xuyên đứng dậy rồi nói: "Em đã tặng nhẫn cho anh rồi thì không có cơ hội lấy lại đâu! Anh đóng băng lại rồi, không tháo ra được nữa!"

Câu trả lời này của William hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến Lục Xuyên cười lên khúc khích.

"Anh đồng ý làm thư hậu của em chứ?"

"Đương nhiên. Bây giờ nếu em đột nhiên biến mất khỏi trùng tinh, Hiệp hội bảo vệ trùng đực và hoàng tộc sẽ tử hình anh ngay tại chỗ, nên em không được phép đi đâu hết." William nói rồi đưa tay lên làm động tác cứa cổ.

"Gớm làm như đám quân thư đào ngũ các ngươi sợ cái hiệp hội đó lắm vậy." Hệ thống bĩu môi nói.

Lục Xuyên lập tức nói: "Anh đã là thư hậu của em thì làm gì có ai dám đụng đến anh."

"Vậy thì em phải luôn ở bên anh." William cài tay mình vào tay Lục Xuyên, ngón áp út đeo nhẫn đã bị đóng băng lạnh buốt khiến Lục Xuyên bật cười. Dưới ánh lửa ấm áp, hai bóng trùng tay đan tay ôn tồn trò chuyện, khoảnh khắc này như đọng lại mãi mãi.

Hôn lễ của đế hùng được định ra là một tháng sau đó, cả đế quốc phủ trong không khí vô cùng vui mừng và náo nhiệt, đâu đâu cũng có trùng bàn tán về hôn lễ lớn nhất đế quốc này. Bởi vì tiên đế không cưới thư hậu nên đây là hỉ sự lớn nhất trong suốt mấy trăm năm qua, quan trọng nhất là thân thế của thư hậu. Trước đây chỉ vài tháng, đại hoàng tử đã kết hôn với tổng tư lệnh liên bang và rời khỏi đế quốc, giờ đây đế hùng lại cưới về nguyên phó tư lệnh của liên bang. Điều này khiến cho không ít phe cánh bắt đầu dè chừng không biết liệu đế hùng trẻ tuổi tưởng như vô hại này và liên bang đã đàm phán giao dịch gì, mối quan hệ giữa hai bên cực kỳ mật thiết.

Thực chất quan hệ mật thiết thì có, còn giao dịch thì đương nhiên là không, nhưng nếu nói ra tất cả chỉ đơn thuần là tình yêu thì sẽ chẳng có bất cứ trùng quý tộc nào tin tưởng ngoại trừ trùng dân của đế quốc và liên bang. Từng là nguyên phó tư lệnh liên bang nên không khí vui mừng của hôn lễ truyền đến tận hành tinh XR xa xôi, mà lúc này chiến thuyền của tổng tư lệnh liên bang cùng các thuyền hộ tống đang tiếp cận biên giới trùng tinh.

"Còn 10 phút nữa thuyền của chúng ta sẽ hạ cánh xuống trùng tinh, các tàu hộ tống sẽ đợi bên ngoài biên giới." Rambo quay sang Xavier nói. "Cậu đã thông báo cho đại điện hạ chưa?"

Khác với vẻ lông bông thường ngày, hôm nay Xavier mặc quân phục đen của tổng tư lệnh liên bang. Mái tóc đỏ rực đã được vuốt keo bị mũ kepi giữ cho ngay ngắn, quân phục đen được cắt may ôm sát cơ thể, áo choàng quân phục khoác trên bờ vai rộng. Trước ngực Xavier đeo huân chương tượng trưng cho quyền chỉ huy cao nhất quân đội liên bang. Cà vạt đeo sát trên cổ khiến Xavier hơi khó chịu, hắn nới ra một chút rồi trả lời Rambo: "Chắc hùng chủ điện hạ đang thay đồ, để tôi đi gọi ngài ấy."

Xavier về phòng tìm hùng chủ của mình, vừa đẩy cửa ra đã gặp Ren từ phía trong chuẩn bị bước ra. Hôm nay Ren không mặc quân phục trắng của hoàng tử đế quốc mà mặc quân phục đen của liên bang. Khác với thiết kế tinh giản tiện vận động của Xavier, quân phục của Ren vô cùng cầu kỳ, áo ngoài quá nhiều lớp cùng với rất nhiều phụ kiện khiến Ren phải nhờ Pinky Pinky hỗ trợ mới mặc vào được.

"Có phải sắp hạ cánh rồi không?" Ren kéo tay Xavier ra khỏi phòng. "Vậy đi thôi."

Xavier đứng bất động không nhúc nhích khiến Ren kinh ngạc quay lại nhìn hắn: "Sao thế?"

Ren vừa dứt lời thì đã bị Xavier bất ngờ ôm lên bế vào phòng, dùng gót chân đá sập cửa phòng lại. Ren bị hắn thả xuống sofa, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Xavier đang tự tháo thắt lưng của mình.

"Em làm gì vậy?"

"Chúng ta tạo trùng con đi." Tác phong của Xavier luôn rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã tự cởi xong quần của mình lộ ra đôi chân dài, ngăm đen và rắn chắc. Hắn dạng chân ngồi trên người Ren sau đó cúi xuống tháo thắt lưng của trùng đực dưới thân.

Ren vội vàng giữ quần áo của mình lại, hoảng hốt nói: "Không được, ta mất nửa tiếng mới mặc xong đấy, em không được cởi!"

"Vậy không cần cởi, ngài kéo khoá quần xuống là được."

"Không phải tàu sắp hạ cánh rồi sao? Đừng làm rộn, nếu em muốn thì để đến tối nhé?"

Xavier kéo tay hắn đặt lên phía sau mình, ở đó đã ẩm ướt bắt đầu rỉ nước xuống đùi, mà phía trước vạt áo quân phục của Xavier đã gồ lên cọ vào bụng Ren, cách thật nhiều lớp áo mà Ren tưởng như vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nó. Giọng Xavier khàn đặc, thấp giọng vang lên bên tai hắn: "Hôm nay ngài đẹp quá, em không nhịn được. Hùng chủ điện hạ nỡ để em cứ như thế này mà tới tham dự hôn lễ của đế hùng sao?"

Bởi vậy nên sau khi thuyền chính của quân liên bang đã hạ cánh xuống cung điện đế quốc, Rambo, Shawn cùng tất cả quân thư và quan ngoại giao của đế quốc đứng chờ mãi tới tận hơn một giờ sau mới thấy đại hoàng tử cùng tổng tư lệnh liên bang xuống thuyền. Pheromone của điện hạ từ trên người Xavier toả ra nồng đậm, chưa kể vẻ mặt lười nhác thoả mãn cùng khoé mắt ửng đỏ của hắn thực sự khiến người ta giận sôi.

Ren không đợi Xavier mà cứ thế đi trước, Xavier nhanh chân đuổi theo muốn nắm tay Ren nhưng đều bị hắn tránh ra, xem hùng chủ điện hạ giận hắn thế này không biết đến tối có chịu bù thêm cho hắn nữa không, Xavier buồn rầu nghĩ. Ren mặc quân phục đen đồng bộ với Xavier, màu đen của áo choàng quân phục làm nổi bật những sợi tóc bạch kim buông xuống sau lưng. Gọng kính bạc trên mắt càng tôn lên sự cao quý, dây xích trên kính khảm những hạt pha lê nhỏ thả xuống vai khiến ánh sáng của pha lê phản chiếu lên gương mặt tuyệt đẹp tựa như không thuộc về thế gian này. Lễ cưới của đế hùng và thư hậu sẽ không diễn ra tại lễ đường mà tại lăng trùng thần thiêng liêng, bởi vì tên của thư hậu sẽ được ghi lên bia tế trùng thần. Từ khi Ren bước vào lăng, tất cả trùng đều ngừng thở mà dõi theo hắn. Xavier hừ một tiếng vươn tay ôm lấy eo Ren, dường như muốn rêu rao tuyên bố chủ quyền rằng đây là hùng chủ của ta!

Họ tới muộn nên hôn lễ đã bắt đầu cử hành, do tiên đế đã qua đời và Karen chỉ là thư hầu, không có thư hậu nên trưởng bối duy nhất còn lại của Lục Xuyên chính là Ren. Ren và Xavier đi trước dẫn đầu, theo sau họ là Rambo và Shawn, đoàn quân thư cấp cao của liên bang nối đuôi nhau tiến vào lăng trùng thần. Karen, Silver và Antoine đứng ở hàng đầu tiên, khi đi qua Ren cúi đầu với Silver, còn Antoine thì ra sức vẫy tay với hắn. Khi đến gần Xavier dừng bước đứng bên dưới, còn Ren bước tới đứng kế bên Lục Xuyên trên bậc thềm cao nhất, khỏi phải nói hiệu ứng hình ảnh khi hai trùng đực trưởng thành của tộc Himmel đứng bên cạnh nhau là như thế nào, Lục Xuyên mặc bào phục trắng của đế hùng, khi đứng cạnh Ren hắn không hề bị lu mờ mà tỏa sáng tựa như một viên obsidian, đôi mắt đen láy cùng mái tóc tựa mực khiến bất kỳ ai càng nhìn cũng càng cảm thấy cuốn hút. Lễ cưới của đế hùng là sự kiện cực kỳ trọng đại được báo đài phát sóng trực tiếp, phần bình luận dường như bùng nổ.

[ Quả nhiên là gene của hoàng tộc, visual quá xuất sắc! Trùng thần ban phước cho hoàng tộc Himmel! ]

[ Cái giá để được sinh trùng con mang gene hoàn mỹ này là gì vậy? Bao nhiêu tôi cũng trả! ]

[ Lầu trên tự xem lại bản thân có phải cấp SSR hoặc cấp S dõng dõi quý tộc không nhé, chứ không thì giá để xào thịt bò thôi. ]

[ Gió tầng nào gặp mây tầng đó, đúng là lũ trùng cái chỉ biết mơ mộng hão huyền. ]

[ Đã mất công mơ mộng thì mơ cho đã. POV: Đại điện hạ cao quý bá đạo muốn đánh dấu ngươi, đế hùng dịu dàng ở bên an ủi, ngươi sẽ chọn ai?]

[ Trùng trưởng thành không lựa chọn, mạnh dạn lấy cả hai.]

[ Mày nghĩ mày đang sống trong truyện của Một cục bông à? Tỉnh mộng đi, nói linh tinh về đại điện hạ cẩn thận bị quân liên bang trùm bao tải đấy.]

[ Nhắc tới Một cục bông, có ai cảm thấy mô tả về hoàng tử tộc elf trong truyện "Tướng quân hoàng tử và thư nô của hắn" rất giống đại điện hạ không? Từ ngoại hình đến khí chất? Một cục bông là fan của đại điện hạ à?" ]

[ Nghe đồn trước đây bệ hạ từng điều khiển cơ giáp cứu trùng dân tại Nam Bán Cầu đấy, làm tôi nhớ đến hoàng tử tướng quân haha! ]

"Xin lỗi, ta tới hơi muộn." Ren nói với Lục Xuyên.

Lục Xuyên lập tức lắc đầu đáp: "Không ạ, đường xá xa xôi như vậy, em rất biết ơn vì hoàng huynh đã tới." Sau đó hắn đặt tay lên ngực nói: "Hoàng huynh ơi, em hồi hộp quá, thậm chí còn hơn cả lúc trở thành đế hùng. Khi kết hôn anh có cảm thấy hồi hộp không ạ?"

Ren nhìn xuống góc lăng, Xavier vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ngay lập tức bắt được ánh mắt của Ren liền nhe răng cười. Ren thấy thế liền bật cười đáp: "Cưới đến lần thứ hai là quen thôi."

"Dạ?" Lục Xuyên nghe vậy thì kinh ngạc, đúng lúc này có bóng trùng ngược sáng bước vào lăng trùng thần, đó là William. Hắn mặc lễ phục trắng, bước từng bước lên bậc thang đến trước mặt Lục Xuyên. William nắm lấy tay Lục Xuyên nói:

"Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể tin được mình lại may mắn được em lựa chọn." William quỳ một gối trước mặt Lục Xuyên, nhìn thẳng lên hắn trịnh trọng nói: "Xin thề với trùng thần, tôi, William Kristensen sẽ dành trọn trái tim cho đế hùng bệ hạ, niềm vui của bệ hạ là niềm vui của tôi, nỗi buồn của ngài cũng là nỗi buồn của tôi. Tôi thề mãi mãi trung thành với bệ hạ và đế quốc, trở thành chiếc khiên bảo hộ và thanh kiếm theo lời hiệu triệu của bệ hạ."

"Được gặp anh mới là may mắn của em. Trước khi có anh, em từng nghĩ tình yêu là thứ không dành cho em." Lục Xuyên đáp. "Xin thề với trùng thần, từ nay về sau William Kristensen sẽ trở thành thư hậu của ta, và ta hứa sẽ luôn luôn giữ lòng chung thủy với anh. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời ta."

Một trùng đực, hơn nữa còn là đế hùng mà lại thề trước trùng thần sẽ luôn chung thủy với trùng cái? Tất cả quý tộc chứng kiến cùng với trùng dân theo dõi buổi lễ đều ồ lên kinh ngạc, bao gồm cả William. Lục Xuyên đỡ William dậy, hắn đưa đôi tay đang cài chặt vào nhau lên, chiếc nhẫn khảm kim cương khúc xạ ánh sáng toả ra hàng vạn tia sáng nhỏ vô cùng lộng lẫy. Lục Xuyên hôn lên chiếc nhẫn trên tay William nói:

"Ở quê hương em, kim cương mang biểu tượng của sự vĩnh cửu, là lời thề sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cuộc sống sau này mong sẽ được anh giúp đỡ!"

Mong rằng tình yêu của chúng ta sẽ tựa như viên kim cương này, trường tồn vĩnh cửu.
Bình Luận (0)
Comment