Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 56

Ren bật cười nhìn những bức ảnh, rồi lại thả người xuống sofa. Pinky Pinky thấy hắn lại hút thuốc liền chạy tới nhắc nhở.

"Chủ nhân, đây đã là bao thuốc thứ năm trong ngày rồi đấy. Tôi đã được lập trình để tiếp tục công việc của ngài sau 300 năm nữa, nhưng với lối sống thiếu lành mạnh hiện tại của ngài thì có lẽ ngài nên giảm thời gian xuống còn 100 năm thôi." Sau đó nó còn phát ra vài tiếng hu hu giả trân.

Pinky Pinky đã được nâng cấp bằng trí tuệ nhân tạo, nó không còn chỉ là một con robot giúp việc bình thường nữa, thậm chí còn có năng lực học tập rất mạnh. Ren nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ sáng. Hắn nhả một làn khói vào mặt Pinky Pinky rồi đáp:

"Ngươi càng ngày càng nói nhiều đấy. Lấy thêm hai liều thuốc ngủ cho ta."

Shawn vẫn nhắc Zakhar kiểm soát lượng thuốc ngủ của Ren nhưng thực chất hắn đã cho trùng máy ra ngoài mua thêm. Khi nãy hắn đã uống một liều theo đúng chỉ định nhưng vẫn không đủ, Ren cần tăng liều. Đã gần một tháng nay hắn không có nổi một giấc ngủ tử tế.

Dù vẫn lải nhải nhưng Pinky Pinky được lập trình để tuân theo mọi mệnh lệnh của Ren, nên nó nhận lệnh đi lấy thêm thuốc ngủ cho chủ nhân. Ren uống thêm hai liều thuốc, rốt cuộc cũng bắt đầu mê man rồi mệt mỏi thiếp đi.

Cũng bởi vì tác dụng mạnh của thuốc mà hắn chìm vào giấc ngủ sâu, không phát hiện ra không gian trong phòng đã bị rạch ra một đường. Ren mơ hồ cảm nhận bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp, vòng tay siết chặt tựa như muốn cùng hắn hoà làm một thể, sau đó là những nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên tóc và trán, rơi dần xuống mang tai và dừng lại trên cánh môi, nhưng hắn không thể tỉnh lại.

Trong phòng điều khiển, thiết bị cảm ứng thông báo có lỗ hổng không gian trong phòng của Ren. Khi Zakhar vội vàng chạy tới rồi thấy trùng cái mới xuất hiện trong phòng, ngoại trừ kinh ngạc thì hắn không thể làm gì khác ngoài quỳ xuống hành lễ rồi ra khỏi phòng.

Ren ý thức được bản thân được ôm lên giường, mi mắt hắn giật giật cố gắng tỉnh lại nhưng rồi hắn được đặt xuống một chiếc gối vừa săn chắc lại mềm mại, sau lưng được ôm lấy, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn. Thuốc an thần bắt đầu ngấm càng mạnh hơn, khiến Ren không thể chống lại tác dụng của thuốc mà chìm vào giấc ngủ sâu. Có thể nói đây là giấc ngủ ngon nhất của Ren trong suốt mười lăm năm qua, không còn những cơn ác mộng vẫn luôn quấn lấy hắn tựa bóng ma.

Bừng tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, trước mắt Ren là phòng ngủ tối đen. Chẳng biết nhớ lại điều gì khiến hắn vội vàng ngồi dậy rồi vươn tay bật đèn ngủ. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra soi tỏ căn phòng, mà bên dưới hắn là trùng cái mà hắn không thể quen thuộc hơn. Đôi mắt đỏ như hồng bảo thạch sáng long lanh, mà trên trán Xavier có thêm một con mắt cũng đang chớp chớp nhìn Ren. Xavier toét miệng cười rồi nói:

"Chào buổi tối, hùng chủ điện hạ!"

Xavier nói rồi nhổm dậy hôn lên môi Ren. Ren đưa tay lên chạm vào má Xavier, bàn tay trượt xuống xương quai xanh trơn nhẵn. Không chỉ là vết đánh dấu, mà những vết sẹo cũ trên người Xavier cũng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những cổ văn trải dài từ vai đến xương cánh. Ánh sáng vàng từ đèn ngủ tựa như mật ong phủ lên làn da ngăm đen khỏe mạnh, trơn mượt không chút tì vết, tựa như trùng con mới sinh. Trong lãnh hải tinh thần của hắn cũng không còn tơ tinh thần của Ren nữa. Đây không phải là thân thể vốn có của Xavier, hắn đã bị nổ tan thành cát bụi từ mười lăm năm trước rồi. Trước mặt Ren hiện tại là một Xavier đã được ngưng tụ lại một lần nữa, cũng không mang chút dấu vết nào của hùng chủ.

"Em có đau không?" Giọng Ren khàn đặc. "Lại đây, để ta ôm em."

Vừa dứt lời Xavier đã chui vào lòng Ren, vùi sâu vào ngực hắn. Trán Xavier cọ vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chẳng có gì ngoài những hạt bụi đang trôi lơ lửng. Ren đã luôn mang theo nó suốt nhiều năm, Xavier biết rõ điều này.

"Có một chút ạ." Xavier đáp bằng giọng mũi, tựa như đang làm nũng. "Nhưng ở trong lòng hùng chủ điện hạ thì không đau nữa ạ."

Ren không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy Xavier càng siết chặt hơn. Một lúc sau, hắn nghe được giọng nói của Xavier trong lòng hắn chần chờ cất lên:

"Em... trên người em không còn vết đánh dấu của hùng chủ điện hạ nữa... Ngài đánh dấu em một lần nữa được không?"

Tới đây Ren không nhịn được mà bật cười. Khi hắn cúi xuống thì thấy Xavier đang thấp thỏm nhìn mình. Ren nhịn cười, thở dài nói. "Ta đã từng kết hôn hai lần, lại sắp thực hiện đánh dấu đến ba lần nhưng đều là với cùng một trùng. Quả là tân thần vĩ đại, ta chạy thế nào cũng không thoát khỏi tay ngài."

Khi Xavier luống cuống mở miệng chuẩn bị giải thích thì đôi môi đã bị Ren chặn lại, khiến đầu óc hắn lập tức trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn ướt át. Ren đè lên người hắn, cảm nhận thân thể nóng hầm hập bên dưới và lồng ngực căng tràn đang phập phồng, pheromone mang đầy tính xâm lược bao vây trùng cái bên dưới. Khóe mắt Xavier ướt đẫm, chỉ có thể thốt ra những tiếng rên rỉ nức nở.

Lần đầu của trùng cái thường rất đau. Ở kiếp trước, lần đầu tiên của cả hai đều không có kinh nghiệm, ga giường trải đầy máu. Hai lần sau tuy đã quen thuộc với cơ thể của Xavier hơn nhưng lần đầu tiến vào đều rất đau, không thể tránh được.

Khi cắn lên xương quai xanh trùng cái bên dưới, tơ tinh thần đi theo vết cắn xâm nhập vào bên trong cơ thể rồi giăng mắc trong lãnh hải tinh thần trùng cái. Lãnh hải tinh thần của Xavier hoàn toàn mở ra cho hắn tiến vào, Ren đi qua ký ức của Xavier, nhìn thấy những mảnh ký ức nhỏ vụn của linh hồn hắn lang thang trong vũ trụ sau khi tiêu diệt trùng thần. Nếu để cơ thể tự hồi sinh sẽ phải mất ít nhất hàng ngàn năm, nhưng vì muốn gặp Ren, Xavier điên cuồng tới gần những vụ nổ tinh hà, cắn nuốt năng lượng sinh ra từ vụ nổ trong vũ trụ để hồi sinh. Cơ thể mới của hắn được hình thành từ những năng lượng hỗn độn trong vũ trụ, đã siêu việt hơn hẳn cơ thể trước đây được ngưng tụ bởi trùng tinh.

Đường trở về liên bang phải đi qua trùng tinh, nên Ren và Xavier liền ghé qua đế quốc trước. Hiện tại họ không chỉ tới đế quốc với tư cách tổng tư lệnh liên bang mà còn là tân thần của trùng tộc. Tất cả trùng dân đều đã được thông báo về sự trở lại của vị thần đã cứu cả trùng tinh khỏi bờ vực diệt vong, tất cả trùng dân đều đổ ra đường, quỳ xuống chào đón. Khi tinh thuyền của Ren đáp xuống, Lục Xuyên và William đã đứng trước cổng cung điện chờ họ.

Bước xuống khỏi tinh thuyền đầu tiên là Zakhar và đội hộ vệ của liên bang, sau đó là Xavier đã mười lăm năm không gặp. Dường như nhìn qua hắn không có gì thay đổi ngoại trừ việc có thêm một con mắt đỏ rực trên trán. Xavier nắm tay hùng chủ của mình cùng bước xuống khỏi tinh thuyền, nhận lấy những lời cầu chúc từ trùng dân.

"Xavier..." William ôm lấy vai Xavier, đỏ mắt nói. "Chào mừng trở về."

Damian đứng bên Lục Xuyên tò mò nhìn về phía Xavier, cậu nhóc đã được nghe rất nhiều về vị tân thần này nhưng chưa từng được gặp. Khác với những sự tích về tân thần quyền năng được lan truyền bên ngoài, qua lời kể của thư phụ nhóc thì tân trùng thần là một tên ngốc to xác chỉ suốt ngày biết bám theo bác của nhóc.

Ba con mắt của Xavier liếc qua Damian và trùng con năm tuổi đang nắm tay Damian, sau đó lại lom lom nhìn xuống bụng William.

"Về chứ!" Xavier nhếch miệng cười đáp. "Về còn kịp ăn mừng đứa nhóc thứ ba của cậu."

Lời này của Xavier khiến cả Ren, Lục Xuyên và William đều kinh ngạc, ngoại trừ Damian. Trái tim của nhóc đã hoá đá, không còn cảm thấy ngạc nhiên khi có thêm hoàng đệ nữa. Quả nhiên, sau khi siêu âm, William đang có một trứng trùng trong bụng, chỉ mới được hai tuần. Ren và Xavier ở lại đế quốc một tuần, trong một tuần đó ngày nào cũng có vài lượt quý tộc và quan viên tới xin được diện kiến tân thần, mỗi khi Xavier muốn quấn lấy hùng chủ của hắn đều bị phá đám. Đám quý tộc chờ bên ngoài còn chưa kịp thấy bóng dáng tân thần đâu nhưng uy áp từ bên trong đã khiến xương cốt chúng bị ép đến mức thiếu chút nữa thì vỡ vụn, không thể thở nổi.

"Cút!"

Tiếng nói trầm đục vang vọng trong đầu đám quý tộc khiến chúng vô lực mà khụy xuống, sau đó bị cảnh vệ xách ra khỏi cung điện. Từ sau ngày đó, không còn trùng nào dám xin diện kiến tân thần, nhưng những vật quý báu vẫn không ngừng được đưa đến để nịnh bợ, chất đầy trong khoang chứa đồ của tinh thuyền. Vào ngày cuối cùng, Ren đón tiếp hai vị khách mà hắn không tiện từ chối, đó là hai vị thư hầu của phụ hoàng hắn, Bridget và Fallon.

"Điện hạ... à không, thưa tổng tư lệnh." Bridget lên tiếng. "Tuy ngài là trùng đực có cấp bậc và xuất thân cao quý nhất, nhưng dù sao ngài Xavier cũng là tân trùng thần vĩ đại..."

Ren nhíu mày nhìn biểu cảm bối rối của Bridget, Fallon liền nhanh nhẹn tiếp lời:

"Ngài Xavier là tân thần của trùng tộc, không phải là một trùng cái bình thường, hắn sẽ không bị tinh thần lực của ngài khống chế. Tuy tổng tư lệnh đã từ bỏ tước vị nhưng dù sao chúng tôi cũng nhìn ngài lớn lên, không nỡ nhìn ngài bị tân thần dần dần chán ghét, khiến địa vị của ngài tại liên bang bị lung lay."

Fallon chìa ra một chiếc máy tính bảng, khi Ren nhận lấy thì phát hiện bên trong là danh sách rất nhiều trùng đực xuất sắc nhất đế quốc. Hắn hứng thú mà nở nụ cười, kéo xuống xem kỹ thông tin của từng trùng đực trong danh sách.

Fallon tiếp tục nói: "Dưới đây là những trùng đực chưa từng kết hôn, thân thể sạch sẽ có thể được tân thần hưởng dụng. Nếu họ có được sự sủng ái của tân thần, họ cũng có thể trở thành trợ lực lớn của ngài trong tương lai."

Trợ lực của hắn? Ren bật cười, chẳng qua là muốn lợi dụng những trùng đực này để nịnh bợ Xavier và kiếm lại chút lời cho đám quý tộc của đế quốc mà thôi. Tuy vậy hắn vẫn rất thoải mái mà đáp: "Được, mang hết bọn họ tới đây."

Bởi vậy, sau khi tạm biệt Lục Xuyên và William trở về đế quốc, khi Xavier vừa bước lên tinh thuyền đã bị mùi pheromone hỗn loạn của trùng đực ập tới váng đầu. Tại sảnh chính của tinh thuyền xuất hiện ba trăm trùng đực độ tuổi từ bốn mươi trở xuống, đủ mọi phong cách nhưng ai cũng xinh đẹp tuấn mỹ. Tất cả đều đang ngồi ngay ngắn đợi vị thần của họ trở lại.

Xavier hướng ánh mắt khó hiểu sang Zakhar: "Họ là ai? Khách của hùng chủ điện hạ à?"

Vẻ mặt của Zakhar lại càng trở nên kỳ lạ, khiến Xavier chẳng hiểu ra sao. Đúng lúc này, giọng nói của hàng trăm trùng đực đồng thời vang lên:

"Tân thần vĩ đại, chúng tôi nguyện dốc hết sức mình để phục vụ ngài."

Vốn trùng đực nào cũng có sự kiêu ngạo tận xương, nhưng nếu đối tượng là tân thần của trùng tộc thì việc cùng nhau hầu hạ hắn không có vấn đề gì.

Xavier phát hoảng, bay lên tránh thoát khỏi đám trùng đực. Không may là lúc này tinh thuyền đã cất cánh, nếu không hắn đã cho quân thư ném đám trùng đực này xuống hết. Xavier vội vàng bay đi tìm hùng chủ của mình. Sau khi đẩy cửa phòng làm việc của Ren, Xavier tìm được hắn đang ngậm lấy một điếu thuốc, nhàn nhã tựa trên sofa xem bản tin trên tivi.

Vừa thấy Ren đang hút thuốc, Xavier liền bỏ chuyện đám trùng đực lạ mặt ra sau đầu. Từ sau khi hắn trở về, Ren đã đỡ phụ thuộc vào thuốc ngủ hơn nhưng thuốc lá thì không hề giảm. Ren ngồi quay lưng về phía cửa nên không biết thư quân của mình đã vào phòng. Xavier bỏ một viên kẹo vào miệng sau đó đi tới phía sau Ren. Xavier nhẹ nhàng giữ lấy tay đang cầm điếu thuốc của Ren, khi Ren kinh ngạc ngẩng đầu lên thì cúi người đặt xuống môi hắn một nụ hôn.

"Lần này là vị bạc hà à?" Ren bật cười nói.

"Trên mạng nói kẹo bạc hà giúp cai thuốc rất tốt ạ." Xavier nhảy qua sofa rồi rơi xuống lòng Ren, Ren bất đắc dĩ mỉm cười ôm lấy eo Xavier để hắn không ngã xuống. Điếu thuốc trên tay không biết từ lúc nào đã bị thư quân hắn tịch thu, sau đó lại bị kéo xuống cai thuốc bằng kẹo bạc hà. Ren không thích đồ ngọt nên sẽ không ăn kẹo, bởi vậy Xavier liền nghĩ cách để hắn cai thuốc gián tiếp.

Chẳng biết từ lúc nào, khăn lụa trắng vây kín cổ Ren đã bị tháo xuống, lộ ra nốt ruồi son trên hầu kết cùng một vết sẹo đã nhạt màu, hơn nữa quanh đó vẫn còn không ít dấu hôn nổi bật trên làn da trắng như sứ, không cần nghĩ cũng biết là do ai để lại. Xavier thoả mãn nhìn những dấu vết do hắn để lại trên hầu kết Ren, tựa như đây cũng là cách mà hắn đánh dấu hùng chủ của mình. Sau đó hắn vòng tay ôm lấy cổ Ren bắt đầu gặm nhấm.

Nếu cứ để Xavier tiếp tục thì cổ Ren thực sự sẽ nở hoa mất. Hắn nhéo vào hông Xavier, mỉm cười hỏi: "Không vừa mắt trùng đực nào dưới lầu à?"

Vừa nghe tới đây Xavier đã bật dậy, ba con mắt của hắn trừng Ren lên án: "Những trùng đực đó là sao? Sao hùng chủ điện hạ lại cho họ lên tinh thuyền?!"

Ren nhún vai đáp: "Là do đám quý tộc của đế quốc dâng cho em đó, tân thần vĩ đại."

"Em đi giết chết đám quý tộc đế quốc!" Xavier còn cảm thấy không đủ, móng vuốt xé toạc không gian, tức giận nói: "Em sẽ vứt hết những trùng đực đó ra ngoài!"

Vội vàng giữ Xavier lại, Ren cười nói: "Đều là trùng đực chất lượng tốt, đừng lãng phí!"

Trước đây không phải chưa từng có trùng từ hiệp hội bảo vệ trùng đực tới muốn Xavier duyệt thư hầu cho đại điện hạ, nhưng cuối cùng đều bị hắn đuổi ra ngoài. Hùng chủ điện hạ là của một mình hắn, Xavier sẽ không nhường hùng chủ cho bất kỳ ai hết!

Thế nhưng, đổi lại Ren sẵn sàng chia sẻ hắn với những trùng đực khác sao? Một chút khó chịu cũng không có? Hơn nữa lại còn nhận về nhiều trùng đực đến vậy? Lẽ nào Ren thật sự muốn hắn hưởng dụng những trùng đực đó?

"Hùng chủ điện hạ..." Xavier gục đầu vào vai Ren, khổ sở đáp: "Đừng nói nữa, em sẽ giận đấy."

Đương nhiên hứng chịu cơn thịnh nộ của tân trùng thần không phải Ren mà là những kẻ đầu sỏ đã gây ra chuyện này. Ren bật cười vỗ nhẹ lên lưng Xavier, nếu hắn không giải thích rõ ràng thì có lẽ Xavier thực sự sẽ quay lại đế quốc giết chết hai vị thư hầu của phụ hoàng hắn mất.

"Khí hậu của liên bang quá khắc nghiệt, tuy gần đây điều kiện sống và đãi ngộ đã được cải thiện rất nhiều nhưng cũng chẳng có nhiều trùng đực tình nguyện sinh sống tại liên bang, nếu có thì cũng chỉ là trùng đực cấp thấp hoặc đã lớn tuổi, số lượng quá ít ỏi. Quân thư tại liên bang có muốn kết hôn cũng không tìm được đối tượng." Ren ôn tồn nói. "Giờ bỗng nhiên có ba trăm trùng đực cấp cao lại trẻ tuổi đồng ý tới liên bang sinh sống, tội gì mà ta phải từ chối?"

Xavier kinh ngạc nhìn Ren, chỉ thấy hắn ung dung mỉm cười. Sau đó, ba trăm trùng đực cấp cao được ghi danh trở thành công dân hợp pháp của liên bang, khiến trùng dân trên toàn liên bang xôn xao. Sau đó lại có thêm vài trùng đực vào quân đội nhậm chức văn thư hoặc quân y, khiến các quân thư cảm thấy mỗi ngày đi làm là một niềm vui.
Bình Luận (0)
Comment