Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 59

Sau khi kết thúc lễ trao huân chương, khi Ren đang chuẩn bị bước lên phi cơ ra về thì phía sau vang lên tiếng gọi:

"Đại điện hạ!"

Ren quay đầu lại, phát hiện ra một quân thư đang đuổi theo mình, mũ kepi không biết đã rơi xuống từ lúc nào khiến mái tóc đỏ rực chổng ngược lung tung cả lên. Ren nghiêng đầu hỏi:

"Thượng tướng có điều gì muốn nói với ta sao?"

Ánh nắng len lỏi qua cửa kính, phủ lên người Ren tựa như một vầng sáng màu vàng nhạt. Mái tóc bạch kim buông xuống, nhẹ nhàng bay theo gió. Gương mặt tuyệt đẹp cùng với đôi mắt tím biếc, trong veo bỗng chốc đánh sập mọi thành trì trong tim hắn, len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng.

Xavier nghĩ, cái quái gì mà sống một đời ngắn ngủi nhưng rực rỡ và tự do chứ?

Cút hết, hiện tại hắn muốn kết hôn!

"Đại điện hạ..." Xavier lúng túng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, dùng những lời lẽ tôn kính và trịnh trọng nhất mà bản thân có thể nghĩ ra. "Tôi có thể vinh dự mời điện hạ dùng bữa được không?"

Ren thấy Xavier đuổi theo mình, theo bản năng nghĩ rằng Xavier hẹn dùng bữa để nói về chuyện sẽ không kết hôn với mình. Chuyện này rất hợp ý Ren, bởi vì việc hủy bỏ hôn lễ này hoàn toàn là do công sức của Xavier, cho nên Ren liền tỏ ra rất hòa nhã với hắn.

"Chúc mừng thượng tướng đã khải hoàn trở về. Ta đã nghe phụ hoàng kể về giao kèo giữa phụ hoàng và ngươi, nếu ngươi chiến thắng có thể hủy bỏ hôn lễ của chúng ta, rất may thượng tướng là một quân thư nói được làm được." Ren mỉm cười đáp. "Chuyện này cũng vừa hay rất hợp ý ta, bởi vậy thượng tướng không cần lo lắng. Chúng ta hãy cùng sống một cuộc đời rực rỡ và tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai."

Có thể nói đây là nụ cười chân thành nhất của Ren trong vòng 10 năm qua.

Nói xong còn chủ động bắt tay với Xavier.

Đối diện với nụ cười ấm áp như gió xuân này của Ren, trong lòng Xavier có thể nói là lạnh như băng.

Nếu đại điện hạ là trùng đứng sau giá sách hôm đó, vậy thì đương nhiên hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa Xavier và đế hùng.

Ren mỉm cười tạm biệt Xavier, sau đó vui vẻ quay người rời đi, để lại Xavier đứng đờ đẫn, vẫn giữ tư thế bắt tay khi nãy.

Xavier khóc mếu mà nghĩ, hắn xong rồi.

Còn Ren, sau khi rời khỏi cung điện liền tháo chiếc găng tay trắng đang đeo ra, bỏ vào sọt rác.

——

Những ngày sau, ngày nào hòm thư của Ren cũng nhận được thư diện kiến của vị thượng tướng nào đó nhưng đều bị hệ thống tự động từ chối, bởi vì Ren gần như không tham dự bất kỳ buổi giao thiệp nào, nên hắn sẽ không chủ động xem bất kỳ lá thư nào trừ phi là thư được gửi tới từ cung điện.

Sau khi giải quyết được gánh nặng bị chỉ định kết hôn, Ren liền dành hết thời gian vùi đầu vào phát triển chiếc cơ giáp lý tưởng của hắn. Tuy đại điện hạ làm việc tại viện nghiên cứu cơ giáp nhưng hắn là giáo sư cơ giáp danh dự, không thuộc đội ngũ chính quy của viện nghiên cứu cơ giáp, cho nên phòng làm việc của hắn nằm ở tầng trên cùng của viện nghiên cứu, cũng không liên quan đến bất kỳ công việc nào của viện nghiên cứu, bao gồm việc bảo trì cơ giáp cho tướng lãnh cấp cao của quân đội.

Tiếng dép lẹp kẹp vang lên trên tầng cao nhất của viện nghiên cứu cơ giáp, một trùng đực với mái tóc xoăn tít cùng đôi mắt kính dày cộp mở cửa bước vào trong. Bên trong là phòng lắp ráp cơ giáp cực kỳ lớn, giữa trung tâm là một chiếc cơ giáp màu đỏ rực đang được treo trên giá, trên thân nó chạy những đường vân đen huyền, dù chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu lần vẫn có thể khiến viện trưởng Claude trầm trồ thán phục.

Chiếc cơ giáp vừa được hoàn thiện chi tiết cuối cùng, Ren cũng điều khiển robot hạ mình xuống mặt đất. Hắn ngậm một điếu thuốc trên miệng, nhìn ngắm thành quả suốt năm năm của mình, trong lòng không khỏi có cảm giác kiêu ngạo.

"Đại điện hạ!" Claude lập tức lao đến tóm lấy góc áo blouse của Ren. "Ngài đã đặt tên cho chiếc cơ giáp này chưa?"

Ren lắc đầu, ngay lập tức nghe được câu hỏi tiếp theo của Claude: "Ngài có định khởi động nó không? Nếu có thì quân thư nào sẽ là phi công đầu tiên lái chiếc cơ giáp này?!"

Giọng điệu háo hức của Claude tựa như hắn mới là cha đẻ của chiếc cơ giáp này vậy. Nhưng câu hỏi của Claude cũng là điều Ren trăn trở bấy lâu nay, hắn không thể nghĩ ra bất cứ quân thư nào có đủ khả năng lái chiếc cơ giáp này của hắn.

Trong lúc này, Claude vẫn liên tục thao thao bất tuyệt: "Chẳng lẽ ngài lại định treo chiếc cơ giáp này lên trưng bày sao? Phí quá phí quá, tôi muốn được một lần thử nhìn tuyệt tác này được khởi động... Nhưng quân thư nào mới có đủ sức lái nó đây? Chỉ sợ kể cả là quân thư cấp S chưa kịp khởi động đã bị nó ép cho khô kiệt lãnh hải tinh thần rồi..."

Claude đi quanh chiếc cơ giáp này rồi chậc chậc tiếc nuối, không ngừng lấy tay áo xoa lên chân chiếc cơ giáp rồi thổi bụi cho nó.

Ngay khi đại điện hạ định lệnh cho robot trợ lý tống cổ hắn ra khỏi phòng thì máy truyền tin của Claude vang lên, sau đó hắn nghe thấy Claude tranh cãi với đầu dây bên kia:

"Bảo trì cơ giáp cho Xavier? Mới đưa ba chiếc mà hắn lại làm hỏng nữa? Chịu không sửa được đâu, cơ giáp thiết kế riêng mà chả hiểu dùng hay phá! Bảo hắn đến đây chọn tạm một chiếc mới đi."

Claude là viện trưởng của viện nghiên cứu cơ giáp, hắn phụ trách cơ giáp của tất cả tướng lĩnh trọng yếu nhất trong quân đội.

Cái tên Xavier khiến Ren chú ý. Có vẻ như vừa trở về từ trận chiến với orc, cơ giáp của hắn hỏng hóc cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng có vẻ Xavier thường xuyên làm hỏng rất nhiều cơ giáp? Điều này khiến Ren có chút hứng thú. Hắn đã tạo ra rất nhiều cơ giáp, nhưng ngoài năm chiếc tặng cho thư phụ thì tất cả cơ giáp còn lại đều trở thành tư liệu nghiên cứu. Thư phụ hắn, Silver là thẩm phán tối cao của đế quốc, rất hiếm khi có cơ hội dùng cơ giáp thực chiến, nên gần như hàng chục chiếc cơ giáp do Ren chế tạo từ trước đến nay đều trở thành bản mẫu cho các khoa học gia cơ giáp khác nghiên cứu và phát triển theo.

Sau khi Claude đi xuống, rốt cuộc phòng nghiên cứu cũng yên lặng trở lại. Ren làm việc đến chiều tối, sau đó chuẩn bị ra về. Phi cơ của hắn đỗ ở garage riêng, khi đi xuống sẽ đi qua kho lưu trữ cơ giáp, mà vừa lúc này, có một trùng cái đang đi dạo trong kho lựa cơ giáp.

Bức tường trong kho lưu trữ cơ giáp là gương hai chiều, từ bên trong chỉ nhìn thấy một mặt gương, chỉ có người bên ngoài mới nhìn vào trong được. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy một quân thư cường tráng với mái tóc đỏ vểnh lung tung và làn da ngăm đen đang đi giữa những hàng cơ giáp. Hôm nay hắn không mặc quân phục, phần trên chỉ mặc một chiếc tanktop đen mỏng, bên dưới mặc quần quân phục cùng với bốt đen, hoàn toàn triển lộ cơ thể cường kiện tràn đầy sức sống.

Hắn quay sang trợ lý AI bên cạnh hỏi:

"Đại điện hạ đâu? Nghe nói đại điện hạ làm việc ở đây phải không?"

AI máy móc trả lời: "Hân hạnh phục vụ thượng tướng lựa chọn cơ giáp. Câu hỏi của ngài nằm ngoài phạm vi trả lời của chúng tôi, xin hãy đặt những câu hỏi liên quan đến cơ giáp."

Xavier bĩu môi, sau đó tiếp tục đi giữa đống cơ giáp trong kho. Hắn gõ gõ vài chiếc cơ giáp, sau đó đọc lướt qua thông số kỹ thuật biểu hiện trên màn hình led trước từng chiếc cơ giáp. Sau đó dường như vô tình thấy được thứ gì thú vi khiến Xavier rất phấn khích:

"Chiếc cơ giáp này có súng phun nước? Hay quá, chọn nó cho William được đấy! Ta lấy nó nhé."

"Chiếc này có ghế phi công rộng rãi, thoải mái phết! Chọn nó cho Rambo! Tên đó toàn than chỗ ngồi trong cơ giáp hẹp quá."

"Lấy thêm chiếc này cho William và Rambo! Chiếc này nữa!"

Sau khi chọn cơ giáp với tâm thế lựa mớ rau ngoài siêu thị và bỏ vào giỏ hàng sáu chiếc cơ giáp mang về, cuối cùng Xavier mới lưu luyến rời khỏi kho lưu trữ cơ giáp.

Không chọn cho chính mình sao? Ren nghĩ thầm, nhưng hắn cũng chẳng mấy quan tâm rồi đi xuống garage, lên phi cơ trở về cung điện.

Ngày hôm sau, cũng đúng giờ tan tầm, khi Ren đi ngang qua kho lưu trữ cơ giáp quả nhiên nhìn thấy Xavier một lần nữa quay lại chọn cơ giáp, lần này có cả Claude đang hầm hầm đứng sau hắn.

"Thượng tướng, hôm qua ngươi lấy đến sáu chiếc vẫn chưa đủ sao?"

Xavier cười khà khà, lộ ra hai chiếc răng nanh. Hắn đáp: "Không phải viện trưởng bảo ta tùy ý chọn sao? Sau trận chiến với orc, cơ giáp của hai phó tướng nhà ta đều tan tành cả rồi nên ta tranh thủ chọn cho họ, quên mất chọn cho bản thân nên hôm nay ta quay lại nè."

"Dù sao cũng chỉ là dùng tạm thôi." Claude thở dài. "Kể cả là thiết kế riêng thì cũng đâu có chiếc nào có độ phù hợp quá 60% với ngươi."

Xavier ngó qua ngó lại qua những chiếc cơ giáp, sau đó lại hỏi: "Hôm nay đại điện hạ có ở viện nghiên cứu cơ giáp không?"

"Đại điện hạ?" Claude khó hiểu nhìn Xavier. "Giờ này hẳn là ngài ấy đã về rồi."

"À... Vậy mai ta lại đến sớm hơn?"

"Ngươi vừa phải thôi Xavier!" Claude đã không chịu nổi nữa mà gào lên. "Mau chọn lấy một chiếc rồi cút ngay! Cút ngay lập tức! Bước!"

Xavier ngoáy ngoáy tai, sau đó đành phải đi dọc theo những dãy cơ giáp đứng sừng sững, miễn cưỡng nhìn quanh, thật ra trong đầu đang nghĩ cách để có thể tiếp tục đến viện nghiên cứu cơ giáp thêm lần nữa.

Hắn đi đến góc phòng, bỗng nhiên bị ấn tượng bởi một chiếc cơ giáp trắng đã bị phủ một lớp bụi thời gian. Tất cả cơ giáp trước khi được kết nối với tinh thần lực của quân thư đều có màu trong suốt có thể nhìn rõ các trang thiết bị và máy móc bên trong, sau đó tùy theo tinh thần lực của quân thư mà sẽ hiển thị màu tương ứng. Nhưng chỉ duy nhất chiếc cơ giáp này lại được sơn màu sẵn.

Chiếc bục dưới chân nó hiện lên chữ Gourmet, đây là tên của nó.

Gourmet là một chiếc cơ giáp cấp S, nó được thiết kế vô cùng đẹp, hai cánh trắng muốt mở rộng, nhưng để mang ra ngoài chiến trường thì lại... quá mức bắt mắt. Xavier nhìn xuống bảng hiển thị những công năng của nó, kinh ngạc phát hiện nó ấy vậy mà lại có rất nhiều công năng. Nó có thể tấn công bằng hệ nước, lửa, băng, súng siêu nhiệt, cũng có thể phòng thủ cực kỳ tốt.

Nhưng hiện đại thì đương nhiên là hại điện, thời gian giữa những lần nạp nhiên liệu của nó quá ngắn, điều này là tối kỵ đối với những cuộc viễn chinh.

Hơn nữa, quân thư cấp S hầu như chỉ sử dụng tính năng có thể hỗ trợ cho siêu kỹ năng của mình. Quá nhiều công năng chỉ tốn nhiên liệu và diện tích, thật ra không có tính ứng dụng.

Là một quân thư đã từng sử dụng qua rất nhiều cơ giáp, Xavier có thể cảm nhận được, trùng đã tạo ra chiếc cơ giáp này hẳn là một khoa học gia trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, cố gắng nhồi nhét những gì thú vị nhất vào nó, không ngờ được nó lại không thể áp dụng được ngoài chiến trường.

Ren thấy Xavier đang chú ý đến chiếc cơ giáp này thì kinh ngạc, còn Claude thì thầm nghĩ, hỏng rồi.

"Thượng tướng, chiếc đó cũ lắm rồi, hay là..."

"Ta lấy chiếc này nhé!" Xavier vỗ vỗ lên chiếc cơ giáp cho đỡ bụi, sau đó cười khà khà nói. "Xin chào Gourmet, mong là ngươi có thể ở lại với ta lâu một chút!"

Claude lập tức giữ tay hắn lại. "Nghe tôi nói, chiếc cơ giáp này quá cũ rồi, ngoài kia còn rất nhiều chiếc tốt hơn!"

"Sao bảo chọn chiếc nào cũng được?!" Xavier nhướng mày, đẩy hắn ra. "Đừng lằng nhằng như á thư vậy, để ta gọi quân đến chở nó về."

Claude không thể thuyết phục được hắn, đành phải gọi điện cho Ren. Cũng may kính hai chiều này còn cách âm cực kỳ tốt, bởi vậy khi Ren nghe máy, Xavier vốn đang đặt toàn bộ sự chú ý lên chiếc cơ giáp khiến hắn cảm thấy thú vị, nên không phát hiện ra.

"Làm thế nào bây giờ, đại điện hạ?" Claude thấy Xavier bắt đầu gọi quân của hắn vào trong khuân cơ giáp đi, vội đến mức sắp khóc. Tuy đây chỉ là một chiếc cơ giáp cũ rích đóng bụi, nhưng số phận của nó không phải thứ mà một viện trưởng như Claude có thể tự quyết định.

Gourmet vốn là chiếc cơ giáp đầu tiên Ren chế tạo khi mới 13 tuổi, mang theo tất cả tâm huyết của một thiếu niên, tự tay lắp ráp từng chi tiết, không ngờ bị chính thầy của mình vô tình chỉ ra tất cả những điểm bất hợp lý của nó, và kết luận rằng đây chỉ là thứ cơ giáp dùng chơi cho vui, hoàn toàn không thể mang lên chiến trường.

Khi đó Ren cảm thấy rất không phục, nhưng thời gian trôi qua, gần 50 năm sau, khi Ren đã trở thành khoa học gia hàng đầu của đế quốc, hắn phải thừa nhận khi đó thầy của hắn đã đúng, chiếc cơ giáp này chẳng hơn gì một món đồ chơi con nít.

Vậy mà thượng tướng Xavier định mang món đồ chơi này lên chiến trường?

Do hắn quá mạnh hay quá cuồng ngạo đây, nên cảm thấy có thể mang một thứ vô dụng lên chiến trường?

"Để hắn mang nó đi." Ren đáp qua máy truyền tin.

——

Sau ngày hôm đó, Xavier tiếp tục nhận lệnh ra chiến trường, nhưng điều đó không nằm trong sự quan tâm của Ren. Ren chỉ biết là, hai tuần sau khi Xavier lấy chiếc Gourmet đi, Claude liền báo với hắn rằng chiếc cơ giáp đó đã bị hỏng, vừa được gửi lại viện nghiên cứu sửa chữa, không biết đại điện hạ có muốn xuống xem tình trạng của nó không.

Bình thường Ren sẽ không nhúng tay vào chuyện bảo trì cơ giáp, nhưng bởi vì đây là chiếc cơ giáp đầu tiên do chính tay hắn tạo ra, nên Ren liền bớt thời gian xuống xưởng sửa chữa xem nó.

Xưởng sửa chữa và bảo trì cơ giáp nằm dưới hầm của viện nghiên cứu, nên Ren đi thang máy thẳng xuống hầm, lối ra của thang máy chính là xưởng sửa chữa. Khi Ren vừa bước ra khỏi thang máy, hắn đã nghe thấy một giọng nói hào sảng vang lên từ phía bên ngoài xưởng:

"Thấy chưa, lần này ta giữ gìn lắm, ngươi nhìn xem, chiếc Gourmet này có hỏng mấy đâu?!" Xavier khoanh tay trước ngực, tự hào nói.

Claude thở dài, đúng là so với những "đám sắt vụn" được gửi trả lại viện nghiên cứu thì rõ ràng chiếc Gourmet này được Xavier nâng niu hơn rất nhiều. Tuy nhiên hỏng là hỏng, hắn không làm được gì hơn.

"Chịu đấy, ta vừa gọi khoa học gia đã tạo ra nó xuống đây, để xem ngài ấy có sửa lại được không."

"Là ai vậy? Gọi hắn xuống đây sửa đi, ta thích chiếc Gourmet này lắm!" Xavier khoác hai tay sau gáy, cà lơ phất phơ nói, sau đó lại thấp giọng hỏi dò. "Hôm nay đại điện hạ có đi làm không?"

Claude không đáp, chỉ lẳng lặng cho robot trợ lý đẩy Gourmet vào xưởng. Xavier vừa định đi theo thì rầm một tiếng, cửa tự động của xưởng sửa chữa đã đóng sập xuống ngay trước mũi hắn, hơn nữa cánh cửa này cũng là gương hai chiều.

Xavier nhìn gương mặt đen thùi lùi của mình phản chiếu qua gương, gân xanh trên thái dương hắn bắt đầu nổi lên:

"Mở cửa!"

Claude vội nói: "Ngươi về trước đi, bao giờ sửa xong ta sẽ liên lạc lại."

Xavier nhíu mày nhìn về phía gương hai chiều, hắn cảm giác được có trùng đứng phía sau cánh cửa này, hơn nữa chính trùng này đã cố tình sập cửa trước mặt hắn.

Tròng đỏ trong mắt Xavier khuếch rộng ra, bao trùm đến tận đuôi mắt. Hắn muốn nhìn xuyên qua cánh cửa này, nhưng tất cả những gì Xavier nhìn thấy chỉ là một nguồn nhiệt màu đỏ cam.

"Gương hai chiều chống nhìn trộm?" Xavier nhếch khóe miệng cười. Hắn vươn tay lên gõ lên cánh cửa trước mặt, lớn tiếng nói: "Ê, nhóc con!"

Dựa vào chiếc Gourmet với thiết kế ngây thơ này, Xavier đoán tên khoa học gia đã chế tạo ra nó chỉ là một đứa nhóc chưa tới 20 tuổi.

Ren đang chăm chú quan sát chiếc cơ giáp đã bị tê liệt hoàn toàn, đang được robot treo lên giàn giáo. Bất ngờ, hai chữ "nhóc con" này khiến hắn kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa bằng gương hai chiều.

Ở phía bên kia cánh cửa, Ren có thể nhìn thấy rõ ràng một quân thư cường tráng với làn da ngăm đen và mái tóc đỏ như lửa, đang nhướn mày nhìn thẳng về phía hắn, một cái nhìn thách thức, không chút tôn kính và đầy mạo phạm.

"Đừng nghĩ anh không biết, hai lần trước khi anh đến viện nghiên cứu cơ giáp, nhóc vẫn lén lút theo dõi anh phải không?" Xavier làm ra vẻ mặt còn nhiều cái anh đây chưa muốn nói đâu. "Anh có lời khen cho chiếc cơ giáp này đấy, nhưng mà anh vẫn còn vài ý tưởng thú vị muốn chú thêm vào cho anh!"

Claude khóc không ra nước mắt, vội vàng tóm lấy tay Xavier muốn kéo hắn đi, nhưng hắn sức mấy mà khiến Xavier suy chuyển? Xavier phẩy Claude đi như phẩy một con ruồi, sau đó giương cánh tay trần cường tráng lên, bàn tay răng rắc cuộn lại thành một nắm đấm. Khóe miệng hắn nhếch lên cười đầy khiêu khích, lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn.

"Nhóc con, khôn hồn thì mở cửa ra, không thì đừng trách anh đây vô tình nhé!"

Xavier không bao giờ dọa dẫm suông, bởi vì hắn luôn nói là chắc chắn sẽ làm. Claude vội vàng gọi cảnh vệ tới nhưng không kịp, nắm đấm của Xavier đã tựa như trời giáng lao tới, chuẩn bị đập tan vật cản phía trước hắn.

Tích... Một tiếng vang nhỏ kêu lên, sau đó cánh cửa bằng gương hai chiều đang chắn trước mặt Xavier nhanh chóng được kéo lên.

Nắm đấm chỉ cách chóp mũi cao thẳng của trùng đực nọ 5cm, thậm chí tóc mai của hắn còn bị sức gió làm cho bay tán loạn, dây đeo kính bằng bạc khảm pha lê cũng phát ra những tiếng động lao xao.

Cùng lúc đó, Xavier cũng ngửi thấy mùi pheromone tựa sương đêm mà hắn luôn tâm niệm. Mắt hắn trợn tròn như muốn rớt xuống, lắp bắp mãi không nói nên lời:

"Điện... điện hạ?"

Trước mắt hắn là một trùng đực cao gầy, khoác áo blouse trắng. Mái tóc bạch kim thật dài được buộc gọn lên phía sau, lộ ra vành tai và phần gáy trắng ngần. Ren chỉnh lại gọng kính, mỉm cười nói:

"Thượng tướng, chúng ta lại gặp lại rồi. Sao nào, ngươi muốn vô tình thế nào đây?"
Bình Luận (0)
Comment