Edit: Tiểu Phiến
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, xua tan đi không khí lạnh giá. Giang Kiều chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Trên hành lang có tiếng động, tuy không lớn nhưng Giang Kiều vẫn nghe thấy được. Cô biết, là Phong Dịch trở về rồi. Giang Kiều hơi cau mày, tối qua sau khi Phong Dịch rời đi thì đi cả đêm không về, bây giờ còn sớm như vậy nhưng anh đã về rồi. Chẳng lẽ anh đi công tác cả một đêm?
Giang Kiều vừa nghĩ liền bước tới trước cửa nhà anh nhấn chuông.
Cửa mở ra, thân hình cao lớn của Phong Dịch xuất hiện ở cửa. Anh nhìn Giang kiều, thần sắc lạnh băng đã tản ra chút ít, “Sao em lại tới đây?”
Giang Kiều liếc nhìn vẻ uể oải trong mắt Phong Dịch, cô bước vào nhà, “Cả đêm không ngủ à?”
Phong Dịch cũng không có ý giấu Giang Kiều: “Gần đây công ty hơi nhiều việc.”
Sau đó, anh lại liếc mắt nhìn cô, “Anh đi pha chút cafe.” Tuy anh nói mình rất tỉnh táo, nhưng cafe lại là thứ giúp con người ta tỉnh táo hơn.
“Được.” Giang Kiều nói.
Phong Dịch đứng dậy, đi vào phòng khách. Anh đi tới cạnh bàn, trên mặt bàn có đặt một hộp cafe. Anh cầm lấy một muỗng cà phê đổ vào cốc. Anh chăm chú nhìn chiếc cốc, chậm rãi rót nước nóng vào, chợt động tác của anh dừng lại, cốc nước trên tay liền rơi thẳng xuống đất, vang lên tiếng kêu chói tai.
Giang Kiều nghe được tiếng động thì lập tức đứng dậy, chạy nhanh vào phòng khách, “Phong Dịch, có chuyện gì vậy?”
Phong Dịch đứng đó, thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt Giang Kiều. Nghe thấy tiếng của cô, anh chậm rãi quay người, nhìn thẳng vào mắt cô. Ở trước mặt Giang Kiều, anh chẳng che giấu gì cả, tới ánh mắt cũng không lạnh lẽo như thường ngày, ngược lại lại mang theo vài phần thờ ơ.
Giang Kiều nhíu mày, “Tô Dịch, là anh à?” Tô Dịch chỉ lẳng lặng nhìn cô, không trả lời.
Cô miễn cưỡng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi nhìn anh, “Sao vậy? Bất ngờ không?”
Tô Dịch liếc mắt nhìn Giang Kiều, cảm xúc không bộc lộ rõ, “Đã lâu không gặp, quan hệ giữa cô và Phong Dịch có vẻ lại thân thiết hơn rồi.”
Lần trước khi anh tỉnh dậy, hai người Giang Kiều và Phong Dịch hẳn là đã có tình ý rồi, nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một lớp kính vậy. Bây giờ thì quan hệ có lẽ lại gần thêm vài bước rồi.
Giang Kiều giật giật khóe miệng, “Tôi và anh ấy đều biết rõ tâm ý đối phương, tất nhiên sẽ đi tới bước này.”
Tô Dịch nhìn chằm chằm cô, chợt nói, “Giang Kiều, cô đang giữ bí mật gì?”
Cô lập tức ngẩn ra, Tô Dịch phát hiện gì rồi sao?
“Không biết tại sao, tôi lại có cảm giác, một ngày nào đó, cô sẽ làm Phong Dịch tổn thương.” Tô Dịch chậm rãi nói.
Anh nhìn Giang Kiều, thần sắc vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng giọng nói lại cực kỳ chắn chắn.
Khi Giang Kiều vừa mới tiếp cận Phong Dịch anh đã có cảm giác này rồi. Bây giờ cô càng ngày càng lại gần Phong Dịch, cảm giác này lại trỗi dậy mãnh liệt.
Giang Kiều cố gắng kiềm chế lại tình cảm đang nảy nở trong lòng, “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Tô Dịch híp mắt một cái, “Tôi luôn cảm thấy bản thân không nhìn thấu cô.”
Mỗi lần tiếp xúc với cô, anh đều cảm thấy cô quá thần bí, giống như trong suốt không giấu diếm, lại giống như lẳng lặng giấu đi rất nhiều chuyện. Anh không dám khẳng định Giang Kiều có thật lòng với Phong Dịch không hay phần thật lòng của cô chiếm bao nhiêu phần trăm so với mục đích thực sự của cô. Nghe được lời này của Tô Dịch, tâm trạng Giang Kiều bỗng chốc chùng xuống, Tô Dịch quá nhạy cảm. Tuy vậy, sắc mặt cô không thay đổi chút nào, hỏi ngược lại một câu, “Anh chỉ mới gặp tôi vài lần, sao có thể chắc chắn được tôi là loại người như thế nào?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tô Dịch lại không chấp nhận câu trả lời này của cô, “Thật không?”
Giang Kiều nhàn nhạt cười, “Mỗi người đều có bí mật riêng, họ đều hướng tới tương lai của bản thân.”
“Giống như anh và Phong Dịch, hai người, một lạnh băng, một tùy tiện, rõ ràng không giống nhau, lại dựa vào nhau mà sống.”
Tô Dịch trầm mặc, không tiếp lời.
“Hai người che đậy chuyện này, tôi cũng muốn giấu đi bí mật của tôi, không muốn cho người khác biết.” Cô lại nói tiếp.
“Anh như thế nào thì tôi như vậy.”
Giang Kiều nhìn anh, giọng nói liên tục vang lên, “Từ khi tôi tiếp cận Phong Dịch đến giờ, chưa từng muốn làm hại anh ấy.”
Cô tiếp cận Phong Dịch quả thật là do có mục đích riêng. Bây giờ có lẽ cô xác nhận Phong Dịch rất có thể là nhân vật phản diện sẽ giết cô. Cô chỉ làm cho anh yêu cô, tránh xa ra khỏi kết cục bi thảm cuối cùng. Cô chỉ là vì bảo vệ chính mình, không có mục đích làm người khác tổn thương. Giang Kiều nhắm chặt hai mắt, càng thêm kiên định tin tưởng vào bản thân. Cô phải làm như vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy. Sau đó, Giang Kiều lập tức xoay người rời đi.
Tô Dịch nhìn theo bóng lưng Giang Kiều, ánh mắt là một mảnh trầm mặc. Anh nhích người đi về phía trước mấy bước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Anh gằn từng chữ, “Phong Dịch chưa từng tin tưởng bất kỳ ai đến thế, Giang Kiều, cô chính là người đầu tiên.”
Từng chữ từng chữ rơi xuống ngăn cản bước chân Giang Kiều, cô dừng chân lại, đưa lưng về phía Tô Dịch, đáy mắt đều là vẻ bối rối.
Tô Dịch vẫn tiếp tục nói, nhưng lời này lại mang theo một chút ý nghĩa sâu xa, “Giang Kiều, hy vọng cô không làm Phong Dịch thất vọng.”
Giang Kiều không quay đầu mà trực tiếp cất bước rời đi.
….
Lúc ở thành phố An Chu thấy Lâm Yên và Thẩm Ngôn Phóng, ánh mắt Lâm Yên nhìn anh ta đã làm Giang Kiều nghi ngờ.
Cô biết, nếu như muốn biết được chân tướng thì nhất định phải thấy được hồ sơ bệnh án, xem xem Thẩm Ngôn Phóng năm đó có nhập viện không. Giang Kiều nghĩ, trong sách có nhắc đến một hacker nổi danh, anh ta có thể hack vào bất kỳ hệ thống nào, chỉ cần anh ta chịu nhận nhiệm vụ, chân tướng nhất định sẽ bị tìm ra. Hơn hết, hacker này sẽ bảo mật thông tin khách hàng, đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không một ai biết chuyện này nữa. Nếu như cô bắt buộc phải biết được tình huống năm đó thì hacker này chính là người thích hợp nhất để giúp đỡ cô.
Giang Kiều biết cách liên lạc với anh ta, vì vậy cô lập tức gửi tin nhắn cho anh. Cô ngồi trước máy tính, đợi anh ta trả lời.
Một lát sau, Giang Kiều nhận được câu trả lời.
Cô cần tôi làm gì?
Giang Kiều đánh ra một hàng chữ.
‘Tôi cần anh tra giúp tôi xem Thẩm Ngôn Phóng có từng nhập viện ở bệnh viện Minh Lập không.’
Giang Kiều lại nhắn cho anh ta thời gian cụ thể.
Hacker tắt khung chat, đến lúc đó sẽ cho cô câu trả lời.
Đến chạng vạng, khi hacker vừa mở máy tính thì nhớ tới tin nhắn của Giang Kiều.
Hoàng hôn bên ngoài dần buông xuống, hacker mở ra một trang web, ngón tay không ngừng gõ phím, âm thanh lạch cạch vang lên trong phòng. Anh ta dễ dàng xâm nhập vào hồ sơ tư mật của bệnh viện Minh Lập, tìm kiếm một lúc, anh rất nhanh liền thấy được tin tức cần tìm. Con ngươi của anh ta hơi co lại một chút. Anh ta chăm chú nhìn màn hình, bên trên màn hình là ảnh chụp của Thẩm Ngôn Phóng. Lúc bấy giờ, Thẩm Ngôn Phóng vẫn còn trẻ, khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt. Nhưng quả thực Thẩm Ngôn Phóng đã từng đến bệnh viện Minh Lập. Chẳng qua, anh ta không dùng tên thật, mà là một cái tên giả.
Cố Thận.
…
Thẩm Ngôn Phóng ngồi một mình trong phòng thu âm, quản lý của anh đã thông báo với những người khác để họ không đi vào quấy rầy anh. Bởi vậy lúc này, trong phòng thu âm vô cùng yên tĩnh, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, Thẩm Ngôn Phóng ngả người nằm trên sofa. Anh nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt từ nãy đến giờ chưa từng dịch chuyển, thật giống như đang suy nghĩ việc gì.
Chuyện của Giang Kiều và Phong Dịch đã truyền đến tai Thẩm Ngôn Phóng, người bên cạnh anh ai ai cũng ước ao bản thân có được vận khí tốt như Giang Kiều. Mà quản lý của Thẩm Ngôn Phóng lại hiểu được tâm ý của anh.
Lần trước khi biên tập, trong lúc vô tình quản lý thấy được một đoạn bị cắt đi, hắn liền hiểu rõ Thẩm Ngôn Phóng đối với Giang Kiều như thế nào. Việc của Giang Kiều và Phong Dịch lộ ra ngoài, đối với Thẩm Ngôn Phóng lại không phải chuyện vui vẻ gì. Chẳng qua, Thẩm Ngôn Phóng vẫn mãi không hiểu được một điều, anh không biết tại sao Giang Kiều lại hoàn toàn không nhớ ra anh. Giang Kiều đã ở cùng một chỗ với Phong Dịch, đây là chuyện không thể thay đổi. Anh không thể làm gì khác, nhưng thái độ của cô đối với anh rất xa lạ, hệt như là lần đầu tiên hai người quen nhau.
Sau đó, anh nhiều lần tiếp cận cô, cô vẫn giữ thái độ ôn hòa như thế.
Thẩm Ngôn Phóng dựa vào sofa, anh ngửa đầu lên, chân mày nhăn lại, anh không khỏi nghĩ đến chuyện bảy năm về trước, giống như thiếu nữ mỗi ngày đều cổ vũ anh vẫn còn ở đây.
Bảy năm trước, Thẩm Ngôn Phóng vì stress mà bị mù tạm thời. Nhà họ Thẩm không muốn để lộ tin tức nên đã đặt cho Thẩm Ngôn Phóng một cái tên giả, anh dùng tên Cố Thận để đăng kí vào bệnh viện. Mỗi ngày Thẩm Ngôn Phóng đều ở trong phòng bệnh, anh không nhìn thấy được thứ gì, chỉ có thể an an tĩnh tĩnh ngồi trong phòng. Mặc dù người nhà Thẩm Ngôn Phóng rất quan tâm tới bệnh tình của anh, nhưng qua một thời gian, bọn họ đã bận bịu công việc của mình, không một ai tình nguyện đến bầu bạn với anh.
Tính tình Thẩm Ngôn Phóng cũng từ đó mà trở nên nóng nảy, thường xuyên vô cớ nổi giận, y tá cũng không dám tùy ý nói gì, chỉ sợ chọc anh giận. Bầu không khí trong phòng bệnh dần trở nên trầm lắng, ngoại trừ bác sĩ đến kiểm tra, rất ít người muốn nói chuyện với anh. Nhưng lúc này, một cô gái xuất hiện, thỉnh thoảng lén lén chạy vào phòng bệnh nói chuyện phiếm với Thẩm Ngôn Phóng, cho dù thái độ của anh không tốt, cô cũng sẽ không bận tâm.
Nhưng, Thẩm Ngôn Phóng không biết cô gái đó là Lâm Yên, cũng không biết mẹ của Lâm Yên là y tá ở đó.
Lâm Yên không nói cho anh biết tên mình, chỉ ấp úng nói với anh, cô và anh cũng giống nhau, đều là bệnh nhân ở đó.
Qua một thời gian, quan hệ của hai người càng ngày càng gần lại, mỗi ngày cô đều đến nói chuyện với anh, chỉ đến khi y tá tới cô mới lén trốn đi. Cho đến khi Thẩm Ngôn Phóng khỏi bệnh, anh lại không tìm thấy Lâm Yên, anh không thể làm gì khác hơn là hỏi y tá xem phòng bệnh gần đó có cô gái nào cùng lứa tuổi với anh hay không.
Y tá nói với anh rằng ở phòng bệnh cách vách anh là thiên kim tập đoàn Giang thị, tên là Giang Kiều, ngày hôm đó lại vừa vặn xuất viện.
Đến khi Thẩm Ngôn phóng đuổi theo ra khỏi bệnh viện thì xe của Giang Kiều đã rời đi rồi.
Thẩm Ngôn Phóng vừa ra viện đã lập tức điều tra về Giang Kiều. Anh muốn gặp được Giang Kiều, nhưng người nhà Giang Kiều đã đưa cô ra nước ngoài rồi.
Mấy năm sau cô về nước, Thẩm Ngôn Phóng mới có cơ hội được gặp lại,
Tính tình Giang Kiều lãnh đạm, hoàn toàn khác với cô gái thích nói thích cười bảy năm trước, giống như biến thành một người khác vậy. Điều này làm anh không khỏi nghi ngờ, bởi vì một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy? Lẽ nào từ khi bắt đầu anh đã nhận nhầm người rồi sao?
Thẩm Ngôn Phóng căng thẳng, anh cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng thu âm, anh cần phải đến bệnh viện Minh Lập một chuyến. Thẩm Ngôn Phóng không nói với ai mà tự mình ngụy trang đi tới bệnh viện Minh Lập. Khi anh trở lại bệnh viện này, cảm xúc trong lòng lập tức trở nên phức tạp. Gian phòng bệnh anh từng ở hiện tại đã có người.
Bảy năm, lâu như vậy, đủ để làm mọi thứ biến chuyển, có thể là anh nghi ngờ sai, Giang Kiều chỉ là bị đả kích dẫn đến tính cách thay đổi mà thôi.
Thẩm Ngôn Phóng đi tới phòng bệnh sát vách, là phòng bệnh ở cuối hành lang. Bảy năm trước, Giang Kiều đã ở trong phòng bệnh này, sau đó anh cũng đã điều tra, mọi thứ đều ăn khớp. Giang Kiều là người anh tìm kiếm, vậy thì rốt cuộc là sai ở đâu?
Thẩm Ngôn Phóng đứng trước cửa sổ, lén ảo tưởng Giang Kiều khi đó ra khỏi phòng, đi tới phòng bệnh của mình, nói chuyện phiếm cùng anh, khích lệ anh hoàn thành giấc mơ của bản thân. Nghĩ đến một đoạn trong ký ức, khóe miệng anh bất giác mỉm cười. Bây giờ cảnh còn người mất, anh chỉ hy vọng nếu như mọi thứ có thể quay trở lại thì thật tốt. Thẩm Ngôn Phóng nhìn phòng bệnh của Giang Kiều, ánh mắt toát ra sự dịu dàng. Giây kế tiếp, anh híp mắt một cái, nụ cười bị thu lại, tầm mắt anh rơi xuống hàng chữ ở góc tường.
Anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ lên hàng chữ.
Y và S, mãi mãi là bạn tốt.
Cô gái đó đã nói với anh, cô và anh, cả đời là bạn tốt.
Anh cũng từng nói với cô ấy, chữ đầu tên anh là S, vậy thì cái tên còn lại là của ai?
…
Châu Cảnh Ngự Uyển, trong nhà Phong Dịch.
Ngày hôm qua bởi vì có việc gấp cần phải làm nên trước khi đi, anh đã nói với cô rằng sẽ bồi thường lại cho cô.
Giang Kiều nhìn một bàn rượu vang và bò bít tết, cũng hiểu được đại khái “bồi thường” trong ý anh. Cô nâng ly, uống một ngụm rượu vang, “Phong Dịch, không ngờ anh cũng có thể nấu ăn.”
“Đây là lần đầu tiên anh làm.” Phong Dịch quét mắt nhìn cô, chợt cười, “Không tin à?”
“Tin.” Một chữ đơn giản được Giang Kiều nói ra lại trở nên mềm mại uyển chuyển.
“Chỉ cần là anh nói thì em sẽ tin.” Giang Kiều nói. Đây là lời thật lòng, Phong Dịch sẽ không nói dối cô.
Giang Kiều nhấc dao nĩa lên, đuôi mắt nhếch lên, “Có vẻ em là người phụ nữ duy nhất có thể khiến cho Phong Dịch tự mình xuống bếp đấy.”
Phong Dịch cúi đầu không nhìn thẳng vào cô, “Cũng may là em.”
Giang Kiều chợt khựng lại, thâm tâm không hiểu sao lại nổi lên căng thẳng. Cô không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào nên chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ do tâm trạng khẩn trương nên Giang Kiều uống một mạch hết vài ly rượu. Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, giống như vừa nói được vài câu, trời đã tối mịt. Tửu lượng Giang Kiều khá tốt(1), nhưng hiện tại đã lơ mơ say. Cô quay đầu, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, cô thấy được rõ khuôn mặt quen thuộc kia.
(1)Trước đó có chi tiết nói tửu lượng của Giang Kiều không tốt nhưng đó là nguyên chủ.“Có muốn ở lại không?” Phong Dịch hỏi cô, giống như một câu hỏi lơ đãng.
Giang Kiều biết rõ còn cố tình hỏi, “Đêm nay à?”
Phong Dịch liếc nhìn về phía tường, Giang Kiều men theo tầm mắt anh mà nhìn. Nơi đó có treo đồng hồ, bây giờ cũng đã hơi khuya rồi.
Hai người cùng lúc thu hồi tầm mắt, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau. Giang Kiều nhìn thẳng vào mắt Phong Dịch. Trong lòng cô đang căng thẳng nên không ý thức được, mọi cử động bây giờ đều là vô tình quyến rũ người khác.
Cô vẫn chưa nhận được tin tức từ hacker, mọi việc chưa rõ ràng.
Giang Kiều không nói chuyện, nhưng tầm mắt vẫn không rời đi. Khi cặp mắt của Phong Dịch nhìn vào cô, nhịp tim Giang Kiều không khỏi đập nhanh hơn. Nhưng nếu như anh không phải nhân vật phản diện đó thì cô biết phải làm sao? Rất nhanh, Giang Kiều đã quyết định, làm theo tâm ý của mình.
Hai tay Giang Kiều ôm lấy cổ Phong Dịch, dán môi lên môi anh. Quấn quít một lúc, Phong Dịch lại ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên người cô.
Đôi môi cô hôn xuống, dừng lại ở cổ anh.
Tay cô rời xuống, mò lấy cravat của Phong Dịch, kéo kéo, lại không kéo ra được, động tác có chút ngốc nghếch.
Giang Kiều nhíu mày, giây tiếp theo, Phong Dịch chợt đè tay cô xuống.
Anh cười lên một tiếng, “Chưa từng tháo cravat à?”
Phong Dịch có sức lớn, Giang Kiều vùng vẫy một lúc cũng không tránh được. Sau đó, anh liền dùng tay còn lại cởi cravat của mình ra.
“Anh giúp em được không?”
Mặc dù anh hỏi, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, cravat bị kéo ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Giang Kiều liếc mắt nhìn anh, “Câm miệng.” Giống như vừa đánh nhau một trận, giọng nói nghe rất nhẹ nhàng.
Phong Dịch cười như không cười nhìn cô, động tác ngừng lại.
Giang Kiều hôn xuống, cởi ra cúc áo thứ nhất của anh.
Anh không nhúc nhích, tùy ý để cô thích làm gì thì làm. Tiếp theo là cái cúc thứ hai, thứ ba,… Áo sơ mi bị cởi ra, làm lộ đường nét cơ thể anh.
Giang Kiều còn chưa cởi hết nút áo, Phong Dịch đã ôm lấy hông cô, bế cô lên.
Thân thể cô rất nhẹ, hai chân quặp lấy hông anh.
Phong Dịch vừa cúi xuống hôn vừa ôm cô đi vào trong phòng ngủ.
Cửa đóng lại, trong phòng tối đen như mực, nhưng đèn đóm cũng không quan trọng, chỉ dựa vào xúc giác liền có thể cảm nhận được đối phương.
Váy cô rơi xuống, thắt lưng anh tuột ra.
Những tiếng rên nhẹ của cô trong phòng bỗng nhiên dừng lại, Phong Dịch ghì lấy tay cô, động thân đi vào. Bàn tay anh ma sát với làn da trắng của cô, mềm mại, mịn màng. Anh động người, nhiệt độ nóng rực bao quanh cô.
Phong Dịch còn nhớ, cô từng kể cho anh nghe câu chuyện về quá khứ của cô.
Anh hôn lên lỗ tai cô, đôi môi sát lại bên tai cô, nhẹ cắn vành tai.
“Sau này em có anh ở bên.”
Giang Kiều nằm trong màn đêm đen kịt, giọng nói trầm thấp quấn chặt lấy cô, một lần lại một lần gọi tên cô.