Nhật Ký Tái Hôn

Chương 2

Tịch Tiếu Đồng đi theo dì Trần một đoạn đường, liền mơ hồ thấy phía trước đường lớn có một đám người đang vây quanh, vì vậy tiếp tục đi đến phía trước, không đợi đến gần thì thấy bố cô đi ra từ trong đám người.

Vẻ mặt Tịch Thiệu Thành rất nặng nề, ông ngẩng đầu, trông thấy con gái mình cũng ở đây cũng không cố suy nghĩ nhiều, bước vội nhanh tới.

“Tiếu Đồng, sao con tới đây?”

Tịch Tiếu Đồng quan sát bố cô từ trên xuống dưới một lượt, thấy ông thật sự không sao mới lên tiếng:“Bố, con vừa gặp dì Trần, cứ tưởng bố xảy ra chuyện gì chứ! Bố ra đây làm gì vậy?”

“À, không có gì, chúng ta về nhà thôi.” Tịch Thiệu Thành khoác vai con gái trở về.

Tịch Tiếu Đồng tò mò hỏi: “Bố, bên kia xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nhiều người vây quanh thế?”

Tịch Thiệu Thành nhíu mày nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng hỏi lung tung, mau về thôi.”

Tịch Tiếu Đồng cơ hồ bị bố cô đẩy mạnh về phía trước, trong lòng cô thật sự tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì thế cô vừa đi vừa quay đầu lại xem, Tịch Thiệu Thành lại liên tục ngăn cô lại.

Tịch Tiếu Đồng quay lại nhìn vài lần, ban đầu cô không quá để ý, nhưng cô có cảm giác mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó, nhưng không nhớ ra là gì.

Dần dần hai cha con cách đám đông khá xa, Tịch Thiệu Thành thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu chìm trong suy nghĩ. Lúc này, Tịch Tiếu Đồng đột nhiên xoay người chạy về hướng ngược lại. Tịch Thiếu Thành chậm nửa nhịp mới lấy lại phản ứng, đuổi theo bắt lấy cánh tay con gái, tức giận nói: “ Tiếu Đồng, con làm gì vậy?”

Tịch Tiếu Đồng nhìn chằm chằm bố cô một lúc, sau đó mới nói: “Bố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Con muốn qua đó xem!”

Tịch Thiệu Thành nói: “Bố đã nói là không có chuyện gì, sao con lại không nghe lời!”

Tịch Tiếu Đồng bình tĩnh nói: “Bố, chiếc xe tải ở ven đường kia có phải của Tôn Nghị không? Anh ấy đã trở về rồi đúng không? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Con không sao, bố nói thật với con đi.”

Tịch Thiếu Thành nhìn con gái thở dài nói: “Vốn không muốn cho con biết, đợi mọi chuyện đều an ổn rồi mới nói cho con. Tiếu Đồng à, Tôn Nghị đúng là xảy ra chút chuyện, nhưng người ta đã đưa nó đến bệnh viện rồi, hẳn là không có vấn đề gì lớn, chúng ta về nhà thu xếp một chút rồi đến bệnh viện thăm nó, được không con?”

Tịch Tiếu Đồng suy nghĩ rồi nói: “Bố cũng xem thường con quá đấy, anh ấy không có chuyện gì là tốt rồi, dù anh ấy thật sự có bị thương nặng, thậm chí là tàn tật con cũng có thể chịu đựng được.”

Tịch Thiệu Thành gật đầu: “ Con là đứa trẻ ngoan, đi thôi.”

Lúc này, Tịch Tiếu Đồng mới chậm rãi về nhà cùng bố, nhưng chưa đi được bao xa thì cô khựng lại, Tịch Thiệu Thành cũng dừng lại theo, ông hỏi: “làm sao vậy?”

Tịch Tiếu Đồng đứng một chỗ trong chốc lát, rồi đột nhiên xoay người chạy, nhưng lần này cô dùng toàn lực chạy như điên, Tịch Thiệu Thành đuổi theo vài bước liền hết sức, chỉ có thể sốt ruột bước nhanh theo.

Tịch Tiếu Đồng há miệng thở hổn hển chạy về phía đám người đang đứng, dì Trần thấy cô liền lập tức nói:

“Tiếu Đồng, sao cháu lại đến đây, không phải đã cùng bố cháu về rồi sao?”

Trong đám người đó có người biết Tịch Tiếu Đồng, vừa nhìn thấy cô liền im lặng, tự động tránh ra, trong mắt có đồng tình cùng thương tiếc, Tịch Tiếu Đồng nhìn ánh mắt mọi người, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ Tôn Nghị thật sự gãy tay gãy chân rồi?

Khi cô nhìn thấy tình hình của chiếc xe tải lớn, trong đầu cô chợt trống rỗng, cô không biết mình phải phản ứng như thế nào, chỉ có thế ngấy ngốc đứng đó.

Toàn bộ phần đầu xe tải đã bị đâm nát, buồng lái hoàn toàn bị lõm vào trong, bên cạnh là một chiếc xe ba bánh bị lật ngược, liệu người trong xe tình huống có thể tốt hơn chiếc xe không?

Tịch Thiệu Thành cũng chạy tới nơi, lôi kéo Tịch Tiếu Đồng nói: “ Tiếu Đồng, về nhà với bố trước đã, được không con?”

Tịch Tiếu Đồng bình tĩnh hỏi: “ Bố, Tôn Nghị đâu? Anh ấy còn sống hay đã chết, bố nói cho con biết sự thật đi, con có thể chịu được mà?”

Tịch Thiệu Thành nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Tiếu Đồng, Tôn Nghị… ngay tại chỗ… nó đã được đưa đến bệnh viện rồi.”

Tịch Tiếu Đồng muốn nói mình cũng muốn đi đến bệnh viện xem sao, nhưng không thể thốt nên lời, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất.

Sau đó, làm sao để trở về nhà cô cũng không nhớ nữa. Đến khi cô lấy lại ý thức, mới biết được lễ tang của Tôn Nghị đã xong xuôi, anh đã được hỏa táng.

Nghe tin này cô cũng không có phản ứng gì, chỉ là đem mình giam trong phòng không chịu ra, trừ uống nước, cô không ăn một hạt cơm. Việc này khiến bố mẹ Tịch Tiếu Đồng cực kỳ lo lắng, sợ con gái sẽ xảy ra chuyện không hay, mẹ Tịch Tiếu Đồng, bà La Tú Cần mỗi ngày đều đứng ngoài cửa khuyên nhủ.

Lại qua hai ngày, vợ chồng Tịch Thiệu Thành quyết định mạnh mẽ đem con gái ra khỏi phòng để ăn cơm, nếu không cứ nhịn đói như vậy con gái họ sẽ xãy ra chuyện mất.Nhưng không đợi bố mẹ ra tay, Tịch Tiếu Đồng đã tự mình mở cửa đi ra, nhìn bố mẹ mình nói:

“Bố, mẹ hai người không cần lo lắng, con chắc chắn sẽ không lẫn quẫn trong lòng rồi làm chuyện điên rồ, Con chỉ là muốn yên tĩnh một chút, có một số việc con chưa nghĩ thông, con biết Tôn Nghị đã chết rồi, chỉ là con không thể tin nổi!” Nói xong nước mắt liền chảy ra.

La Tú Cần ôm lấy con gái, khóc nói: “Tiếu Đồng à, con khóc đi, khóc ra được là tốt rồi. Mẹ xin con, đừng chịu đựng như vậy nữa!”

Tịch Tiếu Đồng không nói gì nhưng nước mắt cô lại càng rơi nhiều càng nhiều khi nghe tiếng khóc của mẹ. Qua hồi lâu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở tới khàn giọng rồi xụi lơ trong lòng bà.

Cô không thể tin được, cũng không dám tin Tôn Nghị đã ra đi, cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa, cũng không còn nghe được giọng nói anh nữa. Cô luôn cảm thấy đây không phải là sự thật, luôn cảm thấy Tôn Nghị đã trở về, giống như anh có thể lập tức từ ngoài cửa bước vào vậy.

Tịch Tiếu Đồng khóc dến nỗi gần ngất đi, cuối cùng Tịch Thiệu Thành cùng vợ đưa Tịch Tiếu Đồng về phòng, cũng không dám để cho cô ngủ, sợ một khi ngủ sẽ xãy ra chuyện.

Vì thế, hai người thay phiên nhau trông chừng Tịch Tiếu Đồng, không ngừng nói chuyện cùng cô. Chị gái Tịch Tiếu Đồng, Tịch Tiếu Lâm cùng anh rể Hứa Vĩnh đã chạy về vào ngày Tôn Nghị xãy ra tai nạn, sau đó bởi vì con nhỏ không có ai chăm nên Tịch Tiếu Lâm bảo chồng về trước, còn mình xin nghỉ vài ngày ở nhà cùng bố mẹ chăm sóc em gái.

Sau vài lần khóc, Tịch Tiếu Đồng đã bắt đầu húp chút cháo, lúc này ba người mới yên tâm một chút.

Lại qua vài ngày, Tịch Tiếu Lâm phải trở về thành phố, Tịch Tiếu Đồng vẫn ngây ngốc ở nhà, chỗ nào cũng không đi. Bố mẹ khuyên cô nên đi ra ngoài một chút nhưng cô không nghe, vẫn ở trong phòng ngẫn người, thỉnh thoảng đọc sách và tạp chí.

Cứ như vậy gần một tháng trôi qua, Tịch Tiếu Đồng cũng không bước ra khỏi cửa nửa bước, người cũng gầy tới không nhìn ra. Tịch Tiếu Đồng căn bản không dám ra ngoài, cái thi trán này lớn như vậy, nhưng vô luận là đi đến đâu, cô cũng có cảm giác có bóng dáng của Tôn Nghị, làm cho cô lúc nòa cũng nhớ đến Tôn Nghị.

Đến buổi tối, cô cũng không ngủ yên giấc, trước đây cô không hớ rõ mọi chuyện, nhưng hiện tại lại cực kỳ rõ ràng, cô cùng Tôn Nghị lúc nhập học trung học cãi nhau vì chuyện gì, cả những khoảng khắc ngọt ngào khi bọn họ ở bên nhau đều hiện lên trước mắt cô. Cô còn nhớ rõ nụ hôn ngượng ngùng đầu tiên của cô và Tôn Nghị, còn nhớ rõ cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt khi xa cách vài ngày không gặp, nhớ vẻ mặt đắt chí của Tôn Nghị khi anh trốn nhà lén chạy đi tìm cô. Mà hôm nay, bất luận cô nhớ đến anh thế nào đi chăng nữa, anh cũng không xuất hiện nữa, Tịch Tiếu Đồng mỗi khi đêm xuống là lại lấy nước mắt rửa mặt.

Hôm nay, Tịch Tiếu Đồng vẫn ở nhà và cầm sách ngẫn người, cô đã sớm bỏ việc ở nhà máy phân hóa học, bố mẹ cô bây giờ đã dám để cô ở nhà một mình. Không biêt mấy ngày nay hai người bận gì mà đi sớm về trễ.

Chợt bên ngoài có người gõ cửa, âm thanh vừa lớn vừa gấp, Tịch Tiếu Đồng hỏi là ai thi nghe thấy giọng chị gái Tôn Nghị, Tôn Mỹ cách cửa truyền tới: “ Tịch Tiếu Đồng mở cửa nhanh lên.”

Tịch Tiếu Đồng vội vàng mở cửa, còn thấy cả Vương Thu Hà, mẹ Tôn Nghị, bà trông già đi nhiều, hai nhười họ nhìn chằm chằm cô như nhìn kẻ thù.

Tôn Mỹ đỡ mẹ mình vào nhà, tìm chỗ ngồi xuống, Vương Thu Hà trừng mắt nhìn Tiếu Đồng, mãi lâu sau mới lên tiếng:

“Mày đúng là cái đồ sao chổi! Tao đã sớm không đồng ý chuyện của mày và Tôn Nghị rồi, vậy mà con trai tao lại không chịu nghe lời, cái loại đàn bà hồ ly tinh như mày nếu lấy về nhà chắc chắn sẽ sống không yên ổn nổi! Mày không những phá hủy tiền đồ của nó, giờ ngay cả số mệnh của nó mày cũng xía vào! Sao mày không chết đi chứ? Tịch Tiếu Đồng, mày nhất định sẽ không có kết quả tốt đâu, tao chờ!”

Tịch Tiếu Đồng biết Vương Thu Hà chỉ hận sao cô không chết đi cho rồi, nhưng Tôn Nghị đâu phải do cô hại chết, lòng cô cũng đau đớn như bị dao cắt! Có điều cô không phản bác lại Vương Thu Hà, chỉ mặc bà ta mắng mỏ, trút giận, dù sao bà ấy đã mất đi đứa con trai duy nhất.

Chờ Vương Thu Hà mắng chửi xong, Tôn Mỹ mới nói: “Mẹ, mẹ bớt giận đi để con nói chuyện chính với cô ta đã” Nói xong, chị ta quay đầu nhìn Tịch Tiếu Đồng.

Tôn Mỹ lạnh lung nói: “Tịch Tiếu Đồng, cô đã trốn tránh hơn một tháng rồi, lễ tang em trai tôi cô cũng không tới, cô có biết em trai tôi thảm thế nào không? Ngay cả phần mộ tổ tiên, nó cũng không được vào, nếu như cô còn chút nhân tính thì hãy gánh hết trách nhiệm đi!”

Nghe những lời này của chị ta, trái tim Tiếu Đồng lập tức nhói đau, cô biết tục lệ nơi này, cái chết của Tôn Nghị không phải là tự nhiên, do đó anh không được phép an táng tại phần mộ tổ tiên, ngay cả một tấm ảnh cũng không thể qua cửa, tất cả nghi lễ đều chỉ có thể được cử hành trong nhà tang lễ. Nghĩ tới đó, đôi mắt khô khốc của cô lại bắt đầu ươn ướt.

Trước khi tới, tuy Tôn Mỹ cũng hận Tịch Tiếu Đồng tới chết, vốn định mắng chửi cô một trận giống mẹ, nhưng lúc cửa mở ra, chị ta không còn nhận ra nổi Tịch Tiếu Đồng nữa, không ngờ cô lại gầy tới nông nỗi này, xem ra là do cô đã đau lòng quá độ.

Bây giờ thấy Tịch Tiếu Đồng bật khóc, giọng chị ta mới dịu lại: “Chúng tôi không muốn làm khó cô, có điều lúc còn sống, khoản nợ của em trai tôi cô không thể chối bỏ được, đối phương bên kia đã khởi tố rồi.”

Tịch Tiếu Đồng nhìn Tôn Mỹ bằng vẻ mặt khó hiểu, cô không hiểu chị ta đang nói cái quái gì.

Tôn Mỹ tiếp tục:”Sao, bố mẹ cô không nói à? Vậy tôi nói thẳng cho cô biết nhé, chuyện này không có gì phải giấu diếm, bố mẹ cô cũng chẳng đủ năng lực trả nổi. Hôm đó, em trai tôi vì quá mệt mỏi nên mới lạc tay lái, đâm phải một chiếc xe ba bánh chạy ngược chiều, sau đó xe nó đụng phải cột điện. Vì vậy, hôm đó không chỉ mỗi em trai tôi xảy ra chuyện, người tài xế lái chiếc xe ba bánh kia cũng qua đời, toàn bộ trách nhiệm em trai tôi phải gánh chịu, chúng tôi không còn cách nào biện minh, đành phải bồi thường gia đình bên kia 18 vạn. Nếu không phải vì cô, em trai tôi liệu có gấp gáp quay về không, nếu nó đợi hai người tài xế nữa cùng lên đường thì chuyện này có xảy ra không hả?”

Nói tới đây, giọng chị ta trở nên đứt quãng, “Còn nữa, ngay cả tiền hàng cũng là một vấn đề, tổn thất xe hàng lần này cộng với tiền vay mượn tổng cộng là 13 vạn. Cô khỏi ngạc nhiên, em trai tôi vì cô mà khổ gì nó cũng chịu, tội gì nó cũng nhận. Chắc cô không biết nhỉ, thật ra tiền mua xe em trai tôi còn chưa trả hết đâu, nó đã đi vay nặng lãi đấy, khi chủ nợ cầm giấy nợ tới thì nhà tôi mới biết đấy chứ. Giấy nợ này được ký sau khi hai đứa kết hôn, cho nên tổng số tiền là 41vạn, cô tự nghĩ cách đi. Thực ra không phải nhà chúng tôi vô lương tâm đổ hết tiền hàng lên đầu cô. Song cô biết mà, mẹ tôi không có thu nhập, tất cả chỉ dựa vào tiền hỗ trợ sinh hoạt từ công trường đang xây của bố tôi. Hôm đó, nhận được tin em trai tôi xảy ra tai nạn, bố tôi lập tức ngã từ trên cao xuống, giờ đang nằm một chỗ không dậy nổi. Mẹ tôi đành tới chợ nông nghiệp làm nhân viên dọn vệ sinh, không thể giúp được, nếu nhà tôi có điều kiện chẳng lẽ chúng tôi lại không muốn cho em trai tôi nằm dưới mặt đất kia an tâm chắc! Cho nên, hôm nay tôi nói rõ ràng với cô, cô sớm nghĩ cách đi!”

Nhìn Tôn Mỹ dìu Vương Thu Hà ra về, trong đầu cô vẫn đang luẩn quẩn chuyện Tôn Nghị xảy ra tai nạn chỉ vì lái xe lúc mệt mỏi! Lái xe lúc mệt mỏi! Đúng vậy, Tôn Nghị vì vội trở về, trong điện thoại anh còn bảo với cô rằng anh lái xe suốt đêm, thế nên anh mới có thể về sớm đúng không?

Ngây người một lúc, Tiếu Đồng mới ép mình không được tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu còn tiếp tục chắc cô sẽ phát điên mất.

Nhớ lại hành động mấy ngày nay của bố mẹ, cô biết nhất định bọn họ đang nghĩ cách để xoay sở tiền, Tiếu Đồng hít một hơi thật sâu, cô vẫn nên đối mặt với thực tế thôi, khoản nợ 41 vạn, dù sao nhà cô cũng không trả nổi! Nhưng cô cũng không có mặt mũi nào đẩy hết cho Tôn gia!

Sau khi bố mẹ về, Tịch Tiếu Đồng kể lại việc Tôn Mỹ và Vương Thu Hà nói, Tịch Thiệu Thành thở dài:

“Chuyện này, bố và mẹ con biết chưa được mấy ngày, cũng đã tới nhà họ hàng nhưng chẳng vay mượn được là bao. Mấy năm nay, bố và mẹ con tích góp được chút tiền, có điều vẫn thiếu nhiều lắm, bố nghĩ hay là trước tiên cứ bồi thường gia đình bị hại kia 18 vạn đã, khoản còn lại chỉ đành tính sau thôi”

Tịch Tiếu Đồng gật đầu, bố mẹ có thể tiết kiệm được là bao chứ, e rằng 18 vạn kia cũng phải vay mượn mới đủ. Vì thế, vài ngày trôi qua, cô nghe ngóng địa chỉ nhà người bị hại rồi đích thân tới thăm.

Lần đầu tiên tới, cô bị người ta vừa đánh vừa mắng đuổi ra ngoài, vài lần sau cũng vẫn bị chửi nhưng không bị đuổi nữa. Cuối cùng, nhà người ta đã chịu nói chuyện với cô, Tịch Tiếu Đồng kể qua loa về tình hình nhà mình, tạm thời cô chỉ có thể bồi thường họ 10 vạn, mà 10 vạn này phần lớn là đi vay mượn có được, hi vọng bọn họ có thể cho cô thêm thời gian để trả nợ.

Ban đầu, thái độ nhà họ cực kỳ cứng rắn không chịu, về sau thấy Tịch Tiếu Đồng thật lòng muốn trả lại tiền nhưng quả thực cô không có tiền, vả lại người thân của họ cũng qua đời, song người qua đời cũng cũng đã hơn 70 tuổi, cơ thể không tốt sẵn. Tuy bọn họ rất đau khổ nhưng vẫn kém cô, vì thế cuối cùng họ cùng đồng ý để Tiếu Đồng chậm rãi trả nốt tiền còn thiếu.

Việc này đã giải quyết xong, nhưng cô không có cách nào thu xếp được những khoản nợ khác, chủ nợ kia ở trong Huyện có chút thế lực, người ta muốn Tiếu Đồng trả tiền lại ngay, cũng tuyên bố luôn là bọn họ không có nhiều thời gian để chờ đợi cô, lại càng không muốn phải gia hạn trả tiền.

Dù đối phương không đồng ý nhưng Tịch Tiếu Đồng cũng chẳng có cách nào, đành kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Bên phía chủ nợ không ngờ Tịch Tiếu Đồng dám không trả tiền, rõ ràng bên tòa án đã phán xử Tịch Tiếu Đồng là người phải trả nợ, vì vậy bọn họ bắt đầu móc nối quan hệ, nửa tháng sau, cảnh sát chấp hành lệnh tòa án lái xe tới đưa Tịch Tiếu Đồng đi. Tuy lúc ngồi trong xe, Tịch Tiếu Đồng vô cùng lo sợ, nhưng cô vẫn cố gắng chống chịu, nhìn bố mẹ đuổi theo phía sau xe cảnh sát, cô cắn môi cố nén lại dòng lệ.

Tới tòa án, có một nhân viên công vụ tướng tá to lớn ngồi phía sau bàn làm việc, sau khi Tịch Tiếu Đồng bước vào, anh ta để cho hai gã cảnh sát ra ngoài trước. Rồi ôn hòa khuyên nhủ cô, “Cô gái à, cô vẫn nên gọi điện cho người nhà mình đi, bảo bố mẹ cô gom góm ít tiền tới đây, rồi cô sẽ được thả về nhà ngay.”

Tịch Tiếu Đồng khẩn trương nói: “Tôi thật sự không có tiền, bố mẹ tôi cũng không có! Các anh chị đừng ép tôi, không phải tôi không muốn trả, nhưng các anh chị phải cho tôi thêm thời gian.

Người kia cười nói, “Ôi, chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, cô nghĩ chúng tôi thích bắt cô tới đây à? Nếu không phải bên chủ nợ kiện cáo lên cấp trên thì chúng tôi nào muốn làm khó một cô bé như cô thế này. Nào, điện thoại đây, cô gọi cho người nhà đi.”

Tay Tịch Tiếu Đồng hơi run rẩy, nhấn từng con số, vừa thấy bố mẹ nhấc máy cô lập tức nói, “Bố, con không sao, bố bảo mẹ đừng lo nhé, ai cũng biết chuyện nhà ta không có tiền, không có sự cho phép của con thì bố mẹ nhất định không được đi vay bừa bãi, lúc đấy còn phiền toái hơn!”

Tên nhân viên công vụ kia nghe thế liền tức giận, lớn tiếng. “Cô rốt cuộc có muốn trả tiền lại không hả, đưa điện thoại đây! Để tôi nói chuyện với bố mẹ cô, nếu nhà cô có bất động sản thì đem thế chấp cũng được” Nói xong, anh ta vươn tay qua muốn cướp chiếc điện thoại trong tay Tịch Tiếu Đồng.

Tịch Tiếu Đồng đứng lên thoáng né tránh bàn tay to con của anh ta, kết quả người nọ vẫn không buông tha, anh ta đứng bật dậy vòng qua bàn, muốn giật lấy chiếc điện thoại.

Tịch Tiếu Đồng lo lắng, nếu để cho tên này nói chuyện với bố mẹ mình thì bố mẹ mình có thể bán cả nhà đi mất, không thể để cho hắn nói bất cứ câu nào được.

Vì vậy, cô dập máy luôn, sau đó giơ điện thoại lên cao, ném mạnh xuống đất, chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành!
Bình Luận (0)
Comment