Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần

Chương 3

Editor: Búnn.

Những ngày tập luyện nghi lễ duyệt binh, đơn điệu mà khô khan, thậm chí còn có thể nói là khổ không thể tả hết. Nhiệt độ liên tục tăng mà hoàn toàn không có ý tứ muốn hạ xuống, càng lúc càng thêm nóng bức hơn. Giữa lúc Lý Nhị Cần ‘đi đều bước’ hay là ‘nghỉ’ sẽ cảm thấy thật ra thì nhất định mặt đường cùng mấy con ve kia cũng sẽ bị nóng đến chết đi. Bởi vì trong không khí an tĩnh như vậy, chỉ có mặt đường bị nhiệt độ thiêu đốt, cho nên mặt đất hẳn là đáng thương hơn các cô.

Các cô không được phép nói chuyện, cho nên cũng rất yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh mạnh mẽ cùng động tác đều đặn vang lên.

Thỉnh thoảng Lý Nhị Cần cũng sẽ cảm thấy hình ảnh này rất tráng lệ. Nếu như có thể từ trên không trung nhìn xuống dưới, nhất định sẽ là từng miếng từng miếng đậu hũ, đồng loạt biến đổi, di chuyển, giống như máy tính truyền lệnh, thống nhất, không có bất kỳ nhầm lẫn nào.

Nhiệt độ cao trong mấy ngày tập quân sự liên tiếp, khiến Lý Nhị Cần cảm thấy thoải mái nhất chính là tọa đàm lý luận kiến thức tập quân sự vào buổi tối. Mặc dù lý luận gì đó khô khan và nhàm chán, nhưng sảnh diễn giảng có điều hòa, hơn còn có thể tùy lúc uống nước suối ướp lạnh, còn có chuyện gì thoải mái mới hưởng thụ không khí máy điều hòa, tùy lúc có thể uống một ngụm nước lạnh sao?

Lý Nhị Cần cảm giác mình không nghĩ ra được rồi.

Không biết là do trường sắp xếp hay là trùng hợp, sau khi Lý Nhị Cần tìm được vị trí ngồi xuống trong sảnh diễn giảng, phát hiện Bành Tử Ca cùng Dung Tự từ đầu khác đi tới bên này. Dung Tự vẫn cao cao, đẹp trai như vậy, da trắng nõn đến không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào cho thấy việc đã từng phơi nắng. Nhưng Lý Nhị Cần cảm thấy nét khiến Dung Tự càng thêm hấp dẫn cô chính là khí chất trên người anh. Lạnh nhạt, thong dong, mang theo vẻ hơi xa cách, khiến Lý Nhị Cần cảm thấy anh đang đứng ở độ cao mà cô không có cách nào chạm đến được.

“Này, Lý Nhị Cần!”

Bành Tử Ca vẫn là người lên tiếng chào hỏi trước, sau đó thì dùng tốc độ nhanh gấp đôi đi tới bên cạnh cô ngồi xuống. Nhưng tất cả lực chú ý của Lý Nhị Cần đều đặt trên người Dung Tự, cho đến lúc anh thong dong ngồi xuống bên cạnh Bành Tử Ca, cô mới nói: “Thật trùng hợp.”

Dung Tự nghiêng người cười cười với cô.

Bành Tử Ca nhìn xung quanh quan sát nửa ngày, hỏi: “Nữ sinh của lớp chúng ta ở chỗ nào?”

Lý Nhị Cần nhìn theo một chút: “Trước hàng của tôi, còn có hàng giữa trước mặt.”

“Ôi. Dung Tự cậu xem, chất lượng nữ sinh lớp ta không tệ.”

Bành Tử Ca nói xong, Lý Nhị Cần nghe được Dung Tự ngồi cạnh Bành Từ Cả nhẹ nhàng‘Ồ’ một tiếng, cười khẽ trầm thấp lại ngắn ngủi, không nghe ra bất cứ cảm tình nào, nhưng Lý Nhị Cần cảm giác mặt mình nóng lên.

Lý Nhị Cần cảm giác bản thân rất muốn trò chuyện với Dung Tự, nhưng không biết nên bắt đầu thế nào, có chút ảo não mân mê vạt áo đồng phục. Không ai chú ý tới hành động nhỏ của cô, cho nên không có người nói chuyện. Cô có chút mất hứng nghĩ, rõ ràng bình thường Bành Tử Ca nói nhiều như vậy, tại sao hôm nay lại không nói gì.

Giống như là nghe được oán giận trong lòng cô, Bành Tử Ca đẩy đẩy cánh tay cô: “Qua hàng này cũng là nam sinh lớp chúng ta, còn có phía sau một chút kia.”

Lý Nhị Cần quét mắt tượng trưng một vòng, lúc tầm mắt di chuyển qua gò má của Dung Tự không tự chủ được dừng lại ba giây, đưa ra kết luận: “Ừ.”

Sau đó có rất nhiều học sinh theo thứ tự đi vào các hàng ngồi xuống, xung quanh có chút ồn ào, trước sau đều có giọng nói ríu rít cùng âm thanh cười đùa.

Lý Nhị Cần nhàm chán nắm chai nước suối trong tay.

Lắc qua lắc lại.

Bành Tử Ca lại chọc chọc tay cô: “Lý Nhị Cần, cậu vẫn không đen chút nào.”

“Ừ.” Cô không biết nên trả lời như thế nào.

Sau đó cô nghe được Dung Tự nói: “Trắng hơn một chút.”

Cô cùng Bành Tử Ca gần như cùng lúc nghiêng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự giống như ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi: “Tớ cảm thấy hình như Lý Nhị Cần trắng hơn một chút.”

“Do…do ánh đèn thôi.” Chẳng biết tại sao cô cũng có chút nói lắp rồi.

Dung Tự lại cười khẽ, dáng vẻ không sao cả.

“Tớ lại đen giống như than vậy, hoàn toàn tương phản.” Bành Tử Ca ảo não.

Nghe vậy, Lý Nhị Cần sờ sờ trong túi áo của mình, đưa cái gì đó cho Bành Tử Ca: “Này, cầm đi.”

“Gì thế?”

“Kem chống nắng! Không biết đọc sao?”

Mặt Bành Tử Ca đùng một cái hồng rực: “Ôi. Tớ chỉ là không chú ý thôi mà.”

“Dùng rất tốt, còn có chức năng hồi phục những chỗ da bị thương tổn.” Cô nghiêm túc kiểm tra sống mũi hơi lột da của Bành Tử Ca: “Cậu phơi nắng nhiều khiến da tổn thương nghiêm trọng, có lẽ còn có thể cứu chữa.”

Không có thói quen tùy tiện nhận đồ của người khác, Bành Tử Ca lúng túng siết chặt nắm tay: “Không hay lắm?”

“Cầm đi.” Ngữ điệu Lý Nhị Cần bình thản: “Tôi còn rất nhiều.”

Bành Tử Ca còn đang do dự.

“Cầm đi!” Lý Nhị Cần thúc giục, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “Cậu cầm thuốc thoa ngoài da trị cháy nắng, cũng không mất thể diện.”

Dung Tự vẫn yên lặng nghe hai người nói chuyện đột nhiên lại cười lên, Lý Nhị Cần không hiểu nhìn hắn.

“A?” Nhưng Bành Tử Ca lại không hiểu ý của cô.

“Nam sinh dùng kem chống nắng đúng là tương đối kỳ quái, nhưng cậu cũng đã phơi nắng đến mức da bị tổn thương rồi.”

Lần này Bành Tử Ca hoàn toàn bị đánh bại: “Tớ không cho rằng nam sinh dùng kem chống nắng là mất thể diện.”

Lý Nhị Cần thể hiện biểu cảm ngoài ý muốn: “Vậy cậu đang xấu hổ cái gì?”

Bành Tử Ca ngoan ngoãn ngậm miệng nhận lấy kem chống nắng.

Lý Nhị Cần lại mở miệng: “Buổi sáng bôi một chút là được rồi.”

Bành Tử Ca yên lặng gật đầu: “Cảm ơn.”

Lý Nhị Cần không để ý đến cậu ta, mặt không biểu cảm nhìn về phía trước.

Buổi tối tan cuộc, Lý Nhị Cần ngủ gật 2 tiết mơ mơ màng màng tạm biệt Dung Tự cùng Bành Tử Ca. Vừa mới đi ra khỏi sảnh diễn giảng, liền bị các nữ sinh khác vây quanh.

“Lý Nhị Cần! Bạn học đẹp trai vừa nói chuyện với cậu tên gì?” Bạn học đẹp trai trong miệng bọn họ là Dung Tự.

“Hả? À, Bành Tử Ca.” Nhưng hiển nhiên là Lý Nhị Cần đã hiểu lầm.

“Đẹp trai quá! Lớp chúng ta sao?”

Lý Nhị Cần gật đầu, đồng thời có chút không đồng ý nhìn bọn họ một chút. Cô cho rằng đúng là Bành Tử Ca có đẹp trai, nhưng rõ ràng Dung Tự càng đẹp trai hơn mà.

“Tại sao mấy cậu quen nhau? Quan hệ rất tốt sao?”

Lý Nhị Cần: “Lúc ở phòng y tế bị hút ngược kim quen, cũng không tính là rất quen.”

“Đẹp trai quá!”

Lý Nhị Cần lắc đầu một cái, bày tỏ không đồng ý với thẩm mỹ của quần chúng. Sau đó một mình chậm rãi trở về phòng ngủ.

Không ngờ tới chính là, sau khi Lý Nhị Cần trở về phòng ngủ vẫn không tránh được bị mọi người tra hỏi.

“Nhị Cần! Bạn học đẹp trai bên cạnh Bành Tử Ca là ai?”

“Dung Tự.”

“Lớp chúng ta?”

“Ừ.”

“Ôi. Cậu ấy chính là nam sinh đêm đó tớ gặp ở siêu thị, kết quả thật sự ở lớp chúng ta, thật may mắn!”

Tâm tình Lý Nhị Cần tốt đến mức cười rộ lên, cảm thấy vui mừng với thẩm mỹ của bạn cùng phòng, đồng thời tự nhiên lại dâng lên cảm giác kiêu ngạo mà ngay cả bản thân mình cũng không biết đến từ chỗ nào.

Dung Tự chính là dễ nhìn nhất.

Ngày qua ngày, đợt tập quân sự đơn điệu cuối cùng cũng gần đến lúc kết thúc. Trên đường Lý Nhị Cần ở xa xa có thấy Dung Tự cùng Bành Tử Ca một lần, hai người này vẫn như hình với bóng đứng chung một chỗ. Đại khái là kem chống nắng có tác dụng, dường như Bành Tử Ca trắng hơn một chút. Cũng không biết cậu ta làm thế nào bắt được Lý Nhị Cần trong đám người, không tiếng động làm khẩu hình ‘này’ với cô, lộ ra một hàng răng trắng to, nhìn rất buồn cười.

Hành động của Bành Tử Ca khiến Dung Tự chú ý, sau đó tầm mắt của anh theo Bành Tử Ca dời qua, rơi vào trên người Lý Nhị Cần thì có chút bất ngờ, sau đó liền cười.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh.

Dung Tự vẫn không thay đổi chút nào.

Cho dù cách đám người, Lý Nhị Cần vẫn có thể nhìn thấy ánh sao trong mắt Dung Tự.

Cô nghe được tim mình bị lỡ một nhịp, trời đất lay chuyển, ngay cả đầu óc cũng trống rỗng.

Xế chiều hôm nay, trong thời gian Lý Nhị Cần đứng nghiêm theo dáng vẻ quân đội, thẳng đến mức ngã xuống nền xi măng. Trong giây phút đầu chạm đất, máu me đầy đất.

Dĩ nhiên là dẫn tới cảnh tượng hỗn loạn.

Tin tức truyền đi rất nhanh, ngay cả sân huấn luyện có chút xa như lớp Dung Tự cũng rất nhanh chóng nghe được tin tức.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau huấn luyện viên tới tuyến bố: Bởi vì hè nóng bức không chịu nổi, huấn luyện buổi chiều tạm thời bị hủy bỏ, hơn nữa mỗi học sinh còn có thể tới phòng ăn nhận lấy một phần canh đậu nành ướp lạnh miễn phí.

Tin tức khiến người ta phấn chấn này mang cho học sinh các lớp vui mừng lớn lao, rất nhanh liền lấn át tin tức [Có học sinh ngất xỉu, ngã đến mặt, đầu, cổ toàn là máu] không biết là thật hay giả kia.

Lúc Bành Tử Ca cùng Dung Tự ở phòng ăn uống canh đậu nành, tin tức đã biến thành [Nghe nói nữ sinh bị ngất xỉu đó, không kịp cấp cứu đã chết].

Dung Tự nghe vậy cười cười, không có phát biểu gì, chỉ là lơ đãng quét mắt nhìn quanh phòng ăn.

Nhưng Bành Tử Ca lại không bình tĩnh như vậy: “Thật hay giả! Không thể nào!

“Ai biết được!”

Bành Tử Ca nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lại đứng lên nhìn quanh phòng ăn tìm kiếm thật lâu: “Ơ, cậu có nhìn thấy Lý Nhị Cần không?”

Dung Tự lắc đầu.

Mày Bành Tử Ca càng nhíu chặt: “Còn muốn tìm cô ấy hỏi thăm tin tức nữa!”

Dung Tự thản nhiên: “Có thể ở tầng khác.”

Bành Tử Ca cảm thấy tim kìm nén đến hoảng: “Có lẽ vậy.”

Lúc Lý Nhị Cần trở về trường học lần nữa, là theo chân tất cả các bạn học trong ngày mùng 1 tháng 9 tựu trường. Chuyện ngất xỉu trong thời gian tập quân sự, đã khiến bố mẹ Lý Nhị Cần kiên quyết không đồng ý cho con gái bảo bối tiếp tục đi chịu đau khổ nữa. Lý Nhị Cần ăn kem, sờ sờ băng gạc trên trán của mình, yên tâm thoải mái theo sát bố mẹ – đạt thành nhất trí với ý kiến trên.

Ngày tựu trường, Lý Nhị Cần đã tháo băng gạc, trên chỗ bị thương dán một miếng băng nho nhỏ che giấu miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Bởi vì quyết định trọ ở trường, trước lúc lên đường, mẹ Lý Nhị Cần hết kéo lại kéo, cho đến lúc không thể trì hoãn được nữa mới mở cửa thả người. Cho nên lúc Lý Nhị Cần đến phòng học thì phần lớn các bạn đã ngồi ở bên trong rồi.

Lý Nhị Cần chậm chạp từ từ di chuyển đến cửa phòng học phía sau, đứng ở cửa một lúc rồi mới đi vào bên trong. Mới đi được một nửa, ba lô trên vai đột nhiên bị người khác kéo xuống từ phía sau. Lý Nhị Cần không cần quay lại cũng biết là Bành Tử Ca, chuyện đương nhiên đến mức cô không cần phải quay đầu lại: “Cậu làm gì thế, Bành Tử Ca!”

Sau lưng không có tiếng động nào.

Lý Nhị Cần kéo kéo khóe môi xoay người, sau đó cứng người nguyên tại chỗ.

Người đứng trước mặt cô không phải là Bành Tử Ca, mà là Dung Tự.

“Đã lâu không gặp.” Dung Tự cười chào hỏi.

Lý Nhị Cần không ngờ người như Dung Tự, cũng sẽ làm hành động ngây thơ như kéo ba lô của người khác như vậy: “Vừa rồi là cậu kéo ba lô của tôi?”

Dung Tự gật đầu: “Xung quanh cũng không có người khác.”

Lý Nhị Cần không tự chủ được cười khúc khích: “Đã lâu không gặp.”

Dung Tự xoay tay chỉ chỉ phía sau mình: “Tớ với Bành Tử Ca ngồi chỗ kia, cậu ấy mời cậu ngồi bàn trước cậu ấy.”

Lý Nhị Cần có chút xấu hổ: “Ừ.”

Lý Nhị Cần đi theo Dung Tự vừa mới ngồi xuống, Bành Tử Ca vốn đang vội vàng nói chuyện với nữ sinh lập tức dời sự chú ý, cười khúc khích với cô: “Lý Nhị Cần, sau đó không có gặp lại cậu.”

“À, tôi bị ngất.” Cô sờ sờ trán mình: “Bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi tiếp tục tới tập quân sự nữa.”

“Cậu ngất?” Bành Tử Ca lập tức nghiêng người qua, ngay cả Dung Tự bên cạnh đang cúi đầu đọc sách cũng ngẩng đầu lên.

“Ừ.”

“Nữ sinh ngày đó bị đồn ngất, sau đó không cấp cứu kịp, là cậu sao?”

Lý Nhị Cần sửng sốt: “Tin tức đó đại khái không phải là tôi.”

Sau khi Bành Tử Ca ý thức được mình vừa nói gì, cũng sững sờ, sau đó làm động tác nói xin lỗi.

“Không sao nữa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment