Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 24

Nghe thấy vậy, lông mày Đường Yên nhíu lại, kiếm để ngang trước người, ánh mắt lạnh như băng liếc tên đàn ông cầm đầu, nói một cách lạnh nhạt: “Dựa vào cái gì?” Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo giống như người chết của Đường Yên, tên đàn ông cầm đầu không tự chủ run lên, trước khi tận thế, hắn là quản lí của một công ty sản xuất đồ điện tử nên đã quen với việc nịnh bợ ton hót người khác, đồng thời cũng biết lúc nào tiến lúc nào lùi, nhưng mà bây giờ hắn đã nhịn đói ba ngày rồi, sau tận thế, hắn trốn ở trong xưởng, nhìn công nhân trong xưởng biến thành tang thi ăn thịt người sống, tuy hắn không phải là người địa phương nhưng cũng may là đã lăn lộn ở đây mười mấy năm nên nắm rõ từng ngọn cây cọng cỏ ở những vùng quanh nhà xưởng, lúc bệnh độc tang thi bùng nổ thì hắn co đầu rút cổ ở trong xưởng hơn mười ngày, sau đó mới đi ra ngoài.

Ỷ vào chút bản lĩnh của mình, hắn lung lạc những người này đi theo hắn chiếm lấy công ty điện tử rồi sau đó cướp đoạt ở những chỗ xung quanh đó để sống. Hắn không dám cướp bóc những đội xe, chỉ dám cướp của những người đi lẻ hoặc tiểu đội như thế này. Khi hắn nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đường Yên thì lá gan giống như nhỏ lại nhưng khi quay đầu nhìn thấy Mạnh Lộ bị trói ở phía sau thì nhất thời tinh thần phấn chấn hơn hẳn, bên cạnh hắn còn có một người siêu năng lực thì sợ gì một phụ nữ? Hơn nữa trong đám người của hắn không có lấy một người phụ nữ, mấy tháng không được giải quyết, 00 của hắn nhịn đến phát đau rồi ( trong cv là tròn tròn, hai cái tròn tròn, mấy bạn tự tưởng tượng nha )... Nghĩ đến đây thì lá gan của hắn lại to ra khôg ít.

Hắn vung bàn tay to lên: “Lấy hết, lấy hết toàn bộ cho tao, bắt hai cô em này về luôn. Đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ, haha...”

Bỗng nhiên có một đám cầu băng bắn tới chỗ tên đàn ông đó, Dịch Thao sẳng giọng, trong ánh mắt ngưng tụ sát khí, nếu anh không nhìn lầm thì thiếu niên đang bị bọn họ bắt trói kia là một dị năng giả hệ thổ. Là dị năng giả lại nhưng lại bị người bình thường bắt trói làm cho Dịch Thao tức giận đến cả người phát run.

“Siêu năng lực?” Tên đàn ông cầm đầu căng thẳng nhìn Dịch Thao, lúc trước khi bọn họ cướp bóc đều ỷ vào siêu năng lực Mạnh Lộ. Hắn chưa nhìn thấy dị năng giả bao giờ nên không biết chuyện về dị năng giả, khi phát hiện Mạnh Lộ có thể điều khiển đất thì hắn dùng kế bắt mẹ của Mạnh Lộ ép Mạnh Lộ đồng ý cho bọn hắn sai khiến.

“Siêu năng lực?” Lông mày Đường Yên nhíu lại, nhìn tên cầm đầu một cách đầy hài hước, xem ra những người này không biết tin tức về dị năng giả mà cô cũng lười vòng vo với đám người này: “Hầu thiếu, những người này giao cho em xử lý, mặc kệ sống chết.”

Ác nhân tự có ác nhân trị, giống như tên cầm đầu này, giữ lại thì cũng chỉ là mối họa, vốn lúc đầu Đường Yên không có ý định lấy mạng những người này, tóm lại chính là bỏ qua, nhưng không nghĩ tới tên cầm đầu này lại không hiểu được, còn dám đánh chủ ý lên người mình. Đương Yên ôm kiếm, dựa vào cửa xe, ý bảo Hầu Húc Kiêu ra tay.

Dịch Thao hiểu được Đường Yên đang tạo cơ hội cho Hầu Húc Kiêu luyện tập. Dịch Thao vung tay lên, một lưỡi dao băng màu trắng sáng lóe lên sau đó xẹt qua cánh tay tên đàn ông cầm đầu.

“A... Tay của tao!”

Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, tên cầm đầu cúi xuống nhìn cánh tay trụi lủi của mình, sau mấy giây chết lặng thì thần kinh đã hồi phục sau đó gào lên thê lương.

“Câm miệng!” Dịch Thao quát lên lạnh lẽo, tiếng gào này quá to, nhất định sẽ hấp dẫn càng nhiều tang thi tới đây, Dịch Thao lập quyết định không thể để cho những người này còn sống trở về, gương mặt non nớt Hầu Húc Kiêu cũng trầm xuống, giơ súng lên: “Bang bang.... “, lập tức có vài phát súng được bắn ra, có Dịch Thiến ở bên cạnh canh chừng tang thi nên Hầu Húc Kiêu không lo bị đánh lén.

“Em là ai?” Đường Yên nói.

Tầm mắt Đường Yên dừng ở trên người thiếu niên đang đứng bên cạnh tên cầm đầu, áo T-shirt rộng thùng thình ôm lấy thân hình nhỏ gầy làm cho cậu thiếu niên càng trở nên gầy yếu, ở cỗ có nhiều vết bầm tím do dây thừng làm cho người ta sợ hãi, xương gò má lõm xuống, ánh mắt xám xịt.

Nghe được câu nói của Đường Yên, cả người Mạnh Lộ hơi run rẩy, môi mấp máy một cách bất an, chỉ khi nhìn thấy tên cầm đầu đang gào thét lăn lộn trên đất thì trong đôi mắt xám xịt mới thoáng qua một chút cảm xúc: “Mạnh, Mạnh Lộ... Em tên là Mạnh Lộ!”

“Mạnh Lộ, đi thôi!” Đường Yên giơ kiếm, cắt đứt dây chừng đang trói trên cổ Mạnh Lộ, tự động thức tỉnh dị năng thì sau này sẽ tăng tiến rất nhanh, khi nhìn Mạnh Lộ thì Đường Yên đột nhiên nhớ đến kiếp trước của mình.

“Có thể để hắn lại cho em được không?” Mạnh Lộ chỉ vào tên cầm đầu, trên khuôn mặt thanh tú mặt tràn đầy dữ tợn, ánh mắt khẩn cầu nhìn Đường Yên: “Hắn bắt mẹ của em, em muốn báo thù cho mẹ.”

“Tùy em!” Dứt lời, Đường Yên lên xe, rất nhanh Hầu Húc Kiêu đã giải quyết xong đám người còn lại, thân thủ gọn gàng linh hoạt, từ đầu đến cuối đều không giốn một đứa trẻ mười tuổi, nếu như thức tỉnh dị năng thì sau một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương, thời loạn tạo nên anh hùng, từ xưa đến nay đã là như thế, tận thế chính là thời loạn, thế lực khắp nơi đều chiến đấu tranh giành, ai tài năng thì sẽ trở thành bá chủ cuối cùng.

Mạnh Lộ nhặt một cái xẻng sắt ở trên mặt đất lên, vẻ chậm chạp, sợ hãi lúc trước được thay bằng biểu tình âm trầm mang theo một chút tàn nhẫn, nện từng bước, chầm chầm tới gần năm người đàn ông kia sau đó đập mạnh cái xẻng xuống: “Á…á!” Tiếng thét chói tai vang lên: “Lý Dân, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay...”

“Mạnh Lộ, mày muốn làm cái gì? Đừng quên nếu không phải là tao cứu mày thì mày đã bị tang thi ăn sống từ lâu rồi...”

Người đàn ông tên là Lý Dân không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt khủng hoảng, nói năng lộn xộn: “Đừng quên mẹ mày còn ở trong tay tao, tao cho mày biết nếu như mày xuống tay với tao thì tao sẽ sai người giết chết mẹ mày.”

“Đồ khốn kiếp...”

Nghe vậy, hai mắt Mạnh Lộ lập tức đỏ bừng, nâng xẻng sắt lên đập xuống người Lý Dân. Nếu không phải là do tên khốn kiếp không có nhân tính này thì làm sao mẹ của cậu lại bị hành hạ được, cậu chỉ hận không thể nuốt sống người này.

“Nói mau, mày giấu mẹ tao ở đâu?” Khó khăn lắm Mạnh Lộ mới giữ vững được lý trí của mình, xẻng sắt xẹt qua mặt Lý Dân, rơi xuống đất cách đầu Lý Dân hai cm.

“Ực...!” Lý Dân hoảng sợ không nhẹ, liên tục nuốt nước miếng sau đó trong không khí truyền đến mùi khai của nước tiểu. Mạnh Lộ kinh ngạc, một lúc sau mới cười lạnh, không nghĩ tới Lý Dân này lại vô dụng như vậy, sợ hãi tới mức tè ra cả quần, bình thường thì diễu võ dương oai, hiện tại mới bị uy hiếp có chút xíu mà đã són ra quần, so với sự hành hạ mà cậu phải chịu đựng thì cái này có đáng là gì?

“Tao, tao...” Lý Dân lắp bắp, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu ở trên cái trán không ngừng rơi xuống.

“Chị Yên, chuyện này?” Miêu Trạch nghi hoặc nhìn Đường Yên, tầm mắt dừng ở trên người Mạnh Lộ.

“Dị năng giả hệ thổ, căn cứ Thanh Long rất phức tạp, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là một kẻ địch.” Càng đến gần căn cứ Thanh Long thì Đường Yên càng lo lắng, lúc nhìn thấy Dịch Thao thì Đường Yên liền nghĩ đến một chuyện, ở tận thế, chung quy sức lực của con người cũng chỉ có hạn.

“Tại sao còn chưa đi?” Chu Nhã không kiên nhẫn nói, đoạn đường này đầy rẫy lo lắng hãi hùng, cô ta thực sự chịu đủ rồi!

Dịch Thiến quay đầu, lạnh lùng liếc Chu Nhã một cái, Dịch Thao thì ở bên cạnh trấn an Hầu Húc Kiêu, tuy Hầu Húc Kiêu rất trầm ổn lão luyện nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, cho dù biết tang thi là quái vật, không phải người nhưng vẫn có sợ hãi. Mặc dù từ nhỏ đã sống ở doanh trại, nếm đủ loại tàn khốc nhưng lúc thực hiện vẫn sẽ có chút không chịu nổi, nhìn và thực hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đường Yên lặng im nhìn bầu trời trong xanh nhưng lại cảm thấy có chút u ám, trong lòng hơi cay đắng, ở tận thế, bản tính xấu xa của con người bị phóng đại gấp mười, gấp trăm lần, có một vài chuyện hay quan niệm rất khó có thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn được, tuy nhiên cuối cùng rồi vẫn phải học cách sửa đổi nó, Đường Yên bình tĩnh nhìn vẻ mặt điên cuồng của Mạnh Lộ, không biết Lý Dân nói gì đó mà đột nhiên Mạnh Lộ giơ xẻng sắt lên định đập vào đầu Lý Dân, động tác này lặp lại liên tục... Không biết Mạnh Lộ đã giơ xẻng sắt bao nhiêu lần mà phần dưới của Lý Dân đã bị xẻng sắt đập cho nát bét, máu thịt bầy nhầy, chỉ trong nháy mắt mùi máu nồng nặc đã tràn ngập cả không gian.

“Đi thôi!” Đường Yên thản nhiên nói.

Tiếng động không nhỏ, hơn nữa mùi máu quá nồng này sẽ hấp dẫn tang thi đến.

Ném xẻng sắt đã dính đầy máu tươi xuống, Mạnh Lộ đi tới: “Em muốn đi xem công ty điện tử ở phía trước, mọi người… Có thể hay không... Mẹ em đang ở đó, những thứ mà Lý Dân đã cướp được, em sẽ chỉ chỗ hắn ta cất nó cho mọi người, em chỉ muốn đi tìm mẹ em...”

Có thể là lo lắng Đường Yên sẽ từ chối nên Mạnh Lộ nói chuyện có chút lộn xộn, làm cho người ta rất khó hiểu.

Đường Yên cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nhìn đồ ăn ở ghế sau, một lát sau mới gật đầu: “Lên xe, chỉ đường đi.” Sau đó cô quay đầu nói với Dịch Thao: “Mạnh Lộ nói công ty điện tử ở phía trước là sào huyệt của đám người này, bên trong có không ít đồ ăn mà bọn chúng đã cướp được, tôi muốn đi xem thử, bên anh cảm thấy thế nào?”

Lý Dân dám lấy công ty điện tử làm sao huyệt thì chứng tỏ tang thi xung quanh đó đã bị thanh lý sạch sẽ, nơi này cách Thành phố Thanh Ninh khoảng nửa giờ hơn nữa trời lại sắp tối cho nên Đường Yên muốn ở lại công ty điện tử này một đêm, rạng sáng ngày mai mới tiếp tục đi đến tành phố Thanh Ninh, dân cư thành phố Thanh Ninh trên trăm vạn, kinh tế rất phát đạt, là trung tâm của tỉnh Quảng Nam. Sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ thì nơi đã từng là trung tâm kinh tế văn hóa của tỉnh Quảng Nam này lại biến thành chỗ vui chơi cho bọn tang thi, lò sát sinh của nhân loại.

Cho dù căn cứ Thanh Long có phái người đến thanh lí thì trong lúc nhất thời cũng không có khả năng làm một cách sạch sẽ cho nên trời tối mà tiến vào thành phố Thanh Ninh thì không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Dịch Thao nhìn sắc trời, lông mày nhíu chặt, gật đầu nói: “Đêm nay đến công ty điện tử nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sau khi trời sáng thì xuất phát đến thành phố Thanh Ninh, hy vọng có thể gặp được người ở căn cứ Thanh ra ngoài dọn đường hoặc là đội ngũ thu thập vật tư.”

Lời nói của Đường Yên mang theo lo lắng, cho dù không nói rõ thì Dịch Thao cũng hiểu được, thành phố Thanh Ninh không phải là một huyện nhỏ bình thường mà đã từng là một đô thị lớn phồn hoa, dân cư vượt qua trăm vạn, hai tay khó địch bốn người, cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không được ngăn được mười vạn tang thi bao vây.

Nói xong, Đường Yên lên xe, sau đó bảo Mạnh Lộ chỉ đường, đoàn người đi về phía công ty điện tử.

Lúc tới nơi thì Đường Yên dừng xe lại, giấu xe ở chỗ hẻo lánh sau đó đánh giá địa hình chung quanh công ty điện tử. “A!” Đột nhiên Chu Nhã hét lên một tiếng sau đó bị Hầu Tích Hoa bịt miệng lại. Lý do là vì đột nhiên có một tang thi khuôn mặt dữ tợn áp sát vào cửa kính, hai mắt trắng dã, trống rỗng nhìn chằm chằm Chu Nhã, nước dãi màu vàng phát ra mùi tanh tưởi từ miệng nó rơi xuống kính, miệng há to, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, khuôn mặt dính đầy máu, cực kì xấu xí...

Dịch Thao vẫy tay, một lưỡi dao băng nhanh chóng xuyên qua đầu tang thi, lập tức máu phú tung toé, mặt Chu Nhã trắng bệch, rõ ràng là bị dọa đến sắp ngất.

Đường Yên xuống xe, cẩn thận nấp vào đám cây cối ở bên đường, tập trung nhìn chằm chằm công ty điện từ, từ chỗ này có thể thấy được tang thi du đãng xung quanh nhưng số lượng không nhiều lắm, tuy nhiên thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến nói chuyện làm cho Đường Yên quan tâm.

“Sao vậy?” Mạnh Lộ hỏi, xoa xoa tay, hận không thể lập tức vọt vào công ty điện tử tìm kiếm mẹ của mình, Lý Dân tách cậu và mẹ ra rồi giấu mẹ ở một chỗ khác nhưng Lý Dân có nói cho cậu biết hắn giấu mẹ cậu ở phòng truyền thông trên lầu ba của công ty điện tử ký túc xá.

“Có tang thi... Chờ lát nữa, Mạnh Lộ, em chắc chắn nơi này ngoại trừ Lý Dân thì không có người khác chứ?” Trong công ty điện tử nhất định có không ít thiết bị thông tin, vốn Đường Yên nghĩ ở chỗ này chỉ có ít tang thi thì sẽ nhân cơ hội này lấy một chút nhưng hiện tại xem ra sự tình có vẻ không đơn giản như vậy. Cô ẩn nấp thật cẩn thận sau đó ra hiệu bảo Dịch Thao không nên tùy tiện lên tiếng.

“Làm sao vậy?” Mạnh Lộ cau mày, nhìn Đường Yên, hiển nhiên là không hiểu vì sao Đường Yên lại hỏi như vậy, tuy nhiên cậu lập tức gật đầu khẳng định: “ Xung quanh công ty điện tử chỉ có người của Lý Dân, không có người khác.”

“Đường Yên, sao vậy?” Dịch Thao xuống xe, đang muốn đi đến chỗ Đường Yên thì đột nhiên có một cái bóng đen từ phía sau cây đánh tới, Dịch Thao nghe được tiếng gió nên nghiêng người né tránh, lại là một tên tang thi, khuôn mặt cũng hôi thối không chịu nổi những tốc độ so nhanh hơi tang thi bình thường, hơn nữa mắt tang thi bình thường trắng dã thì mắt cuar tang thi này lại ửng đỏ, móng tay sắc bén, động tác lưu loát rõ ràng, nếu hình thể không giống thiểm thực giả thì Đường Yên còn tưởng rằng thiểm thực giả xuất hiện.

“Tang thi biến dị?” Trong lòng Dịch Thao căng thẳng, sau khi kinh ngạc thì động tác trở nên sắc bén, lập tức phóng ra hai lưỡi dao băng mà tang thi này lại trực tiếp nghênh đón, không thèm né tránh, Đường Yên e rằng động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho những người trong công ty điện tử đó chú ý nên rút kiếm ra, nhảy xuống từ trên cây sau đó chém xuống đầu tang thi.

“Xẹt… xẹt...” Mùi thịt bị lôi điện nướng cháy tràn đầy trong không khí, sau một tiếng rắc thì máu tươi nhiễm đỏ mặt đất mang theo mùi hôi thối. Sau khi xử kí xong thì Đường Yên nhặt một nhánh cây lên, ngồi xổm xuống mở đầu đầu tang thi ra, trong đầu nó chỉ có một chút màu vàng xen lẫn với máu đỏ tươi... Chu Nhã vừa tỉnh lại thấy cảnh này thì lập tức trợn trắng mắt, sau đó ngất đi lần nữa.

Trong lúc Đường Yên không mong đợi gì nhiều thì nhánh cây đụng tới một thứ gì đó cứng cứng, cô vui vẻ lấy ra một viên tinh hạch trong đống nhầy nhầy màu vàng xen đỏ này, so với tinh hạch trong đầu thiểm thực thì tinh hạch này nhỏ hơn, sắc màu cũng không trong suốt như vậy. Cô vội vàng bảo Miêu Trạch đưa bình nước tinh khiết tới sau đó rửa sạch tinh hạch.

“Thứ này? Không phải...” Dịch Thao hơi khiếp sợ nhìn tinh hạch trong tay Đường Yên, có chút phản ứng không kịp.

Đường Yên hơi hơi suy tư, ánh mắt rơi vào xác chết tang thi trên mặt đất, thản nhiên nói: “ Hai mắt tang thi ửng đỏ, có thể là... Biến dị!”

Đồng tử Dịch Thao hơi co lại, chẳng lẽ trong đầu tang thi bình thường cũng có tinh hạch sao? Tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh rồi... Cô cố nén nghi vấn trong lòng: “Bên trong như thế nào?”

“Có người, là địch hay bạn thì vẫn chưa rõ, nên cẩn thận một chút.” Đường Yên thu lại vẻ vui mừng, đánh giá tinh hạch trên tay sau đó nghiêm túc nhìn công ty điện tử. Mạnh Lộ nói xung quanh công ty điện tử chỉ có người của Lý Dân, như vậy hiện tại nhóm người ở trong công ty điện tử kia là ai? Đường Yên liếc nhìn Dịch Thao, những người này không phải là người mình cho nên cô không thể để lộ tinh thần lực ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment