Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 43

Đường Yên hết sức cẩn thận nhưng tốc độ cũng không chậm, ở thượng lưu con sông cách cầu Thanh Ninh khoảng một ngàn năm trăm mét là một bến tàu, xung quanh bến tàu có vài chục cái kho để hàng hoá. Kế hoạch của Hạ Dĩnh là định ở lại đây nửa ngày rồi phái một số người đi đến xem xét kho hàng ở bến tàu. Tuy nhiên hiện tại cho dù không muốn thì cũng phải ở lại đây rồi.

Mạnh Lộ đứng ở đầu cầu Thanh Ninh, ngắm nhìn cây cầu bị sương khói bao phủ, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nước sông dưới cầu, nói thầm: “Chị Yên, chị nói trong sông này có cá biến dị hay không?”

Đường Yên cúi người nhìn nước sông đục ngầu dưới chân cầu: “Không rõ lắm, tuy nhiên nếu có cá biến dị thì nhất định chúng nó sẽ không an phận đợi ở trong nước.” Cách một lớp sương mù và dòng nước đục ngầu nên Đường Yên không nhìn được rõ ràng, chỉ có thể nghe được tiếng nước sông chảy bên tai.

Đường Yên vừa dứt lời thì Hứa Lô An và Giang Ly bên cạnh không khỏi rùng mình, bọn họ cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của Đường Yên. Tang thi và thú biến dị rất cố chấp với máu thịt, vừa rồi đại chiến liên tục nên đến nay trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, chừng đó đã đủ khiến cho chúng nó điên cuồng. Hứa Lô An đang dựa vào lan can không nhịn được lui về sau hai bước, cả người bất an chà xát hai tay vài cái, ánh mắt lộ ra hoảng sợ.

“Ha ha... Chuyện đùa này không buồn cười đâu!” Hứa Lô An cười gượng hai tiếng, xấu hổ quay trở lại bên cạnh Giang Ly, trên cầu có mấy con tang thi đi lại nên Đường Yên để cho Mạnh Lộ luyện tập, Mạnh Lộ là dị năng giả hệ thổ nhưng lại chưa khống chế dị năng thành thục nên dễ dàng bị thương, điều này rất tệ!

“...”

Nghe Hứa Lô An cười gượng, ba người Đường Yên cũng chẳng biết nói gì nữa.

“Chị Yên, cầu bị gãy!” Giọng nói Mạnh Lộ lộ ra lo âu, qua được cầu Thanh Ninh thì mới tính là đã bước vào địa phận Chương Hóa, mắt thấy trời lại sắp tối, xem ra tối nay là không cách nào thuận lợi qua cây cầu Thanh Ninh này được rồi!

“Cái gì?” Đường Yên kinh ngạc, quả nhiên là đã xảy ra chuyện! Nếu đi đường vòng thì sẽ lãng phí một ngày hơn nữa rất bất lợi đối với bọn họ. Đường Yên đứng ở chỗ cầu gãy, nhìn về đoạn cầu đối diện, đoạn cầu bị gãy khoảng mười lăm mét, khoảng cách này không thể nói là xa nhưng cũng không tính là gần.

Nhìn xung quanh cầu có không ít xương cốt cùng với mấy chiếc chiếc xe bị bỏ lại, phía bên kia cầu cũng có không ít dấu vết của súng đạn và tang thi đang đi lại phát ra từng đợt gào thét. Đường Yên đoán rằng những người này bị tang thi đuổi theo, trong lúc hoảng sợ nên sử dụng vũ khí có sức sát thương lớn vì vậy mới làm cho cây cầu bị gãy nhưng nhìn những dấu vết trên bộ xương thì có vẻ như không phải tang thi, chẳng lẽ là...

Đứng ở chỗ mép cầu gãy, Giang Ly cẩn thận đi tới phía trước, vừa rồi không biết có phải là ảo giác hay không mà hình như anh ta thoáng thấy được một tia sáng màu trắng.

“Giang Ly, lui về phía sau mau!” Đột nhiên đôi mắt của Đường Yên mở lớn, khiếp sợ nhìn bóng đen đang lao tới từ trong sông, Đường Yên phản ứng rất nhanh, đưa tay kéo mạnh Giang Ly lùi về phía sau, đồng thời phóng ra mộ tia sét, tia sét dưới sự khống chế của Đường Yên lao thẳng về con cá biến dị đang nhảy lên khỏi mặt nước.

Gặp quỷ rồi, nó thật sự là cá sao? Con cá này dài khoảng hai mét, một nửa thân á hôi thối lộ ra xương trắng, ánh mắt màu đỏ như ác quỷ lóe lên dưới ánh hoàng hôn, miệng thì mở lớn lộ ra hàm răng sắc bén. Sau khi bị sét đánh trúng người thì phát ra tiếng xèo xèo rồi rớt vào sông làm bọt nước văng tung tóe.

“Cá biến dị?” Mạnh Lộ lui về phía sau, sợ hãi nhìn chằm chằm mặt nước đã khôi phục lại sự tĩnh lặng, căng thẳng đến ngừng thở.

Giang Ly vịn lan can, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt dừng lại trên lan can vừa mới bị cá biến dị quét qua, trên đó vẫn còn vết lõm sâu đến ba bốn cm. Nếu không phải Đường Yên kịp thời kéo anh ta về thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi! Cá biến dị dài gần hai mét, quả thật là quá kì lạ.

“Lui về sau từ từ, đừng kinh động chúng nó. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến chúng nó không nhịn được muốn ăn no nê, lúc này chọc giận chúng nó thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, mau lùi về phía sau.” Đường Yên nắm chặt thanh kiếm, căng thẳng nhìn khắp bốn phía rồi dùng tinh thần lực nhìn xuống lòng sông, khi nhìn thấy cá biến dị ẩn núp trong sông thì da đầu không khỏi run lên. Bất luận là lực sát thương hay là kích thước thì cá biến dị đều lớn hơn chuột biến dị rất nhiều, lúc này cô cũng không muốn kinh động đến bầy quái vật trong sông này! Kích thước của đám cá này làm cho người ta không nhịn được mà sợ hãi.

Bốn người đều nín thở, trong không gian tĩnh lặng gần như chỉ còn lại tiếng nước chảy và tiếng tim đập thình thịch bất an, còn sống... Tiếng tim đập biểu thị mấy người bọn họ vẫn còn sống, đang lui về phía sau thì đột nhiên có một bóng đen rất lớn vọt tới, Đường Yên đẩy Mạnh Lộ ra, hét lớn: “Chạy mau, đừng quay đầu lại!”

Hai chân Đường Yên đạp vào lan can, lao về phía bóng đen: “Keng….rầm.... “ Cú động độ phát ra tiếng vang rất lớn, mượn lực va chạm Đường Yên nhanh chóng chạy thẳng về phía đầu cầu, kẽ ngón tay bị chấn động run lên, có vẻ như đã nứt vài đường, vài giây sau: “Tõm!” Mới nghe tiếng vật gì đó rơi xuống nước.

Nghe được tiếng hét của Đường Yên, lúc này ba người Mạnh Lộ mới phát hiện có gì đó không đúng nên dốc toàn lực chạy như bay về đầu cầu.

Bọn họ đứng ở đầu cầu nhìn Đường Yên lảo đảo đi tới, bước chân có chút tập tễnh: “Keng!” Thanh kiếm trên tay rơi trên mặt đất, Mạnh Lộ hốt hoảng, vội vàng tiến lên đỡ lấy Đường Yên đồng thời nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất: “Chị Yên, chị không sao chứ!”

Nếu không phải Đường Yên đẩy cậu ta ra thì vừa rồi mục tiêu của cá biến dị chính là cậu ta.

“Không có việc gì, đi về trước đã.” Đường Yên lắc đầu, không nói nhiều, kẽ ngón tay đau đớn, cú va chạm vừa rồi không nhẹ làm cho cả cánh tay của cô tê rần. Giang Ly và Hứa Lô An nhìn nhau, khuôn mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thấy bốn người trở về, đám người Dĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Mạnh Lộ cẩn thận đỡ Đường Yên, sắc mặt Đường Yên tái nhợt, kẽ ngón tay loang lổ vết máu, nửa cánh tay Hứa Lô An bị máu tươi nhuộm đỏ thì trái tim của mọi người đều nhảy lên tới cổ họng.

Hạ Dĩnh tiến lên đỡ Đường Yên ngồi xuống, đám người Hình Liệt Phong vừa thanh lí tang thi xong cũng đi tới.

“Tình hình cầu Thanh Ninh như thế nào? Tại sao lại bị thương, có phải là lại đúng phải chuột biến dị hay không?” Hạ Dĩnh hỏi.

Đường Yên lắc đầu, nhìn tất cả mọi người rồi nghiêm túc nói: “Cầu Thanh Ninh bị gãy, chúng tôi đụng phải cá biến dị, cá biến dị cấp bốn!”

“.... “ Đường Yên vừa mới nói xong thì xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí, còn có vẻ mặt không tin. Mới giải quyết đàn chuột biến dị không lâu, vì sao lại xuất hiện cá biến dị nữa, còn là cá biến dị cấp bốn, có cho người ta đường sống không hả?

Không ít người đều sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên khủng hoảng. Tay Hạ Dĩnh đang đỡ lấy Đường Yên cũng hơi run lên, nắm chặt lấy cổ tay Đường Yên, trên khuôn mặt khí khái hiện lên vẻ hoảng sợ, tình huống của chuyến đi này đã vượt xa sự dự đoán lúc còn ỏ căn cứ. Số liệu trung tâm nghiên cứu sinh hóa cung cấp là đúng, tốc độ tiến hóa của thế giới bên ngoài quá nhanh, nếu loài người không có cách nào ngăn chặn thì e rằng thời điểm diệt vong không còn xa nữa.

“Chúng tôi chạy trốn về đây, trong sông có không ít cá biến dị đang ẩn núp, cấp bậc thì không rõ, cầu Thanh Ninh lại bị gãy, muốn đi qua thì... Rất khó!” Đường Yên bình tĩnh phân tích, chỉ một mình con cá biến dị cấp bốn ở trong sông cũng đã đủ để làm cho bọn họ khó chịu chứ đừng nói đến một đàn cá biến dị đang chờ sẵn ở trong sống để cắn xé bọn họ.

“Việc này ngày mai hãy bàn bạc tiếp, trước tiên phải tìm chỗ dừng chân đêm nay đã.” Hình Liệt Phong đẩy mắt kính, nhìn cầu Thanh Ninh ở xa xa, chuột biến dị xung quanh đều đã bị tiêu diệt sạch, tuy nhiên trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi, nơi này không nên ở lâu, phải nhanh chóng rời khỏi đây rồi tính tiếp.

Nghe vậy, Hạ Dĩnh nhanh chóng mở bản đồ ra, nói: “Dọc theo con đê này lên phía trên, khoảng ngàn năm trăm mét có một bến tàu, nếu cầu Thanh Ninh không cách nào qua được thì chúng ta có thể suy xét đến thuyền chở dầu, bến tàu này là bến tàu lớn nhất ở trong vùng, có vài chục cái kho hàng hóa. Trong đội có người biết lại thuyền chở dầu, xe thì có thể đặt ở trên thuyền.”

Hạ Dĩnh nhanh chóng cầm bút khoanh tròn lại, quyết định hành trình kế tiếp, chuột biến dị cấp ba đã làm cho bọn họ chật vật như vậy, cá biến dị cấp bốn thì…. Hạ Dĩnh càng suy nghĩ càng cảm thấy thấy đau đầu. Nhưng mà bọn họ phải qua sông!

Hình Liệt Phong trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Trước tiên nghỉ ở bến tàu một đêm rồi hãy suy nghĩ đến chuyện qua sông.”

Mọi người nhanh chóng dọn dẹp, lên xe, chạy dọc theo đê để đến bến tàu, nhìn những bộ xương trên bờ đê, trong lòng mọi người không khỏi hoảng hốt, là chuột biến dị hay là cá biến dị đây? Bất kể là gì thì đều bất lợi đối với bọn họ. Đường Yên nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét bốn phía thì phát hiện xung quanh đê cực kì yên tĩnh, ngay cả bóng dáng một tên tang thi cũng không thấy, thật là kì lạ! Nhưng khi hớ tới đàn chuột biến dị và cá biến dị trong sông lúc nãy thì lại nhẹ nhàng thở ra.

Mười phút sau, mọi người đã đến bến tàu, bến tàu yên tĩnh tiêu điều giống như một tòa thành chết, ngoại trừ bụi bặm bị gió thổi bay thì nơi này không có gì cả, sau khi đã tìm chỗ đậu xe thì mọi người nhanh chóng tìm một ngôi nhà sạch sẽ để nghỉ chân. Hạ Dĩnh đứng ở trên mái nhà, chăm chú nhìn những kho hàng ở xung quanh, trong mắt hiện lên sự do dự.

Từ lúc Đường Yên bước vào bến tàu thì trong đáy lòng liền hiện lên sự bất an, vết thương ở trên người Lưu Thấm Nhã đã lành được bảy tám phần. Đường Yên lặng lẽ đổi nước suối thành nước trong hồ nước ở không gian để giảm bớt sự mệt nhọc đồng thời làm cho tinh thần đạt tới trạng thái tốt nhất. Kỳ thực trước lúc chiến đấu, cô đã phát hiện Lưu Thấm Nhã nói dối, cô rất hiểu Lưu Thấm Nhã, khi nói đến chỗ bánh xe sau của chiếc xe thứ hai không đúng thì Lưu Thấm Nhã khéo léo ngừng lại. Lúc đó Đường Yên đã cảm thấy không thích hợp, hình như cô đã bỏ qua gì đó nhưng cô suy nghĩ thật lâu vẫn không thể nhớ ra được. Lúc vừa tới bến tàu thì mọi người đều nhẹ nhàng thở ra nhưng chỉ có Lưu Thấm Nhã là càng đề phòng hơn, chuyện này tuyệt đối không bình thường!

Vì vậy nên lúc tiến vào bến tàu Đường Yên liền cảnh giác cao độ.

“Chị Yên, chị phát hiện ra cái gì sao?” Miêu Trạch nghiêng người, vừa dọn dẹp vừa nhỏ giọng dò hỏi.

Ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, trong mắt hiện lên sự vui mừng, từ lúc đi cùng đến giờ thì Miêu Trạch đã thay đổi rất nhiều, ở tận thế chỉ có mọi chuyện đều cẩn thận mới có thể sống được lâu. Điểm này Miêu Trạch làm rất khá! Đường Yên nhìn mọi người đang mệt mỏi ở xung sau đó liếc mắt ra hiệu với Mạnh Lộ, ý bảo Mạnh Lộ lại đây, nói khẽ: “Cẩn thận, đừng buông lỏng cảnh giác, tình huống ở bến tàu không đúng! Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ cách Lưu Thấm Nhã xa một chút!”

Lực sát thương của nữ chính quá lớn, hào quang quá mạnh mẽ. Lưu Thấm Nhã có hào quang cực đại nhưng những người khác lại không có, ai tới gần thì sẽ là bi kịch cho người đó!

“... Vâng!” Hai người nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu. Hai người biết Đường Yên sẽ không bắn tên không có mục đích, quả thật bến tàu này rất kì lạ, đừng nói người, ngay cả một tên tang thi cũng không có. Yên tĩnh quá mực, ở tận thế, loại tình huống này rất nguy hiểm.

Lưu Thấm Nhã hấp thu tinh hạch, yên lặng dựa vào vách tường, căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó lấy balo ở sau lưng xuống, sau đó lấy mấy quả địa lôi ở trong balo ra, cẩn thận chôn ở những chỗ không xe đê, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm thuyền chở dầu đang neo đậu ở gần đề. Là chuột biến dị cấp bốn, tất cả mọi người đều không phát hiện được sự tồn tại của nó, cũng là chuột biến dị hệ tinh thần nhưng con chuột đang ẩn núp ở bên trong thuyền chở dầu này mạnh hơn rất nhiều những con mà bọn họ đã gặp.

Lúc mới bắt đầu, Lưu Thấm Nhã đã phát hiện mọi người đều rơi vào ảo thuật, tuy nhiên Lưu Thấm Nhã không lên tiếng nhắc nhở, chỉ cần cô giải quyết con chuột biến dị này sau đó lấy tinh hạch đưa cho Hình Liệt Phong thì đến lúc đó trong đội sẽ không còn ai dám phản bác Hình Liệt Phong, sớm hay muộn cô cũng sẽ ra tay xử lí Hạ Dĩnh kia, chỉ có cô mới có tư cách đứng ở bên cạnh Liệt Phong. Lưu Thấm Nhã có chút bất an, Liệt Phong chú ý đến Đường Yên khiến cô cực kì phiền chán, Liệt Phong thuộc về cô, tại sao Đường Yên lại không mau chết đi? Trong nháy mắt, khuôn mặt Lưu Thấm Nhã trở nên vặn vẹo lên dữ tợn, oán hận bóp nát đồ ăn trong bàn tay.

Sau khi đã chôn toàn bộ địa lôi và dùng dị năng hệ thủy trùm lên để che dấu vết thì Lưu Thấm Nhã mới đứng dậy, sắc mặt khôi phục dịu dàng thanh nhã, đi đến chỗ mọi người.

Trong phòng, mọi người đang im lặng ăn uống thì Đường Yên đột nhiên đứng lên.

Đến rồi! Cảm giác kì lạ này càng ngày càng rõ, giống như bị cái gì đó để mắt tới làm cho lông tơ Đường Yên dựng đứng. Mọi người thấy Đường Yên đột ngột đứng dậy thì đều căng thẳng, thực lực của Đường Yên làm cho tất cả mọi người bội phục, hơn nữa dị năng lôi điện có khả năng khắc chế tang thi, một chiêu đánh rơi Ba Hành Giả làm cho mọi người cảm thấy nó chỉ mới vừa xảy ra...

“Đường Yên, sao vậy?” Hạ Dĩnh nghi ngờ nói.

“Có cái gì đó đang đến!” Hình Liệt Phong cau mày, liếc nhìn Lưu Thấm Nhã đang ngồi bên cạnh, Lưu Thấm Nhã đang nhìn ra cửa sổ bên ngoài một cách chăm chú, từ lúc bước vào bến tàu đến giờ thì anh ta đã cảm thấy khó chịu nhưng cụ thể là ở nơi nào thì anh ât lại không nói ra được.

Đêm khuya tối thui, bóng tối bao phủ toàn bộ lục địa, bến tàu yên tĩnh đến cả một luồng gió nhé cũng không có. Đột nhiên, có một bóng đen lướt qua: “A.... “ Tiếng hét thảm vang lên, một quân nhân mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ thì lúc này đang ôm cổ, máu tươi từ cổ anh ta phun ra nhuộm đỏ cả thân thể, cả người giật giật hai cái sau đó tắt thở.

“Cái gì vậy?” Hạ Dĩnh hỏi thất thanh, hai mươi quân nhân này đều thuộc quân đội riêng được nhà họ Hạ cẩn thận bồi dưỡng, mỗi một người đều xuất sắc, tuy không thức tỉnh dị năng nhưng bản lĩnh cũng không kém dị năng giả bao nhiêu, liên tiếp tổn thất như vậy thì làm sao Hạ Dĩnh có thể chịu được!

“Đừng nổ súng bậy bạ, là chuột biến dị, là chuột biến dị hệ tinh thần mạnh hơn con trước rất nhiều!” Đường Yên bình tĩnh nói, bảo mọi người đừng hoảng hốt và nên tỉnh táo lại: “Từ khi bước vào bến tàu thì chúng ta đã rơi vào bẫy của nó rồi, cảnh tượng xung quanh đều là ảo thuật, không phải là thật. Có thể chúng ta thấy anh ta bị thương nhưng nói không chừng là do nó giở trò quỷ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng quên đây là bến tàu, nếu như rớt vào trong sông...”

Đường Yên cẩn thận phóng tinh thần lực ra, Khô mộc quyết được vận chuyển trong cơ thể một cách điên cuồng, hai mắt từ mông lung đến rõ ràng, khi thấy rõ chỗ mọi người đang đứng thì lập tức hít một hơi khí lạnh.

Thuyền chở dầu, giờ phút này bọn họ không phải đang ở trong phòng mà là đang ở trên thuyền chở dầu, cũng may là cô lên tiếng bảo mọi người đừng hoảng hoảng loạn, nếu như lúc này ra tay thì chỉ sợ sẽ đưa tới g cá biến dịtrong sôn, từ khi nào mà chuột biến dị lại trở nên lợi hại như vậy? Đường Yên liếc nhìn chung quanh, quả nhiên người mới vừa tắt thở lúc này vẫn còn sống sờ sờ. Ánh mắt Đường Yên quét qua người Lưu Thấm Nhã sau đó hóa thành giận ngọn lửa, nếu cô nhớ không lầm thì vừa rồi chính Lưu Thấm Nhã đã đề nghị bọn họ vào đây nghỉ ngơi.

“Liệt Phong, chúng ta rời khỏi đây đi.” Lưu Thấm Nhã kéo ống tay áo Hình Liệt Phong, ý bảo Hình Liệt Phong rời khỏi đây với cô ta. Lưu Thấm Nhã tính toán trong lúc mọi người còn đang lạc trong ảo thuật thì cô dẫ mấy người Hình Liệt Phong rời khỏi đây, sau đó kích nổ địa lôi đã được chôn từ trước làm nổ tung con đường cầu cảng nối giữa thuyền chở dầu và bến tàu, như vậy Hạ Dĩnh và Đường Yên chỉ có thể ở lại tàu chở dầu. Ở đó có huột biến dị hơn nữa trong sông còn có cá biến dị, cho dù mạng hai người có cứng đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng sống sót.

Hình Liệt Phong cũng không nhiều hỏi, ra hiệu bảo đám người Đỗ Dương đi theo bọn họ, đám người cẩn thận đi ra khỏi phòng. Bên kia mấy người Hạ Dĩnh đang sa vào trong ảo anh nên không nhận thấy được động tĩnh của Lưu Thấm Nhã bên này.

Chờ sau khi Đường Yên hoàn toàn thoát ra khỏi ảo thuật sau thì mới phát hiện Lưu Thấm Nhã và đám người Hình Liệt Phong đã rời khỏi thuyền chở dầu. Nhất thời tức giận đến cả người phát run, cô xoay người lại: “Bốp bốp!” Tát cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ mất bạt tai: “Nhanh đánh thức đám người Hạ Dĩnh, trước tiên chị sẽ khóa chuột biến dị lại, lúc đó mấy em hãy tập trung tấn công vào đầu nó.”

Chuột biến dị hệ tinh thần thông thạo việc ẩn núp và ảo thuật, tốc độ và phòng ngự thì không tốt nên chỉ cần khóa chặt lại nó lại thì sẽ không khó đối phó. Có lẽ là Đường Yên phát ra sát khí trấn áp mọi người nên vào giờ khắc này mọi người đều không cảm thấy sợ hãi, chuột biến dị lẳng lặng núp ở trong góc, đôi mặt màu đỏ tươi lóe lên sự tham lam.

Dù sao Hạ Dĩnh cũng là dị năng giả cấp bốn, nên tỉnh lại nhanh hơn những người khác, sau khi nhìn chung quanh một vòng nhưng không thấy đám người Hình Liệt Phong thì trong mắt hiện lên tức giận. Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Yên thì Hạ Dĩnh hiểu được bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm nên gật đầu với Đường Yên, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong!

Đường Yên vận hành Khô mộc quyết tới cực hạn, tinh thần lực được tập trung cao độ, trong khoảnh khắc lúc chuột biến dị hành động thì Đường Yên lập tức dùng tinh thần lực khóa chuột biến dị lại, trong nháy mắt toàn bộ cảnh tượng thật hiện ra, thuyền chở dầu nhuộm đầy vết máu tản ra mùi tanh tưởi, một con chuột biến dị to cỡ bằng con mèo đang lộ ra bộ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Đường Yên, cái miệng đỏ như máu há ra, phát ra tiếng kêu chói tai: “Chít…chítttt...”

“Tấn công!” Đường Yên sốt ruột quát rồi.

Mấy loại dị năng khác nhau đánh thẳng vào chuột biến dị, khuôn mặt Hạ Dĩnh lạnh lùng, hung hăng dùng cọc gỗ đâm thẳng vào đầu chuột biến dị nhưng con chuột biến dị này quá giảo hoạt, nhanh chóng tránh thoát một chiêu đòi mạng của Hạ Dĩnh.

Đường Yên rút kiếm ra, phủ dị năng lên trên rồi đâm mạnh vào cơ thể chuột biến dị, rõ ràng là cô đã đâm xuyên qua đầu chuột biến dị nhưng vì sao nó vẫn không chết? Đường Yên nhíu mày, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?. Đường Yên nhìn chằm chằm con chuột biến dị xấu xí ở dưới chân, mùi vị tanh tưởi xộc vào trong mũi.

“Đường Yên, là huyết hạch, tấn công vào huyết hạch của chuột biến dị.” Đột nhiên Hạ Dĩnh nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng nhắc nhở.

Nghe được lời Hạ Dĩnh, Đường Yên nhanh chóng rút kiếm ra, lui về phía sau, hành động của mọi người đã làm kinh động đến cá biến dị ở trong sông, thuyền chở dầu bắt đầu chao đảo, Đường Yên nhìn Miêu Trạch và Mạnh Lộ ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Các em lên bờ trước đi, động tĩnh quá lớn, có khả năng cá biến dị trong sông đã bị kinh động.”

Huyết hạch hệ tinh thần của chuột biến dị cấp bốn, có thể gặp nhưng không thể cầu, nhất định không thể bỏ qua.

Hạ Dĩnh nói không sai, huyết hạch đúng là chỗ trí mạng của chuột biến dị, thú biến dị cấp cao đều hiểu được gần lợi tránh hại, không bị thương đến chỗ trí mạng thì những vết thương bình thường không cách nào giết được chúng nó.

Thấy Đường Yên chiến đấu với chuột biến dị, đám người Hạ Dĩnh không có do dự mà chạy như bay ra khỏi thuyền chở dầu rồi lập tức đi lên bờ.

“Ầm Rầm.... “ Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, Hạ Dĩnh mới vừa lên bờ thì bị hất ngã về phía trước.

Đường Yên đã lấy được huyết hạch của chuột biến dị, đang định lên bờ thì có một luồng sóng xung kích đánh thẳng vào thuyền chở đầu, loại thuyền chở dầu cỡ nhỏ này không chịu được nên bị chìm xuống, nhìn cá biến dị đày đặc trong sông, đồng tử của Đường Yên co rụt lại, không kịp lên bờ nữa rồi...

Đường Yên ngẩng đầu nhìn Lưu Thấm Nhã đang đứng ở trên, trong mắt chứa đựng căm giận ngút trời, Lưu Thấm Nhã chết tiết...Là cô lơ là! Nắm chặt huyết hạch trong tay, trong khoảnh khắc vừa rơi xuống sông thì Đường Yên lập tức tiến vào không gian, theo sau là một đám cá biến dị ùn ùn kéo tới, vây kín tàu chở dầu không một kẽ hở.

“Chị Yên...” Hai mắt Miêu Trạch mở to, không dám tin nhìn cảnh này, tất cả đều phát sinh quá nhanh khiến mọi người hoàn toàn không phản ứng kịp.
Bình Luận (0)
Comment