Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 67

editor: coki 

Tiếng sáo dọc quỷ dị cứ vang vọng trong bầu trời đêm, giờ phút này nhà họ Hạ đang dốc toàn lực để nghênh đón những con tang thi biến dị không biết đến từ chỗ nào. Sắc mặt Hạ Chu Tuất xanh mét, biểu tình lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Cắn miếng to như vậy, Nhà họ Hình không sợ mắc răng sao? Dốc toàn lực ra tay cho tôi, không cần nể nang gì cả."

Hạ Bác đứng ở phía sau Hạ Chu Tuất, trên vẻ mặt đầy nghiêm túc lộ ra sự tàn nhẫn. Hạ Dĩnh thì đứng thẳng lưng, tuy rằng sắc mặt xanh mét nhưng lại không có vẻ gì là sợ hãi cả. Không phải là bọn họ chưa từng trải qua cục diện khó khăn như vậy, chẳng qua là bọn họ không lường trước được nhà họ Hình lại liên thủ với nhà họ Lưu tấn công căn cứ Thanh Long. Hạ Dĩnh nhìn những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình tĩnh sáng suốt, thậm chí không ít người trong đó còn là những tư binh mà nhà họ Hạ đã giấu kín bao lâu nay rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng phát ra uy nghiêm của Hạ Chu Tuất khiến ánh mắt của Hạ Dĩnh càng thêm kiên định.

"Gào gào..." Tiếng gào thét chứa đựng sự hung phấn của đàn tang thi biến dị truyền đến khiến cho sắc mặt của những người trong nhà họ Hạ nhất thời trầm xuống.

Đột nhiên Hạ Bác xoay người lại nhìn Cao Phong đứng ở phía sau mình, sắc mặt hắn tái nhợt giống như đang đè nén sự hoảng hốt, có vẻ như hắn gần phát điên rồi. Hạ Bác bước nhanh qua, túm lấy cổ áo Cao Phong, trầm giọng nói: "Thế nào, sợ rồi hả? Nghe Tiểu Viện nói mày có quan hệ rất tốt với người phụ nữ bên cạnh Hình Liệt Phong mà, chẳng lẽ cô ta không nói cho mày biết chuyện đêm nay sao? Thật không biết Tiểu Viện nhìn trúng mày ở đimể nào, chưa vào trận đã bị dọa sợ tới mức đái ra quần... Hừ! Tốt nhất là mày nên an phận cho tao, nếu không bây giờ tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương ngay lập tức." Vừa nói Hạ Bác vừa móc súng bên hông ra, chỉa nòng súng lạnh như băng vào Cao Phong.

Cao Phong nhất thời bị dọa, hai mắt mở to nhìn họng súng đen thui trước mắt làm hắn cực kì sợ hãi. Có thể tang thi biến dị sẽ không sẽ nát hắn nhưng nói không chừng Hạ Bác sẽ đập chết hắn hắn trước. Cả người Cao Phong run rẩy, hai tay bịt chặt miệng của mình, trong lòng lại nghĩ đến không biết Lưu Thấm Nhã thế nào rồi, lúc ở Thanh Hải Đường Yên ra tay rất nặng hơn nữa từ lúc trở về căn cứ hắn vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Thấm Nhã. Hắn rất khinh thường người nhà họ Hạ và nhà họ Từ, hắn cho rằng bọn họ tước đoạt điều kiện sinh tồn của mọi người trong căn cứ. Dựa vào cái gì mà phần lớn tài nguyên bị bọn họ độc chiếm mất vì vậy hắn rất vui vẻ khi thấy người nhà họ Hạ và nhà họ Từ chết sạch. Cao Phong cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua vẻ oán độc.

Hạ Dĩnh không ngăn cản hành động của Hạ Bác, quả thật cô rất xem thường Cao Phong. Người đàn ông này không có một chút trách nhiệm nào cả, nếu không phải do Từ Viện ngăn cản thì cô đã cho hắn một viên đạn từ lâu rồi, làm gì còn cho hắn cơ hôi nhảy lên nhảy xuống ở đây nhưng mà tình hình bây giờ rất nguy cấp nên khi thấy Hạ Bác thu súng lại thì cô thở phào một hơi. Trong tình huống này thì kiêng kị nhất chính là xảy ra nội chiến. Tên Cao Phong này giết cũng không được mà giữ lại cũng không được nhưng mà lúc này chắc chắn không thể thả hắn đi nhưng giữ ở bên người  cũng rất nguy hiểm, ai biết một giây sau hắn có dẫn mấy con quái vật kia đến chỗ bọn họ hay không.

"Ném hắn vào trong nhà lao đi đi, nếu ai dám gây chuyện vào thời điểm này thì cứ ném thẳng vào đó cho tôi.” Hạ Dĩnh không thèm quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng." Lính cảnh vệ phía sau tiến lên nhận lênh, hai người lập tức lôi Cao Phong đi về phía nhà lao đồng thời bọn họ cũng không quên Cao Phong là dị năng giả, thực lực không tầm thường cho nên có bỏ thêm vào nhà lao mấy thứ. Cho dù là dị năng giả thì cũng sẽ phải nếm một chút khổ sở, xem như là cho Cao Phong một bài học.

Hạ Chu Tuất vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn cảnh chiến đấu trước mắt rồi gật đầu nói với Hạ Dĩnh: "Con cũng đi đi, nhanh chóng giải quyết mấy chuyện phiền toái này, tốc chiến tốc thắng. Căn cứ Thanh Long là do nhà họ Hạ chúng ta từng chút tạo dựng nên, tuyệt đối không thể để cho những người này giễu võ giương oai ở đây được." Hạ Dĩnh hừ lạnh gật đầu, lập tức nhảy từ phía trên xuống gia nhập vào chiến cuộc.

"Thượng tướng, tòa nhà quân đội đã xảy ra chuyện rồi." Hạ Chu Tuất vừa dứt lời thì có một người chạy đến báo cáo.

Khi Hạ Chu Tuất nghe thấy những lời này thì trái tim không khỏi nhảy lên, tòa nhà quân đội là dấu hiệu đồng thời cũng là căn cứ địa của nhà họ Hạ. Ông đã từng bàn bạc với Đường Yên nên có nghe Đường Yên nói là có người theo dõi, thèm muốn một số đồ vật trong tay nhà họ Hạ mà tòa nhà quân đội là bia ngắm tốt nhất, không nghĩ tới mọi chuyện lại ứng nghiệm như vậy.

Hạ Chu Tuất ngẩng đầu nhìn tình cảnh chiến đấu hỗn loạn phía dưới, lúc này căn cứ Thanh Long đã không còn gió êm sóng lặng như trước kia mà thay vào đó là tiếng tang thi biến dị gào thét, tiếng dị năng giả chiến đấu... Mang theo khí thế mãnh liệt bao trùm, thổi quét toàn bộ căn cứ. Tiếng dị năng xung đột lẫn nhau khiến người cách đó mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được hơn nữa thỉnh thoảng trong đó lại vang lên tiếng sáo dọc quỷ dị càng làm cho người ta không rét mà run.

Bầu trời đêm cực kì yên tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét làm lan tỏa mùi máu tươi và mùi mùi hôi thối đặc biệt của tang thi vào trong không khí, tất cả đều biểu thị cho đêm nay không hề yên ổn. Không khí bị đè nén nặng trịch, trong gió truyền đến áp lực vô hình làm cho người ta gần như không có cách nào hô hấp được.

"Bên trung tâm nghiên cứu sinh hóa như thế nào rồi?" Sống lưng của Hạ Chu Tuất thẳng tắp, cứng cỏi đứng ở tuyến đầu, sắc mặt của ông nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào. Mọi người ở đó đều hiểu đại chiến đêm nay sẽ quyết định sự tồn vong của căn cứ. Bọn họ đã cố gắng cách xa khu vực dân cư đồng thời ở chỗ này cũng không có người bình thường, cuộc chiến đêm nay không có liên quan gì đến bọn họ tuy nhiên tất cả dị năng giả đều bị liên lụy. Đêm nay nhiều thế lực cùng đánh một ván cờ, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chuyện này ai cũng rõ ràng cả!

"An toàn, bên bác sĩ Đường đã rút lui hết rồi."

"Người nhà họ Từ đã tới chưa?" Hạ Chu Tuất quay sang hỏi, sắc mặt nặng nề, từ lúc đám người Đường Yên trở về căn cứ thì Hạ Chu Tuất đã giám sát căn cứ một cách toàn diện, từ đó ông phát hiện trong căn cứ ngoại trừ nhà họ Trịnh ngoại thì tất cả những nhà khác đều vươn một tay ra, ngóng trông nhà họ Hạ rơi đài, đến lúc đó bọn họ sẽ được chia một chén súp, tính toán của bọn họ thật sự rất khôn khéo tuy nhiên cũng phải xem nhà họ Hạ của ông có đáp ứng hay không đã

"Ba, người của bác Từ đã mai phục từ trước rồi, đến thời cơ thì bọn họ sẽ nhập cục." Hạ Bác tự tin nói, hai mắt giống như tia lửa điện nhìn chằm chằm tòa nhà quân đội, đêm nay nơi này chính là nơi quan trọng nhất, đáng tiếc là anh không thể đi qua đó. Hạ Bác quay đầu nhìn hành động sắc bén của Hạ Dĩnh ở phía dưới, trong đáy mắt bắt đầu hiện lên sự khát máu, sau lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ này thực lực của chị ấy đã tăng lên rất nhiều! Hạ Bác xoa xoa tay, tập trung vào một con Ba Hành Giả đánh có ý định đánh lén sau đó nhảy xuống: “Ba, con đi giúp đỡ đây!"

Thấy Hạ Bác quả quyết nhảy xuống thì trên khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Chu Tuất hiện lên lo lắng nhưng rất nhanh ông đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình. Đêm nay nếu không thành công thì nhà họ Hạ sẽ sụp đổ, làm sao còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy được nữa: “Lão Tề, liên lạc với nhà họ Từ đi, kế hoạch dọn dẹp bắt đầu! Tôi cũng nên vận động bộ xương già của mình một chút để tránh cho người ta thấy tôi là người vô dụng rồi đè ép!"

Hạ Chu Tuất vừa dứt lời thì ngửa mặt lên trời thét dài. Ông là dị năng giả cấp năm hệ phong, xuất thân quân nhân nên chắc chắn là thân thủ không kém nhưng Hạ Chu Tuất rất ít khi ra tay nên rất nhiều người trong căn cứ đều tò mò không biết Hạ Chu Tuất có phải là dị năng giả hay không tuy nhiên những người đã thấy Hạ Chu Tuất ra tay thì đều cảm thấy ông cực kì đáng sợ. Hơi thở của ông như lốc xoáy mang theo chết chóc lặng yên thổi quét toàn bộ chiến trường. Lúc này tiếng sáo dọc càng ngày càng dồn dập, tang thi biến dị bị sáo dọc khống chế đã đến cực hạn của bản thân nên dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Ở bên này thì La Hồng và Bân Bác Dương dẫn các nhân viên nghiên cứu của trung tâm nghiên cứu sinh hóa nhanh chóng rời đi. Một khi nhà họ Hình đã ra tay thì nhất định sẽ không buông tha cho miếng bánh ngọt là trung tâm nghiên cứu sinh hóa này.

"Quả thật nhà họ Hình đã bỏ ra vốn rất lớn, vậy mà lại phái mày đến đây." La Hồng Bân ra hiệu bảo Bác Dương che chở cho bác sĩ Đường còn mình thì chặn đám người Đỗ Dương lại.

"La Hồng Bân, vậy mà mày vẫn chưa chết tâm, qua đêm nay thì căn cứ sẽ là của nhà họ Hình. Nếu bọn mày không phản kháng thì tao có thể chừa lại cho mày một con đường lui." Ở tận thế thì nhân viên nghiên cứu cực kì có giá trị, điển hình là bác sĩ Đường đứng đầu trung tâm nghiên cứu sinh hóa nên danh tiếng ở quân khu trung tâm không nhỏ, tuy nhiên bác sĩ Đường lạ là người dầu muối không vào nên làm cho nhà họ Hình rất căm tức.

"Bớt nói nhảm đi." La Hồng Bân nhổ cây cột điện bên cạnh lên quét ngang về phía đám người Đỗ Dương sau đó ném cây cột điện đi, lấy vũ khí sinh hóa ở bên hông ra, nhắm vào đám người Đỗ Dương, bắn liên tục mấy phát.

"Đúng là tự tìm đường chết." Đỗ Dương hất cây cột điện ra, linh hoạt né tránh công kích của La Hồng Bân sau đó quay đầu ra hiệu cho những người khác ra tay: “Bắt sống, những người này còn có chỗ dùng đến."

Việc chế tạo thuốc trung hòa bệnh độc tang thi vẫn chưa thành công nên bọn hắn cần phải có những số liệu mới nhất của trung tâm nghiên cứu sinh hóa mà những người này đều là nhân tài đứng đầu trong lĩnh vực sinh hóa, giết một người là mất đi một người nhất định phải bắt sống, sau đó bọn hắn còn có nhiều rất thời gian làm cho những người này ngoan ngoãn nghe lời.

Bác Dương vừa cẩn thận che chở cho bác sĩ Đường lui về phía sau vừa đối phó với dị năng giả bốn phía. Ngọn lửa giận trong lòng Bác Dương tăng vọt lên, chuyện rời đi đêm nay đã được giữ bí mật, rốt cuộc là ai đã tiết lộ? Trong nháy mắt trong con người đen bóng của Bác Dương bùng lên ngọn lửa như muốn đốt cháy người khác

Phần lớn người của bác sĩ Đường đều là người bình thường, phần lớn thời gian đều ngồi ở trong phòng nghiên cứu nên không phải là đối thủ của những dị năng giả bên phe Đỗ Dương, La Hồng Bân cũng bị dị năng hệ hỏa của Đỗ Dương gây tổn thương, mặc dù lý luận tri thức của La Hồng Bân rất phong phú nhưng kinh nghiệm trên chiến trường thì vẫn thua xa Đỗ Dương. Bác Dương che chở cho Bác sĩ Đường cũng bị thương, phần bụng bị lưỡi dao gió cắt qua tạo nên miệng vết thương hở ra bằng cả ngón tay, máu tươi chảy ào ạt ra ngoài.

Đỗ Dương đứng ở một bên, hai mắt lạnh như băng nhìn đám người Bác sĩ Đường, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chết chóc, trầm giọng nói: "Mang toàn bộ những người này đi." Sau khi nói xong thì hắn đi đến bên cạnh bác sĩ Đường sau đó dùng chân đá văng Bác Dương ra xa, tiêu hủy vũ khí trong tay Bác Dương rồi đứng ở trước mặt bác sĩ Đường.

"Ông không nên cố chấp như vậy, để tôi tiễn ông một đoạn đường đi." Sau khi Đỗ ơng nói xong thì bàn tay mang theo dị năng của hắn chộp về phía bác sĩ Đường, ánh mắt lạnh như băng. Đỗ Dương không phải là người lỗ mãng mà là người hiểu rõ thời thế. Hắn khinh thường Lưu Thấm Nhã mưu tính quá sâu nhưng hắn lại tỏ vẻ là sẽ không ra tay đối với Lưu Thấm Nhã, không chỉ không ra tay mà trái lại hắn còn dốc toàn lực giúp đỡ Lưu Thấm Nhã sau đó từng bước giành được sự tin tưởng của Lưu Thấm Nhã. Hắn biết Lưu Thấm Nhã hận nhà họ Đường bởi vì sự tồn tại của nhà họ Đường là công khai nói cho mọi người cô ta đã từng bị người ta nhận nuôi, cô ta là cô nhi. Vết nhơ này không có lúc nào là Lưu Thấm Nhã không muốn quên đi cả, cô ta không thể tha cho Đường Yên lại càng không thể tha cho bác sĩ Đường.

"Khụ khụ... Đỗ Dương, mày dám!" Bác Dương ôm bụng, phun ra mấy ngụm máu tươi, ánh mắt căm tức nhìn trừng trừng Đỗ Dương. La Hồng Bân thì bị khống chế rất chặt, hai mắt trợn tròn nhưng không thể làm được gì cả.

"Ai cho mày tư cách ra tay với bọn họ?" Đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo tàn khốc vang lên, giọng nói này chính là của Việt Kỳ đang đứng ở trong góc. Anh vốn không định tới đây nhưng lại bất đắc dĩ vì lần này chỉ có An Lộ và Lâm Mông đi theo anh mà hai người này lại bị anh phái đi canh giữ cửa ra vào của căn cứ Thanh Long rồi. Trương Tùng bị xử tử một cách bí mật nhưng căn cứ vẫn rối loạn. Mấy thế lực lớn trong căn cứ đang giao đấu với nhau nên chắc chắn người canh giữ cửa ra vào sẽ không đủ

Căn cứ Thanh Long nhất định phải tồn tại, tuyệt đối không thể vì lòng tham của người nào mà nền móng bị phá hủy được.

Đỗ Dương đã đi theo bên cạnh Hình Liệt Phong nhiều năm nên cũng có gặp qua Việt Kỳ vài lần vì vậy hắn chỉ cần nghe giọng nói là biết Việt Kỳ đang tức giận, nhiệm vụ vốn sắp thành công lại bị phá hủy trong nháy mắt. Trên mặt Đỗ Dương thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm lo lắng,  sự hung ác của Việt Kỳ ở quân khu trung tâm như sấm bên tai, cho dù Việt Kỳ luôn khiêm tốn nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sợ hãi của mọi người đối với anh.

Sát khí, là sát khí dày đặc. Sát khí như vậy biểu thị Việt Kỳ đang rất tức giận, cả người Đỗ Dương thân mình cứng đờ, thân thể như mềm đi. Lúc ở thành phố Thanh Hải thì hắn đã từng thấy Đường Yên đi chung với Việt Kỳ nhưng hắn chỉ cho rằng bọn họ chỉ quen biết sơ sơ mà thôi nhưng nhìn tình huống hiện giờ thì xem ra hắn đã coi thường địa vị của Đường Yên ở trong lòng Việt Kỳ rồi. Từ trước tới nay nhà họ Việt đều không nhúng tay vào những chuyện này nhưng vì sao vào đúng thời điểm này Việt Kỳ lại xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, chẳng lẽ hành động lần này của nhà họ Hình đã bị lộ ra ngoài? Nghĩ đến đây nhất thời cả người Đỗ Dương toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Thế nào, sợ rồi sao?" Giọng nói của Việt Kỳ vẫn lạnh như băng xen lẫn với tức giận và tàn khốc. Ánh sáng hơi yếu của ánh đèn huỳnh quang trong đêm tối có vẻ mờ nhạt, lạnh lẽo. Việt Kỳ vung tay lên dùng dị năng hệ hỏa chống lại dị năng hệ hỏa, cả người Đỗ Dương lập tức nhảy dựng lên, sự thật hiển nhiên là dị năng hệ hỏa của Đỗ Dương yếu hơn nên chỉ chống cự được một lúc đã bị dị năng của Việt Kỳ nuốt sạch sau đó Việt Kỳ lập tức phóng mấy lưỡi dao băng quăng qua, Đỗ Dương tránh không kịp nên bị mấy lưỡi dao băng đâm xuyên qua, máu tươi từ miệng vết thương nhỏ thành giọt trên mặt đất, Đỗ Dương lập tức lui về sau vài chục bước, cả người dựa vào vách tường, khó khăn lắm mới có thể đứng thẳng người được.

"Khụ khụ..." Sắc mặt Đỗ Dương thay đổi, sợ hãi nhìn ánh mắt của Việt Kỳ trong đêm đen, đồng tửmắt của hắn co rút lại, mọi người đều biết Việt Kỳ rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy, chỉ mới có vài chiêu mà hắn đã thất bại một cách thảm hai!

"Bác sĩ Đường, bác sao rồi?" Việt Kỳ không thèm để ý đến Đỗ Dương đang ngã nhào trên mặt đất mà nâng bác sĩ Đường dậy, dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi.

"Không có việc gì, cậu là?" Bác sĩ Đường đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo, quần áo trên người cũng có chút xộc xệch, chắc là do dị năng của Đỗ Dương gây nên nhưng vì có Bác Dương che chở nên cũng không thật sự bị thương.

"Bác sĩ Đường, bác không nhớ cháu sao? Cháu là Tiểu Kỳ, trước kia cháu ở bên cạnh nhà bác." Việt Kỳ lên tiếng giải thích, đây là chuyện cũng rất nhiều năm trước kia rồi, nhà họ Việt luôn coi trọng chính sách nuôi thả nên từ nhỏ Việt Kỳ đã bị bọn họ ném ra bên ngoài nuôi thả một khoảng thời gian, cũng chính là lúc đó Việt Kỳ quen biết Đường Yên sáu tuổi.

"Là cháu sao, không thể tưởng tượng được mười mấy năm không thấy mà cháu đã lớn như vậy rồi!" Bác sĩ Đường đột nhiên nhớ ra, ông mượn ánh sáng huỳnh quang yếu ớt để đánh giá Việt Kỳ, càng xem càng vừa lòng, vẻ mặt của ông rất vui mừng nhìn Việt Kỳ vài lần, lúc này đột nhiên ông nhìn thấy vết máu trên mặt đất sau đó phát hiện Bác Dương bị thương không nhẹ thì vội vàng lấy thuốc cầm máu từ trong túi áo ra: “Bác Dương, không sao chứ? Mau lên, mau uống viên thuốc cầm máu này vào."

Bác sĩ Đường cẩn thận nâng Bác Dương dậy, đút cho anh hai viên thuốc cầm máu. Những người khác cũng vội vàng tiến lên đỡ La Hồng Bân dậy còn đám người Đỗ Dương thì đã sớm rút lui vì Đỗ Dương hiểu được Việt Kỳ đã nhúng tay vào thì bọn họ tuyệt đối không làm gì được nên mới rút đi một cách dứt khoát như vậy, tuy nhiên trước khi đi hắn cũng không quên cướp lấy một phần tài liệu của trung tâm nghiên cứu sinh hóa mà nhóm người bác sĩ Đường mang theo.

Bác sĩ Đường dẫn đoàn người rút lui đến một kho hàng bỏ hoang bên trong một tòa nhà sau đó ông sờ soạng bên trên vài cái, lập tức trên đó hiện ra một lối đi: “Đây là đường lui mà tôi đã giữ lại cho trung tâm sinh hóa, mọi người hãy đi theo tôi!"
Bình Luận (0)
Comment