Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 69

editor: coki

"Ực....... " Những dị năng đứng phía sau không nhịn được nuốt nước miếng, vẻ mặt sợ hãi nhìn hố sâu trước mặt sau đó bọn họ nhìn chằm chằm Đường Yên bằng ánh mắt vô cùng kính sợ: “Quá mạnh!"

Cho dù không có chiến đấu với tang thi hai đầu nhưng dị năng giả rất mẫn cảm với năng lượng nên uy thế của tang thi hai đầu khiến bọn họ không dám nhúc nhích. Mặc dù tang thi hai đầu rất mạnh nhưng không đến mười chiêu của Đường Yên đốt thành tro tàn... Sự chênh lệch quá mức như vậy khiến cho mọi người thẫn thờ trong một khoảng thời gian rất dài, bọn họ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Đường Yên thật lâu mà không biết nói gì!

An Lộ vuốt mấy sợi tóc đang bết dính ở trên trán ra, khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Yên mang theo sự công nhận. An Lộ lấy điện thoai trong túi quần ra, bấm một dãy số sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Không có việc gì!" Anh lập tức cắt điện thoại tiếp đó cùng dọn dẹp những xác tang thi trên mặt đất với những người khác.

Trong xác tang thi mang theo bệnh độc tang thi nên không thể giữ lại mà phải thiêu càng nhanh càng tốt. Bọn họ chất toàn bộ xác tang thi lại một chỗ sau đó để dị năng giả hệ hỏa hỏa thiêu.

"Mau nhìn về phía bên kia!" Đột nhiên có người kinh ngạc quát lên, người đó chỉ vào không trung, một lúc lâu cũng chưa phát ra được câu nào vì hình ảnh làm cho người ta quá sợ hãi giống như lúc tận thế mới bắt đầu, lần đầu tiên loài người phát hiện một xác không hồn đang đi lại ở trên đường.

Đường Yên nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng lầu cao ngất thì chỉ thấy được một màn đêm tối thui. Phía chân trời vang lên tiếng Ầm... ầm rung động, đây là trận mưa đầu tiên sau khi tận thế buông xuống, bầu trời đầy tia chớp và sấm sét như muốn xé rách màn đêm truyền xuống dưới. Tiếng nổ vẫn cứ vang dội; đàn tang thi càng gào thét lớn hơn kèm theo đó là tiếng va chạm, tiếng nổ vang chấn động màng nhỉ mọi người, mưa rơi dần dần nặng hạt hơn, cả căn cứ Thanh Long giống như bị bao phủ trong màn sấm sét.

Hạ Dĩnh thi triển dị năng làm cho một chồi non chui lên từ dưới đất sau đó nó nhanh chóng mọc dài ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thân cây rung động một cách kì lạ. Dưới sự khống chế của Hạ Dĩnh, thân cây lớn lên, cành dài ra, xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp. Chỉ trong nháy mắt thân cây chỉ bằng đường kính của một cái chén ăn cơm đã trở thành một cây đại thụ che trời mà mọi thứ chỉ phát sinh trong nháy mắt. Mọi người nghẹn họng nhìn cây đại thụ đang che trời một cách trân trối, vì có nước mưa hỗ trợ nên cái cây càng vươn lên cao ngất...

"A..." Đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ trong nháy mắt cành cây đã hóa thành dây mây cuốn lấy dị năng giả đang chiến đấu ở đối diện. Mọi người chỉ thấy máy tươi phun ra sau đó dị năng giả kia biến mất biệt tích. Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thê lương vang vọng ở bên tai và chất lỏng màu đỏ tươi tung tóe trên mặt đất.

"Là Hạ Dĩnh!" Rất nhanh đã có người nhận ra bóng dáng đang đứng sừng sững trên đỉnh cây đại kia. “Thôi hóa” (Thúc giục thay đổi), đây là năng lực mà Hạ Dĩnh đạt được sau khi thăng cấp thành dị năng giả cấp cao. Cô có thể thúc dục thực vật biến đổi theo cách mình muốn để sử dụng nhưng cô không định tiết lộ con át chủ bài này nhanh như vậy, chỉ là Đường Yên thể hiện thực lực quá kinh người nên nếu cô giấu giếm thực lực của mình thì chắc hẳn sau này ở trong căn cứ sẽ chẳng còn mấy người nhớ đến sự tồn tại của nhà họ Hạ nữa... Rơi vào đường cùng nên Hạ Dĩnh buộc phải tiết lộ lá bài tẩy của mình.

"Dị năng hệ mộc còn có thể sử dụng như vậy sao?" An Lộ vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ che trời ở giữa không trung. Trong con ngươi đen của anh ta hiện lên sự tính toán, chợt quét mắt trước mặt mấy chục thước hố to, vãn ngạch nói: "Đường Yên, có phải là cô ra tay quá độc ác rồi không, nghiệp đoàn dị năng giả đều bị cô cho nổ tung thành tro bụi rồi... Xây dựng lại không phải phải là một công việc thoải mái đâu!" Sau khi nói dứt lời An Lộ còn không quên nhún nhún vai của mình.

Đường Yên nhếch môi, im lặng không nói, cô nhặt viên màu tinh hạch xanh lục pha xanh biếc lên. Bỗng nhiên sau đó có một dòng nước màu xanh tràn ra, không bao lâu đã lấp đầy cái hố to tướng trước mặt... Mọi người hai mặt nhìn nhau, giật mình nhìn phía dưới nền đất không ngừng trào ra nước mát, bọn họ hận không thể đập cho Đường Yên vài phát. Vật tư đã thiếu hút nhưng tài nguyên nước lại càng thiếu hút hơn mà Đường Yên chỉ cần tiện tay đập một cái đã ra được "Một cái giếng" giải quyết được rất nhiều phiền toái.

...

Ở tòa nhà cao tầng phía xa xa có một bóng dáng màu đen đang đứng ở đó. Ánh mắt người đó liếc nhìn Đường Yên đang đứng ở chỗ trước kia là nghiệp đoàn dị năng giả, khóe miệng người đó nở một nụ cười gằn. Ánh mắt lộ ra khinh thường và sát khí, tập trung ở chỗ Đường Yên đang đứng.

Đột nhiên sắc mặt người đó thay đổi, lấy bộ đàm trong túi ra sau đó bấm một dãy số.

"Tút….tút...."

Sau khi bộ đàm được kết nối thì trong bộ đàm truyền đến giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: “Bác Lưu, cháu giao quyền khống chế số 6 cho bác, hãy giúp cháu giết chết cô ta." Giọng nữ mềm mại uyển chuyển mang theo quả quyết, tàn nhẫn, thỉnh thoảng trong giọng nói có xen lẫn tiếng ho húng hắng khiến người ta cảm thấy giống như giọng một con quỷ đang đứng đón gió trong đêm lạnh tận xương.

"Được, nhưng bên lão phu nhân?" Bác Lưu cúi đầu, số 6 đúng là vật thí nghiệm tiến hóa hoàn mĩ khó có được. Nếu không phải lần này quá trọng yếu thì nhà họ Lưu tuyệt đối sẽ không mang nó ra dùng bởi vì một khi việc này bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ gây nên sóng to gió lớn.

"Bên bà ngoại cháu sẽ từ từ giải thích."

"Được!" Tiếng nói vừa dứt thì tiếng sáo dọc sắc bén lập tức vang lên, ngay sau đó ở  khu bình dân bên ngoài thành phía Tây xuất hiện một bóng dáng cực kì mạnh mẽ."Gào gào.... " Tiếng gào thét của thứ đó khàn khàn mạnh mẽ như hổ gầm, đôi mắt màu đỏ tươi toát ra sự giận dữ, hung tàn. Tốc độ di chuyển rất nhanh đến chỗ vị trị của ông già họ Lưu, đôi mắt màu đỏ tươi của nó chứa đựng tham muốn nhìn chòng chọc những người quanh đó. Nếu không có sáo dọc khống chế được thì giờ phút này con Liệp Sát Giả đó đã nhảy vào trong đám người, ăn đến no mới ngừng.

"Tiếng gì vậy?" Đột nhiên An Lộ dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ở ngoại thành phía Tây. Trong khoảng thời gian chiến đầu ngắn ngủi lúc nãy thì tiếng gào thét của tang thi hai đầu cũng có chút tương tự với tiếng gào thét này, chẳng lẽ trong căn cứ vẫn còn một con tang thi cấp cao khác đang ẩn núp?

Đường Yên cau mày, là tang thi biến dị cấp cao, con này còn mạnh hơn tang thi hai đầu nữa. Có thể con tang thi hai đầu đó chưa hấp thu đủ năng lượng nên thực lực của nó chỉ hơn Ba Hành Giả một chút mà thôi nhưng lực xuyên thấu của tiếng gào thét vừa rồi rất mạnh, không chỉ mạnh hơn tang thi hai đầu một bậc thôi đâu.

"Là tang thi biến dị cấp cao, theo như số liệu phân tích của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì nó chính là Liệp Sát Giả, hay còn được gọi là Tảo Đãng Giả ( liệp sát = săn giết, tảo đãng = càn quét)." Đường Yên trầm giọng nói. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen sau đó nhíu mày. Nhà họ Hình đã ra tay với căn cứ Thanh Long thì làm sao không có át chủ bài được.

"Liệp Sát Giả?" Vẻ mặt Hạ Chu Tuất trầm xuống, ông đã hội họp lại với đoàn người Đường Yên ở quảng trường dị năng giả rộng lớn, cả người Hạ Dĩnh đầy người vết máu cũng đón gió đêm đi tới, ánh mắt cô rơi vào cái ao lớn cỡ vài chục mét cách đó mấy trăm mét, thì ra nghiệp đoàn dị năng giả đã hóa thành một đống lộn xộn, sắc mặt Hạ Dĩnh cực kì phức tạp, đồng tử cũng co rút lại.

"Đúng vậy, vừa rồi tôi đã chiến đấu với Liệp Sát Giả nhưng con tang thi hai đầu đó vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, thực lực ở giữa Ba Hành Giả và Liệp Sát Giả." Đường Yên bình tĩnh nói, tinh thần lực của cô đã bao trùm toàn bộ quảng trường dị năng giả, cố gắng bắt giữ nhưng dao động chỉ thoáng qua trong giây lát: “Tang thi đang lảng vãng trong căn cứ thì giao cho mọi người xử lí, tôi sẽ đi gặp con Liệp Sát Giả này."

"Đợi chút.... " Hạ Dĩnh gọi Đường Yên lại, nói: "Tôi đi cùng với cô!"

"Không cần, dị năng giả cấp năm chiến đấu với Ba Hành Giả còn tạm được chứ khiêu chiến Liệp Sát Giả thì chỉ có con đường chết." Giọng nói của Đường Yên lạnh lùng không gợn chút khiến Hạ Dĩnh nhất thời nhíu mày. Đường Yên cũng không muốn giải thích với thêm với Hạ Dĩnh nữa, bên ông đã có Việt Kỳ coi chừng nên cho dù có đụng phải Hình Liệt Phong thì cũng không cần lo lắng. Cô nhìn không thấu được thực lực Việt Kỳ mà chỉ cảm thấy anh rất mạnh thôi.

Khuôn mặt của Hạ Dĩnh cứng đờ, lông mày nhíu lại thật lâu vẫn chưa giãn ra. Cũng là dị năng giả cấp năm, Đường Yên dựa vào cái gì nói cô không được, sau khi vượt qua cánh cửa cấp cao thì dị năng hệ mộc của cô đã phát triển thành Thôi hóa, có thể dễ dàng đối phó Ba Hành Giả.

"Cũng là dị năng giả cấp năm, vì sao tôi lại không được?" Hạ Dĩnh vừa nói xong thì nhất thời trong quảng trường dị năng giả vang lên tiếng hít khí. Dị năng giả cấp năm ở trong mắt mọi người chính là biểu tượng của kẻ mạnh, một chiêu vừa rồi của Hạ Dĩnh đã khiến không ít người lén bàn luận xem có phải Hạ Dĩnh đã đột phá cấp năm hay không.  Hiện tại Hạ Dĩnh đã lên tiếng thừa nhận khiến mọi người hít khí lạnh đồng thời cảm thán khó trách nhà họ Hạ có thể nắm căn cứ Thanh Long trong tay, trong một nhà lại có tới hai dị năng giả cấp năm, thực lực này đủ để kiêu ngạo, xưng hùng xưng bá với mọi người rồi!

"Cấp năm! Ai nói với cô tôi chỉ là dị năng giả cấp năm?" Đường Yên không quay đầu lại, từ đầu tới cuối đều không có nhìn Hạ Dĩnh, Hạ Chu Tuất lấy một cái, làm sao cô không rõ tính toán của nhà họ Hạ được, chẳng qua cô cũng không để cho bọn họ đạt được mục đích. Đường Yên nhìn chằm chằm bóng người mới lướt qua phía trước bị tinh thần lực bị bắt được, ngay cả liếc mặt cũng không cho Hạ Dĩnh một cái.

Đám người Hạ Dĩnh nghe thấy trong giọng nói của Đường Yên lộ ra nghiêm túc trước nay chưa có khiến bọn họ đang đứng cách Đường Yên năm mét nhưng cả người vẫn căng cứng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Yên, màu đen quân trang bị vết máu của tang thi hai đầu làm cho mục nát loang lổ lộ ra áo lót ở bên trong, cô đứng đón gió đêm khiến cho lòng của bọn họ không hiểu sao lại căng thẳng.

Vẻ mặt Hạ Chu Tuất rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Đường Yên ở trước mặt, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Hạ Dĩnh đã đột phá cánh cửa cấp năm khiến ông cực kì vui sướng nhưng mà sau khi nghe nhưng lời nói này Đường Yên thì vẻ mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh của Hạ Chu Tuất dần dần bị phá vỡ. Lần này hợp tác với Đường Yên không phải là chủ ý của nhà họ Hạ, giường nhà mình há lại cho người khác ngủ say!  Căn cứ Thanh Long vốn là lãnh địa của nhà họ Hạ nhưng nhà họ Hình lại lộ ra cái  miệng dữ tợn khiến căn cứ lâm vào nguy hiểm nên nhà họ Hạ mới bất đắc dĩ liên hợp với Đường Yên và trung tâm nghiên cứu sinh hóa sau lưng cô. Nhà họ Hạ vốn muốn mượn uy thế vừa rồi của Hạ Dĩnh để trấn áp lòng người đang dao động trong căn cứ nhưng dần dà sự tình lại phát triển vượt ra khỏi tầm tay của Hạ Chu Tuất...

"Chị Yên, chẳng lẽ chị lại lên cấp?" Miêu Trạch vui vẻ nói.

Khóe miệng của Giang Ly và Mạnh Lộ đứng bên cạnh giật giật, kinh ngạc nhìn Đường Yên đứng ở phía, Đường Yên chỉ mới thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm cách đây mấy ngày thôi mà bây giờ lại tiếp tục thăng cấp, tốc độ thăng cấp như vậy trong căn cứ này có ai bì được chứ?

Đường Yên tuốt kiếm ra khỏi vỏ, tập trung nhìn một con hẻm tối ở ngã tư đường thứ ba tính từ quảng trường dị năng giả, dị năng lôi điện được phủ lên trên thân kiếm đang rung động nhè nhẹ. Cô chém một kiếm thật mạnh vào tang thi biến dị đang ẩn nụp ở trong hẻm tối. Nhờ có ánh sáng mờ ảo của dị năng nên mọi người có thể thấy rõ ẩn tang thi biến dị núp ở sâu trong ngõ hẻm tối tăm đã bị chém thành hai khúc rất cân xứng. Sau khi Đường Yên tra kiếm vào vỏ khoảng vài giây thì mặt đất mới xuất hiện vết máu đỏ thẫm... Đường Yên bình tĩnh nhìn bóng tối phía trước, ánh mắt bình tĩnh tràn đầy trầm ổn và lạnh lùng.

"Song hệ cấp sáu!" Giọng nói trong trẻo của cô xuyên qua tiếng gió luẩn quẩn bên tai mọi người, tuy rất nhỏ, rất nhẹ nhưng lại làm toàn bộ linh hồn của họ rung động.

"Song hệ cấp sáu!" Giọng nói của Miêu Trạch run run, có lẽ còn kèm theo cả vẻ điên cuồng, không phải sợ hãi điên cuồng mà là máu tanh, phấn chấn và vui sướng không có cách nào đè nén được.

"Ầm... rầm.... " Những tia sét điên cuồng cứ liên tục đánh xuống ở phía chân trời làm cho người ta sợ hãi, nhưng tia sét đó giống như muốn chẻ đôi tất cả mọi thứ ra. Nó giống như nguồn năng lượng dồi dào của thiên nhiên, vừa dày vừa nặng lại điên cuồng tạo cho người ta cảm giác nó đang truyền đến từ bốn phương tám hướng. Quảng trường dị năng giả lặng ngắt như tờ, dị năng giả cấp sáu, từ trước tới nay đây là người đầu tiên thăng cấp thành dị năng giả cấp sáu thành công, như vậy làm sao không khiến mọi người điên cuồng cho được?

"Nhớ kỹ là phải đuổi hết tang thi ra khỏi căn cứ, đây là nhà thuộc về chúng ta!" Giọng nói lạnh lùng của Đường Yên cứ quanh quẩn trong trời đêm, khí thế vừa mạnh mẽ lại vừa cao ngạo khiến tất cả mọi người chấn động.

"Vâng!" Tất cả mọi người đều trăm miệng một lời, giọng nói  kiên quyết vang vọng cả một góc trời.

Đường Yên sử dụng thuấn di, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng. Sau khi thấy Đường Yên biến mất thì Hạ Dĩnh nhắm mắt lại sau đó xoay người nhìn về phía Hạ Chu Tuất, trong mắt hiện lên sự phức tapk. Bọn họ đều hiểu sau đêm nay thì danh tiếng của Đường Yên ở căn cứ sẽ đạt tới đỉnh cao nhất nhưng nó không giống với danh vọng của bác sĩ Đường. Thiên tính của loài người là tôn sùng kẻ mạnh mà Đường Yên lại vừa quả quyết vừa mạnh mẽ nên người người ngưỡng mộ. Cho dù là Hạ Dĩnh cũng không thể không thừa nhận, giờ phút này khi đối mặt với Đường Yên thì bọn họ không thể nổi lên ý định phản kháng được.

Sau trong căn cứ, Đường Yên đang đứng ở trên một bãi cỏ trống trải, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bầu trời đỏ quạch, lẳng lặng chờ đợi. Cuộc chiến ở tòa nhà quân đội không cần suy nghĩ cũng biết là Lưu Thấm Nhã bị thương không nhẹ, trước khi đ Hình Liệt Phong lại bị Việt Kỳ đánh bị thương nên hiện tại chắc hẳn là đang trốn ở chỗ nào đó dưỡng thương rồi.

Bãi cỏ này cách căn cứ Thanh Long một khoảng, lại không có gì chỗ nào để ẩn núp nên nếu mục tiêu của Liệp Sát Giả là cô thì dựa vào năng lực của Liệp Sát Giả nhất định nó có thể tìm được cô. Đường Yên nắm chặt kiếm trong tay, mũi kiếm chốc xuống đất, ánh mắt hiện lên sự bình tĩnh.

"Gào gào..."

Đường Yên đợi không bao lâu thì đã nghe thấy tiếng gào thét to rõ từ xa truyền tới. Không bao lâu sau trên sườn núi phía xa xuất hiện một bóng người. Tiếng sáo dọc kì lạ nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, ngay lập tức sau đó có một bóng đen lao tới với tốc độ cực kì, Đường Yên bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt vẫn không có tí ti dao động nào. Buster vốn ở trong không gian cũng đã được cô đưa ra ngoài, Buster đứng ở trên bả vai Đường Yên, mắt mèo xanh biếc lóe lên ánh sáng lạnh ở trong đêm đen, nhìn chằm chằm Liệp Sát Giả đang lao đến.

"...."

Liệp Sát Giả dừng lại cách Đường Yên không xa, im lặng nhìn cô chằm chằm! Sau đó đột nhiên có một ngọn lửa xuất hiện, nhiệt độ cực nóng gần như đốt cháy không khí chung quanh. Sân cô phía dưới chân cô vẫn là một màu đen nhánh, vẻ mặt Đường Yên rất bình tĩnh giống như hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Liệp Sát Giả trước mắt. Vì cô chưa có kinh nghiệm chiến đấu với Liệp Sát Giả nên Đường Yên không dám tùy tiện ra tay.

Ông già họ Lưu đứng ở trên sườn núi, thân hình hơi còng, trên khuôn mặt toát ra vài phần kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt, không chút hốt hoảng của Đường Yên ở phía dưới sau đó có chút thẩn thờ, uy thế của Đường Yên trước mắt không hề giống cô khi còn ở thành phố Thanh Hải. Nếu không phải ông bận điều khiển Liệp Sát Giả thì nếu hai người chiến đấu với nhau, chỉ sợ phần thắng sẽ chia đều 50-50. Ánh mắt đục ngầu của ông già họ Lưu lóe lên ánh sáng, tốc độ thăng cấp như vậy chỉ sợ là ở quân khu trung tâm cũng không có mấy người, nhất định không thể để Đường Yên sống sót được bằng không sẽ trở thành họa lớn, lúc này ông mới hiểu được vì sao Thấm Nhã liều mạng cho dù bị thương nặng cũng quyết tâm muốn loại trừ Đường Yên...

"Thủ đoạn của nhà họ Lưu thật là giỏi." Đường Yên liếc nhìn ông già họ Lưu đứng trên sườn núi, trên khuôn mặt bình thản hiện lên nụ cười nhạt sau đó mở miệng nói.

Nhất thời sắc mặt của ông già họ Lưu biến đổi, ông ta nhìn về phía Đường Yên, trong khuôn mặt có vài phần ngạc nhiên... Có vẻ như Đường Yên không hề kinh ngạc khi thấy ông ta xuất hiện ở đây. Tuy nhiên ông ta là người đã trải qua sóng to gió lớn nên sau khi kinh ngạc thì lập tức bình tĩnh lại, ông ta nắm cây sáo dọc, im lặng một lúc rồi nói: "Cô không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở đây sao? Hay là cô đã sớm biết hành động đêm nay?"

Đường Yên từ chối cho ý kiến, cô đưa tay gãi cằm Buster sau đó lạnh lùng nói: "Căn cứ Thanh Long này giống như một cái bánh ngọt lớn, bị người ta để mắt đến cũng là chuyện bình thường... Hãy đến diễn đàn Lê quý đôn để đọc truyện và ủng hộ editor. Bọn ông có thể nhịn đến bây giờ có thể nói là đã rất hao tổn tâm huyết rồi... Hiện tại lại quyết định hành động, tôi nghĩ đại khái lí do là vì việc khống chế tang thi biến dị đã có đột phá, tuy nhiên hẳn là bọn ông cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ!"

Trong lòng ông già họ Lưu cực kì kinh ngạc, nhất thời ánh mắt của ông ta híp lại, trong đôi mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo, ông ta nhìn thẳng vào Đường Yên, không nghĩ tới chuyện cây sáo dọc lại bị Đường Yên đoán được không ít, người này không diệt trừ tất sẽ thành mối họa.

Ông già họ Lưu vung tay lên, trong nháy mắt hơi nước đã bao phủ toàn bộ sân cỏ này. Phía xa xa có không ít người đang ẩn núp quan sát mọi chuyện, khi bọn họ thấy màn hơi nước đột ngột xuất hiện này thì cực kì chấn động. Rất nhanh đã có dị năng giả phát hiện ra màn hơi nước này không hề đơn giản.

Màn hơi nước mỏng manh như có như không ngăn cách sân cỏ này với những chỗ xung quanh.

"Hu u..." Tiếng sáo dọc kì dị lại vang lên đứt quãng sau đó tiết tấu trở nên dồn dập làm cho màng nhĩ của mọi người đau nhức. Hơi nước vừa mới xuất hiện thì bóng dáng của ông già họ Lưu đang đứng ở trên sườn núi chợt lóe lên rồi biến mất.

Những người đứng ở phía xa kinh hoảng nói: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại không nhìn thấy gì nữa?"

"Thật sự là gặp quỷ rồi! Dị năng giả hệ thủy còn có thể làm được như vậy sao?"

"Thật là lợi hại! Nghe nói Đường Yên là dị năng giả song hệ cấp sáu, không biết ông già kia là người nào?"

...

Tiếng bàn luận vang lên không dứt, nội dung chỉ có một, chính là hai người đang ở trên sân cỏ.

Mấy bạn đừng nói tui ngắt đúng đoạn gay cấn, tác giả đó, lỗi tác giả hết
Bình Luận (0)
Comment