Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 90

editor: coki 

"Ầm….rầm…" Con rắn biến dị vẫy đuôi trườn tới, đánh nát vách tường. Lớp da rắn xù xì giống như áo giáp dày nặng, ánh mắt của nó lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Yên, cái lưỡi thò ra thụt vào tỏ vẻ đe dọa.

Đường Yên nắm chặt kiếm sắc: “Giết!" Đường Yên chém liên tục mấy phát, chỗ bị cô chém trúng phun ra máu màu xanh thẫm như mực, trong nháy mắt đó cả người Đường Yên cũng bị rắn biến dị quấn lấy sau đó kéo cô về phía cái miệng đang mở to như chậu máu của nó, lúc này Đường Yên có thể nhìn thấy bốn cái răng nanh sắc bén, lúc hít thở còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của rắn biến dị. Nhận ra tình huống không tốt, Đường Yên lập tức phủ dị năng lên kiếm sau đó chém về phía trước.

"Keng!"

Rắn biến dị mở cái miệng to như chậu máu, đầy răng nhọn dữ tợn định nuốt trọn Đường Yên. Ngay lúc này kiếm của Đường Yên chém đúng vào răng nanh của rắn biến dị khiến nó phát ra tiếng kêu chói tai đồng thời cũng thả Đường Yên ra, Đường Yên trên xoay người trên không trung mấy cái sau đó đứng đối diện với rắn biến dị.

Một cái răng nanh của rắn biến dị rơi xuống mặt đất, vết máu xanh thẫm từ miệng của rắn biến dị nhỏ giọt xuống đất, nhất thời nọc độc chảy ra khiến cả căn phòng tràn ngập khí độc. Đường Yên xoa nhẹ cái eo, mặc dù thể chất của Đường Yên rất tốt nhưng bị rắn biến dị quấn quanh như vậy cũng đau nhức không thôi. Không có thời gian chần chừ, Đường Yên lập tức nhảy lên, huy động dị năng tạo tia sét bổ thẳng xuống đầu rắn biến dị. Thân thể to lớn của rắn biến dị vặn vẹo trực tiếp đánh nát bức tường chung quanh, bụng của Đường Yên bị đuôi của nó quét trúng, ngay lập tức bầm tím một mảng khiến cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dời chỗ hết rồi.

Cánh tay cầm kiếm tê rần, thanh kiếm trong tay gần như rơi xuống. Đường Yên nhìn chằm chằm rắn biến dị, cô biết cho dù mình thăng lên đến cấp chín thì thực lực vẫn thua kém con rắn biến dị này. Đường Yên liếc mắt nhìn mọi người ở phía sau, cô không có đường lui, ngọn đèn trên trần đã bị đuôi rắn biến dị quét trúng bể nát, bây giờ Đường Yên chỉ có thể dựa vào điểm sáng ở phía xa, trong lúc nhất thời hô hấp của cô như ngừng lại.

"Thật là hung tàn!" Đường Yên liếc nhìn rắn biến dị sau đó ngoắc ngoắc nó.

"Xì…xì…”Trí tuệ của rắn biến dị không thấp, nó hiểu Đường Yên đang khiêu khích mình nên tức giận gào lên. Thân thể to lớn vặn vẹo trườn về phía Đường Yên.

Đường Yên lập tức giơ kiếm chém về phía trước: “Keng!" Thanh kiếm chém trúng ngay chính giữa lưng rắn biến dị phát ra tiếng vang chói tai, để lại trên lưng nó một vết chém khá sâu. Rắn biến dị bị đau, đuôi rắn hung hăng hất Đường Yên văng ra ngoài, trên người Đường Yên đã có thêm rất nhiều vết thương, có thể là do rắn biến dị có kịch độc nên miệng vết thương không nhanh chóng liền lại giống như trước đây nữa mà liên tục rỉ máu. Ngửi thấy mùi máu, động tác của rắn biến dị càng thêm tàn bạo, điên cuồng.

Tuy thân thể của rắn biến dị khổng lồ nhưng động tác lại hết sức linh hoạt. Đường Yên nhìn động tác khéo léo của rắn biến dị, lông mày bất giác cau lại, nhỏ giọng nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất phiền toái!" Trong nháy mắt đó Đường Yên huy động tất cả tinh thần lực để nắm bắt động tác tấn công của rắn biến dị động tác công kích, thân thể theo đó nhanh chóng tránh đi.

Khi bị đuôi rắn quét trúng lần nữa thì tinh thần lực của Đường Yên đã nắm bắt được động tác của rắn biến dị, cô nắm chặt thời cơ phản công sau đó nhắm ngay vào chỗ bảy tấc của rắn biến dị (bên Trung đó nói đánh rắn đánh vào chỗ bảy tấc, hình như chỗ đó là tim rắn, đập phát là chết tươi). Đường Yên đạp mạnh hai chân lấy đà sau đó nhảy lên, tia sét màu xanh lam bao phủ cả người Đường Yên khiến cô như lôi thần hạ phàm, hơn mười cánh tay sét khổng lồ đan vào nhau tạo thành một lưới điện khóa chặt rắn biến dị lại. Kiếm sắc rên tay cô đâm mạnh vào vị trí bảy tấc trên lưng rắn, khuôn mặt và cánh tay của Đường Yên lộ cũng dần dần biến thành màu đen, trong một thời gian dài khí độc của rắn biến dị đã xâm nhập vào cơ thể cô. Cho dù đã tiêm huyết thanh nhưng cũng không thể ngăn căn khí độc theo hô hấp tiến vào trong cơ thể.

"Xì…xì..." Rắn biến dị không ngừng vặn vẹo, giãy giụa làm bụi bay mù mịt. Đường Yên nắm chặt kiếm đâm sâu vào vị trí bảy tấc của rắn biến dị, dị năng lôi điện theo kiếm sắc nhanh chóng hủy hoại tổ chức bên trong.

Rắn biến dị bị đau nên liều mạng va chạm vào vách tường xung quanh ý đồ muốn hất Đường Yên xuống khiến đất đá, bụi bặm trên trần nhà không ngừng rơi xuống. Máu màu xanh thẫm của nó gần như nhuộm nửa lối đi.

Rắn biến dị giãy giụa khoảng mười mấy phút sau đó đầu ngóc lên cao, cuối cùng rơi xuống đất. Đường Yên thấy rắn biến dị rốt cục đã chết thì cũng thả kiếm, người ngã xuống bên xạnh. Đám người Miêu Trạch ở bên ngoài thấy rắn biến dị đã chết thì nhanh chóng đẩy cửa vọt vào.

"Chị Yên, chị không sao chứ?" Miêu Trạch tiến lên, cẩn thận đỡ Đường Yên dậy. Vẻ mặt hiện lên sự lo lắng sau đó vội vàng tìm thuốc giải độc trong ba lô của Đường Yên cho cô uống.

"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Đường Yên ho nhẹ, phun ra mấy ngụm máu tươi. Phần bụng bị rắn biến dị quét trúng đau dữ dội khiến cô cảm thấy ruột gan như chuyển nhà, cũng may thể chất của dị năng giả rất tốt nếu không phải chỉ với một cái quét đuôi của rắn biến dị, người bình thường e là đã sớm nát bét rồi. Khô mộc quyết trong cơ thể Đường Yên không ngừng vận chuyển vài vòng, dị năng cẩn thận lướt qua chỗ bị thương đồng thời Đường Yên cũng cố gắng khống chế tiết tấu hô hấp để giảm bớt sự đau đớn.

Buster nhanh chóng móc huyết hạch trong đầu rắn biến dị ra sau đó dùng móng vuốt bảo vệ viên huyết hạch này. Nó để viên huyết hạch bên cạnh Từ Mục sau đó ngồi xuống canh giữ đồng thời kêu to vài tiếng với Đường Yên. Đường Yên ngẩng đầu liếc nhìn Buster, tám phần là nó lo lắng huyết hạch sẽ bị người khác cướp mất nên nếu Đường Yên không cất huyết hạch thì nó sẽ ngồi đó canh giữ không chịu đi.

Diệp Quân vuốt cằm, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm xác con rắn biến dị, khóe miệng nước miếng giàn giụa sau đó vẫy An Lộ, nói: "An Lộ, mau tới đây cất con rắn biến dị này cho tôi, chậc chậc... Lớn như vậy, chắc đủ ăn mấy ngày."

Cả người An Lộ cứng đờ liếc nhìn xác con rắn biến dị khổng lồ, chần chờ nói: "Không được, con rắn biến dị này quá lớn, nếu cất vào không gian thì không gian sẽ đầy, đến lúc đó không thể bỏ thêm những vật khác được."

"Không thể bỏ thêm thì khỏi bỏ." Giọng điệu của Diệp Quân tỏ vẻ bất mãn, hai mắt nheo lại, ầm trầm nhìn An Lộ, giọng nói không đổi: "Trời đất bao la, ăn là lớn nhất, đây chính là đồ ăn mấy ngày đấy. Bỏ hết mấy thứ thượng vàng hạ cám trong không gian của cậu đi, chứa mấy thứ rác đó không bằng dùng để chứa con rắn biến dị này."

Vẻ mặt Diệp Quân cực kì nguy hiểm, An Lộ bất đắc dĩ bỏ con rắn biến dị vào không gian sau đó quay sang nói với Đường Yên: "Thật có lỗi! Chuyện vật tư quân nhu tôi sợ không giúp đỡ được gì." Đại ca bảo bọn họ ở lại là vì muốn giúp Đường Yên mang được nhiều quân nhu vật tư nhưng mà anh không thể từ chối Diệp Quân nên chỉ có thể xin lỗi Đường Yên.

Đường Yên nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ, khí độc trong người cũng đã tản đi không ít, đau đớn cũng giảm bớt, khi cô nghe An Lộ nói lời này thì lắc đầu nói: "Không có việc gì, không gian của tôi có thể chứa được quân nhu, đừng quên không gian của tôi lớn hơn của anh, nếu muốn lấp đầy không gian của tôi, chỉ bằng quân nhu của nhà xưởng công nghiệp quân này thì vẫn chưa chưa đủ!"

"Vậy là tốt rồi!" An Lộ nhẹ nhàng thở ra, anh không phải là một đứa nhỏ dễ bắt nạt nhưng hết lần này đến lần khác lại không dám phản bác Diệp Quân, tên Diệp Quân này nổi tiếng thích ép buộc người khác, sau khi trải qua mấy lần sống không bằng chết thì An Lộ đã hiểu ra, tránh Diệp Quân tránh như bò cạp.

Những người khác bắt đầu dọn dẹp lối đi, Buster thì bận thu thập huyết hạch. Tang thi rắn đã bị lây nhiễm năng lượng ám hệ nhưng một số huyết hạch của rắn biến dị vẫn còn tinh khiết. Tuy rằng năng lượng ám hệ cuồng bạo làm cho người ta phát điên nhưng bảo bọn họ buông tha cho nhiều huyết hạch như vậy thì ai cũng sẽ thấy tiếc. Mặc kệ là tốt hay xấu, cứ mang về căn cứ thì nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết, nghĩ như  vầy nên mọi người thu dọn cực kì nhiệt tình.

Sau khi dọn dẹp xong, Trịnh Nhiên dùng dị năng đốt tất cả mọi thứ, không chừa lại bất kì thứ gì. Nếu không phải xung quanh quá lộn xộn thì không biết ai biết cách đây không lâu nơi này đã từng xảy ra chuyện gì. Mọi người nghỉ ngơi một lát, chủ yếu là chờ Đường Yên khôi phục lại, dù sao trong đội, Đường Yên là người có thực lực mạnh nhất, kế tiếp không ai biết sẽ gặp phải cái gì cho nên việc chờ Đường Yên khôi phục dị năng chính là quyết định sáng suốt nhất. Diệp Quân đi tuốt đàng trước, suốt dọc đường đi đều cực kì yên ổn, thỉnh thoảng có gặp mấy con tang thi và tang thi thú thì không có gì bất ngờ xảy ra.

Đã có kinh nghiệm từ trước nên mỗi khi đi đến chỗ nào thì đoàn người Đường Yên đều phá hủy camera đặt ở trong góc.

Trong kho xe quân dụng có không ít Land Rover đã được cải tạo, Đường Yên cũng không chần chờ mà trực tiếp bỏ tất cả xe còn tốt ở trong kho vào không gian. Cả ngọn núi Mậu Danh đều bị nước biển bao phủ, cho dù có để lại thì sau này có người vào được chỗ này hay không là điều khó nói, thay vì để lãng phí ở chỗ này thì không bằng để cô mang đi. Ít nhất còn có thể phát huy tác dụng thay vì để nó rỉ sắt ở chỗ này.

"Ầm... rầm"

Đoàn người vừa đi ra khỏi kho xe quân sự thì đột nhiên truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa khiến bọn họ mất thăng bằng, thiếu chút nữa té ngã. Tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, Từ Mục nhìn vị trí của bọn họ, nhất thời trong mắt lóe lên kinh hoảng, ôm chặt laptop trong lòng, rống lớn: "Nằm sấp xuống, mọi người mau nằm sấp xuống!"

Thấy vẻ mặt Từ Mục không đúng nên mọi người lập tức nằm xuống. Mạnh Lộ nhanh chóng tạo vài tường đất vây mọi người đang nằm trên mặt đất lại. Bọn họ vừa nằm xuống không lâu thì phía sau kho xe quân dụng truyền đến tiếng nổ mạnh, bê tông đất đá văng khắp nơi rớt mặt đất tạo nên tiếng động điếc tai, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.

"Đáng chết, Lưu Hãn Vũ, rốt cuộc là mày làm cái gì vậy? Đang yên đang lành lại tại lại phát nổ?" Đỗ Dương thở hổn hển, rít lên với Lưu Hãn Vũ, hắn túm cổ áo Lưu Hãn Vũ, lạnh lùng nói: "Nếu Liệt Phong xảy ra chuyện gì không hay thì cho dù mày là người nhà họ Lưu tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày." (Có gian tình)

"Chậc chậc... Thật không hổ là con chó trung thành nhất bên người Hình Liệt Phong, Thấm Nhã đi đâu rồi?" Lưu Hãn Vũ vuốt phẳng cổ áo bị Đỗ Dương túm, giọng điệu lười biếng, dựa vào ở trên vách tường nhìn ánh lửa ngút trời phía sau lưng. Chỉ có mấy người chật vật Đỗ Dương trốn thoát từ bên trong ra, những dị năng giả khác không phải lạc đường thì cũng bị nhốt ở bên trong hoặc là bị thực vật biến dị và tang thi giết chết.

"Chân ở trên người cô ta, cô ta đi đâu làm sao tao có thể biết được?" Đỗ Dương lạnh lùng nói, sau đó kéo Đỗ Mộng ra phía sau, đề phòng nhìn chằm chằm Lưu Hãn Vũ, thực lực của hắn yếu hơn Lưu Hãn Vũ, lúc này trở mặt thì rất không sáng suốt, nhưng mà... nghĩ đến Hình Liệt Phong vẫn bị nhốt ở bên trong thì sát ý của Đỗ Dương không nhịn được tăng vọt. Lưu Hãn Vũ luôn không coi trọng sự hợp tác của hai nhà Hình, Lưu, trong quân khu trung tâm ai mà không biết tính cách của người nhà họ Lưu, thấy lợi là ham, loại chuyện trở mặt này càng không phải là lần đầu tiên làm.

"Không biết?" Bóng dáng Lưu Hãn Vũ chợt lóe lên, ngay sau đó bàn tay của hắn đã đặt lên cổ Đỗ Mộng. Lưu Hãn Vũ hơi dùng sức, cực kì vừa lòng khi nhìn thấy Đỗ Mộng khó thở đến mức mặt đỏ bừng, một tay kia thì chậm rãi vuốt ve mặt Đỗ Mộng, ái muội nói: "Chậc chậc... Thật non mềm! Không biết hương vị như thế nào? Tao cũng không ngại dùng giày rách người khác đã vứt bỏ..." Sau đó hắn dùng sức kéo Đỗ Mộng dán sát vào người mình, ánh mắt hiện lên vẻ dâm tà.

"Mộng Nhi... Lưu Hãn Vũ, rốt cuộc là mày nổi điên cái gì vậy?" Sắc mặt Đỗ Dương xanh mét, nhìn chằm chằm Lưu Hãn Vũ sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Mộng, đáy mắt hiện lên sát khí dày đặc.

"Thấm Nhã ở đâu? Không nói đừng trách tao mạnh tay bẻ hoa. Đương nhiên tao cũng không ngại làm nó trước mặt mày." Lưu Hãn Vũ nói xong thì lập tức vươn tay vào trong quần áo của Đỗ Mộng thăm dò sau đó hung hăng xoa nắn bộ ngực cao ngất của Đỗ Mộng. Trong mắt hắn hiện lên sự hung ác, nham hiểm, thô bạo. Hắn há mồm cắn mạnh cổ Đỗ, động tác thô lỗ, hoàn toàn không thèm kiêng nể việc xung quanh có không ít người.

"Roẹt…!" Hắn xé rách quần áo trên Đỗ Mộng lộ ra hơn phân nửa thân trên.

Dị năng giả xung quanh đều bị Lưu Hãn Vũ lôi kéo, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm da thịt trắng như tuyết của Đỗ Mộng giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Đỗ Mộng. Từ sau khi rời khỏi căn cứ Thanh Long những dị năng giả này đều chưa được phát tiết lại thêm cảm nhiễm năng lượng ám hệ nên tính tình càng thêm táo bạo vì vậy khi nhìn thấy Đỗ Mộng lộ ra da thịt trắng noãn thì không khỏi phát ra tiếng gầm nhẹ, hận không thể nhào lên thoải mái một phen.

"A..." Đỗ Mộng bị bóp đau nên không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, lực tay của Lưu Hãn Vũ rất mạnh, dường như mỗi một cái đều phải thấy máu mới dừng tay, chỉ trong nháy mắt bộ ngực của Đỗ Mộng đã bị bóp đến bầm tím. (Sao cảnh H nào trong truyện này cũng bỉ ổi quá thể, bà tác giả trần trụi mà, tui die….)

"Bị Phùng Khải Dương mang đi rồi!" Đỗ Dương lạnh lùng nói. Trong mắt hiện lên tối tăm, hận không thể xé nát Lưu Hãn Vũ.

"Cái gì?" Lưu Hãn Vũ buông Đỗ Mộng trong lòng ra, vẻ mặt trầm tư, không lâu sau khi tiến vào căn cứ quân sự thì Lưu Thấm Nhã đột nhiên mất tích. Lưu Hãn Vũ không thể không hoài nghi có phải Đỗ Dương đã làm cái gì hay không. Đỗ Dương không thích Thấm Nhã, hắn biết chuyện này đồng thời tin rằng Thấm Nhã cũng hiểu được, sau khi chạm qua Thấm Nhã thì hắn bất giác mềm lòng, lần này Lưu Thấm Nhã đột nhiên mất tích nên người đầu tiên hắn nghi ngờ là không biết có phải Đỗ Dương đã làm cái gì đó hay, không nói Lưu Thấm Nhã có thể là người nhà Lưu, chỉ riêng việc hai người đã phát sinh quan hệ thì hắn không thể bỏ mặc được. Hắn ăn đến nghiện, còn chưa ăn no sao có thể buông tay được?

"Căn cứ quân sự dưới đất là hang ổ của Phùng Khải Dương, từ lúc chúng ta vừa tiến vào nơi này thì Phùng Khải Dương đã mang Lưu Thấm Nhã đi rồi." Đỗ Dương cởi áo của mình ra cho Đỗ Mộng mặc, sau đó cảnh cáo nhìn quét qua đám dị năng giả đang nhộn nhạo ở chung quanh. Khóe miệng nở nụ cười lạnh, thủ đoạn của Lưu Thấm Nhã không tệ, không nghĩ tới Lưu Hãn Vũ cũng bị cô ta lôi kéo, hắn thật sự đã coi thường năng lực của cô ta rồi, cũng may hắn đã sớm có phòng bị.

"Từ khi nào Phùng Khải Dương và Tương Quốc Huy có dính dáng với nhau?" Lưu Hãn Vũ lạnh lùng hỏi. Dị biến ở Thanh Hải là do Tương Quốc Huy gây ra, theo tin tình báo hắn thu được từ quân khu trung tâm thì sự việc ở căn cứ quân sự dưới đất thuộc nhà xưởng công nghiệp quân sự núi Mậu Danh cũng là do Tương Quốc Huy làm, vì vậy bên nhà họ Lưu mới bảo hắn tùy thời cơ hành động, cẩn thận làm việc.

"Không rõ lắm, trong lúc vô tình tao có nghe Chu Thiến nói về chuyện này." Đỗ Dương hờ hững nói. Tầm mắt hắn luôn nhìn chằm chằm lối đi bị phá hỏng ở phía sau, bên kia lối đi là Hình Liệt Phong đang bị chặn lại. Diễn đàn. Đỗ Dương vốn tưởng rằng chỉ cần để ý Phùng Khải Dương cẩn thận thì sẽ không xảy ra chuyện, không nghĩ tới bọn họ tất cả đều bị Phùng Khải Dương đùa bỡn, chỉ sợ việc bọn họ rút lui đến nhà xương công nghiệp quân sự ở núi Mậu Danh đều là do một tay Phùng Khải Dương sắp xếp, rốt cuộc Phùng Khải Dương muốn làm cái gì?

"Chu Thiến!" Lưu Hãn Vũ cau mày, hắn không xa lạ gì người phụ nữ tên là Chu Thiến này, cô ta là người phụ nữ bên cạnh Phùng Khải Dương, nghe nói lúc tận thế mới bắt đầu đã đi theo Phùng Khải Dương.

"Đúng vậy, là Chu Thiến." Đỗ Dương gật đầu. Từ lúc hắn và Hình Liệt Phong tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Phùng Khải Dương, Phùng Khải Dương bảo hắn đẩy Lưu Thấm Nhã vào cánh cửa kia, nếu không nghe theo thì hắn sẽ giết Đỗ Mộng.

"Lưu Hãn Vũ!" Hạ Bác chấn động, nhìn đám người Lưu Hãn Vũ cách một cách cửa sổ. Sau khi chấn động của vụ nổ chấm dứt thì Mạnh Lộ tháo bỏ tường đất, lúc này bọn họ vừa vặn nghe được Lưu Hãn Vũ uy hiếp Đỗ Dương hỏi về chuyện Lưu Thấm Nhã. Thấy Lưu Hãn Vũ vội vàng hỏi chuyện Lưu Thấm Nhã như vậy, nếu như thực sự không có gì thì quỷ cũng không tin. Đường Yên thản nhiên đánh giá Lưu Hãn Vũ, khóe miệng hơi cong lên, lại là một tên đàn ông bị Lưu Thấm Nhã bắt làm tù binh? Không thể không nói ánh mắt Lưu Thấm Nhã rất tốt, chọn đàn ông không chỉ có bộ dạng không kém mà thực lực cũng không tệ.

Lần trước lúc ở Thanh Hải cô không cảm thấy thực lực của Lưu Hãn Vũ rất mạnh. Hiện giờ nhìn lại, cảm giác hoàn toàn khác so với trước kia, là cấp bảy cao nhất, chỉ cách cánh cửa cấp tám một bước. Thấy thế cô càng tò mò về quân khu trung tâm trong lời nói của Việt Kỳ trong miệng bọn họ dũ phát tò mò. Thực lực của những người cao hơn những người khác rất nhiều, rõ ràng chuyện này rất quái dị. Nếu đã như thế vì sao quân khu trung tâm vẫn đứng ở phía sau màn mà không đi lên trước đài. Nếu muốn khuếch đại lực ảnh hưởng thì không phải thể hiện mình càng có tác dụng hơn sao?

"Hạ Bác?" Lưu Hãn Vũ ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua đám người Đường Yên, nhất thời ánh mắt mang theo đề phòng.

Đỗ Dương che chở Đỗ Mộng lui về sau hai bước. Là địch thì không phải bạn, không nghĩ tới hắn lại họa vô đơn chí như vậy, ở nơi này mà cũng đụng phải đám người Đường Yên. Đỗ Dương liếc nhìn đám người Đường Yên, nhất thời ánh mắt càng thêm tối tăm, so với dị năng giả bên hắn thì rõ ràng thực lực bên Đường Yên mạnh hơn rất nhiều. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt!
Bình Luận (0)
Comment