Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 95

Editor: coki

"Ván cờ này của Phùng Khải Dương khá lớn, chỉ là... Không biết hắn có thể khống chế được hay không?" Ánh mắt Diệp Quân cực kì lạnh lẽo nhìn chung quanh một vòng, đàn tang thi chung quanh đang từng bước ép sát, thú biến dị rít gào ẩn núp ở phía sau, thực vật biến dị vặn vẹo chờ cơ hội. Như vậy chứng tỏ tất cả tang thi và thú biến dị ở khu vực xung quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự đều tập trung lại đây phát động vây công với bọn họ.

"Người nọ cực kì quỷ dị, ai biết hắn định làm gì!" Miêu Trạch đáp lời. Giọng nói tràn đầy đề phòng với Phùng Khải Dương, lúc trước khi Thanh Hải cậu cực kì không vừa mắt người này, tham lam, háo sắc, thực lực tầm thường, lúc đó cậu nghĩ người như thế ở làm sao sống lâu ở tận thế được

Lúc trước tuy rằng không hiểu tình huống ở căn cứ quân sự dưới đất nhưng đám người Đường Yên chưa từng cảm thấy sợ hãi vì khi rời đi căn cứ Thanh Long, tất cả những người tham gia nhiệm vụ có ai không phải là đại diện cho những thế lớn lực nên trong người ai mà không có chút đồ vật bảo vệ tính mạng, lúc trước Cao Kiến Bân thuần túy là xui xẻo nên mới bị rắn biến dị hệ độc cắn trúng, không ai trong bọn họ có thể lường đến kết cục như vậy cả.

Mặt khác giây phút rời khỏi căn cứ thì tất cả mọi người hiểu được tính mạng đang treo ở trên cổ, không ai biết một giây sau bản thân mình sẽ gặp phải chuyện gì không may hay không? Ở tận thế có quá nhiều điều không thể chắc chắn được...

"Đường Yên, cô có thứ gì có thể lập tức giải quyết đám người đó không?" Liễu Như Nhị khẩn thiết nhìn Đường Yên. Đến giờ uy lực của lựu đạn thủy ngân vẫn còn làm cho mọi người sợ hãi nên khó trách Liễu Như Nhị nhớ mãi không quên, đến bây giờ còn tơ tưởng đến lựu đạn thủy ngân.

Không phải Đường Yên keo kiệt mà là Liễu Như Nhị quá so đo lợi hại. Suốt dọc đường đi ngoại trừ dò đường thì Liễu Như Nhị rất ít khi tham gia chiến đấu, cho dù ra tay thì cũng ở dưới tình huống quá áp lực, không thể không ra tay được. Liễu Như Nhị là người bên Hạ Bác nên có vài chuyện Đường Yên không tiện nhiều lời. Súng ống đạn dược là do các thế lực tự trang bị cho người của mình, lúc chiến đấu Liễu Như Nhị không phải nói là không súng thì cũng không có đạn, ngay cả ăn uống cũng mở miệng đòi hỏi mấy người Đường Yên. Tuy rằng đó không phải là chuyện lớn gì, mấy thứ đó cũng không tính là gì, ngay từ đầu Đường Yên cũng chẳng thèm để ý vì cô cảm thấy để Liễu Như Nhị ở trong đội vẫn còn chút tác dụng mà súng ống, đạn dược hay đồ ăn đều có thể giải quyết nên cũng không muốn so đo.

Về sau cô dần dần phát hiện Liễu Như Nhị không chỉ không tham gia chiến đấu mà còn bí mật thu thập những tư liệu của bọn họ. Càng ngày cô ta càng đòi hỏi một cách quang minh chính đại nhưng bản thân thì lại vắt cổ chày ra nước, đến bây giờ ngay cả bình nước cũng không cho người khác mượn. Trước khi lên đường vì Đường Yên là dị năng giả không gian nên tất cả súng ống đạn dược dự trữ đều được kiểm kê số lượng rõ ràng sau đó cất vào trogn không gian của cô còn phần lớn đồ ăn đều là các dị năng giả tự mang theo. Đường Yên không phải nhân viên hậu cần, không có nghĩa vụ mang giùm đồ cho người khác. Ở trong này lâu như vậy, đồ ăn trong ba lô phía sau lưng mọi người đều đã vơi hơn phân nửa, chỉ riêng ba lô của Liễu Như Nhị là vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi Cao Kiến Bân, người khác thì không rõ ràng lắm nhưng Đường Yên thì thấy rất rõ ràng, đồ dùng của Cao Kiến Bân đều bị Liễu Như Nhị giấu riêng, An Du cũng chú ý tới, chẳng qua là không ai nói ra mà thôi, tránh làm mất hòa khí giữa mọi người.

Lúc đầu Hạ Bác giới thiệu Liễu Như Nhị là cận vệ bên cạnh cha anh ta, như vậy nếu không phải là quân nhân thì cũng lính đánh thuê, nhưng cô không ngờ trong hai loại này lại xuất hiện “cực phẩm” như” Liễu Như Nhị. Điều này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc!

Hạ Bác đang bận đề phòng tang thi đánh lén, sau khi nghe được những lời này của Liễu Như Nhị thì nhất thời rất ngạc nhiên, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị không ít lần mở miệng yêu cầu nhiều thứ với Đường Yên tuy nhiên những thứ đó đều nằm trong giới hạn súng ống, đạn dược và một ít đồ ăn, tuy rằng cũng có muốn một ít thuốc men nhưng tóm lại là vẫn còn biết xấu hổ, không ngờ lần này lại trực tiếp hỏi Đường Yên muốn lựu đạn thủy ngân. Trong lòng Hạ Bác lập tức bốc lên ngọn lửa giận, trước khi xuất phát ba anh đã chuẩn bị không ít vũ khí cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có cả vũ khí kiểu mới mà quân khu trung tâm bên kia đưa tới, việc này nhà họ Hạ chưa từng nói với người trong căn cứ Thanh Long. Lúc này Hạ Bác cảm thấy cực kì phiền phức, khi đối đầu kẻ địch mạnh ba anh lại thấy lợi mà ham như vậy đã đánh mất phong phạm mà một quân nhân nên có, lúc này hành động của Liễu Như Nhị lại càng làm cho anh á khẩu, không nói nên lời, chỉ hận không thể móc súng ra bắn chết Liễu Như Nhị.

Đám người Trịnh Nhiên lập tức dùng ánh mắt trêu tức đảo qua Hạ Bác, trong mắt xẹt qua vẻ trào phúng.

"Xin lỗi, cách chế tạo lựu đạn thủy ngân rất phức tạp, trên tay tôi cũng chỉ có một quả mà thôi." Đường Yên không thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối đồng thời cũng nói rất rõ ràng là cho dù có muốn cũng không có. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hạ Bác như muốn nói Liễu Như Nhị không dùng được nữa. Không phải Đường Yên quá lạnh lùng mà loại tính cách này của Liễu Như Nhị ở tận thế chỉ càng làm cho đồng đội ghét bỏ mà thôi.

Ở tận thế rất hiếm có người nào giao phía sau của mình cho đồng đội. Phần lớn giữa bọn họ là sự kết hợp dựa trên lợi ích, nếu như trong đội có một người chỉ biết đòi hỏi, hoàn toàn không muốn bỏ ra thì làm gì có ai đồng ý làm đồng đội? Quả thật dị năng thấu thị của Liễu Như Nhị không tệ lại am hiểu truy tung ngược, dáng vẻ cũng xinh xắn. Người như vậy muốn tồn tại ở tận thế cũng không khó, tuy nhiên tính cách tham lam của cô ta lại khiến mọi người không thích, như vậy có ai thật tình muốn làm bạn với cô ta? Lúc đâu khi Liễu Như Nhị đòi hỏi với Đường Yên thì Hạ Bác đã nhắc nhở riêng với cô ta nhưng Liễu Như Nhị vẫn không coi là quan trọng như trước, có lẽ cô ta xem Đường Yên là kẻ coi tiền như rác, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười!

Cá nhân Đường Yên cũng không ghét hay thích Liễu Như Nhị, cô vốn không có ý định qua lại gì với Liễu Như Nhị, nếu không phải muốn mượn tay Liễu Như Nhị để che giấu một ít khả năng của mình thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý cho Liễu Như Nhị tham gia vào nhiệm vụ lần này, nếu so sánh với những người khác trong đội thì không thể nghi ngờ thực lực của Liễu Như Nhị là yếu nhất, ngay cả Từ Mục chuyên về máy tính thì dị năng cũng mạnh hơn Liễu Như Nhị một bậc.

"Thật sao?" Vẻ mặt Liễu Như Nhị hiện lên nghi ngờ, cô ta xoay người làm ra vẻ như đang đưa tay vào ba lô lấy thứ gì đó.

Tầm mắt lạnh như băng của Hạ Bác đảo qua Liễu Như Nhị, nhà họ Hạ của anh nuôi không nổi người có dã tâm lớn như vậy, sau nhiệm vụ lần này có anh nhất định phải nói cho ba nên tống cổ Liễu Như Nhị này khỏi nhà họ Hạ tránh cho ngày nào đó người phụ nữ này đánh chủ ý lên trên đầu nhà họ Hạ anh, suốt dọc đường Liễu Như Nhị luôn như có như không xoi mói, không phải là anh không chú ý tới, chẳng qua là không muốn nói mà thôi nhưng dù sao đàn ông cũng phải phát tiết, đặc biệt là ở tận thế luôn đầy rẫy nguy hiểm này, nói không chừng một giây sau đã đánh mất tính mạng nên tùy lúc giải tỏa cũng không có gì không tốt.

"Liễu Như Nhị, dùng thấu thị quan sát tình hình xung quanh đi." Hạ Bác lạnh nhạt nói sau đó im lặng lau chùi súng ống trên tay, tinh hạch, huyết hạch trong tay anh đều đã tiêu hao hết, lúc này anh mới đột nhiên nhớ tới lúc trước tinh hạch và huyết hạch Liễu Như Nhị hấp thu đều xuất phát từ tay anh, như vậy có nghĩa tinh hạch và huyết hạch trong ba lô mà Liễu Như Nhị mang theo không hề vơi đi. Tầm mắt Hạ Bác đảo qua ba lô của Liễu Như Nhị, Hạ Bác cũng không có ý định che giấu hành động của mình nên những người đứng ở xung quanh đều chú ý tới. (Không có ai trong truyện này tốt cả, tác giả viết đều có mặt tốt, xấu và ai cũng đặt lợi ích lên trên hết. Tui thấy vậy là khá đúng với thực tế nên ai hay mơ mộng đừng thấy hụt hẫng nha.)

Tuy nhiên không có ai lên tiếng, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị đều đòi hỏi không ít thứ nhưng do những thứ đó đều không tổn hại đến lợi ích mọi người nên mọi cũng lười để ý. Bây giờ tất cả mọi người cẩn thận đề phòng tứ tang thi và thú biến dị đang khép chặt vòng vây xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua người Liễu Như Nhị.

Sau khi Hạ Bác lên tiếng thì Liễu Như Nhị vẫn chậm chạp, không có ý định ra tay khiến tất cả mọi người rất bất man. Hạ Bác cầm theo súng ống bước qua ám chỉ cô ta nên tiến lên ra tay nhưng Liễu Như Nhị vẫn đứng bất động, không chịu dùng dị năng thấu thị để quan sát tình hình xung quanh.

Đám người Hình Liệt Phong thì đứng vây lại thành một cục, co đầu rút cổ núp ở phía sau, rõ ràng là muốn đi nhờ xe đồng thời bày ra vẻ xem kịch vui nhìn đám người Đường Yên bên này, Hình Liệt Phong dựa vào tường, khóe miệng cong lên thành nụ cười trào phúng, rất vui vẻ khi thấy bên Đường Yên xảy ra nội chiến, thỉnh thoảng tầm mắt sâu không thấy đáy của hắn xẹt qua người Việt Kỳ, ánh mắt của hắn quá âm u, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Liễu Như Nhị, thấu thị." Ánh mắt Đường Yên cực kì tối tăm, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị. Buster ở trên vai cô đang lè lưỡi liếm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng cắp mắt sáng quắc của nó lại đảo qua Liễu Như Nhị, so với săn bắt tang thi và thú biến dị thì Buster lại càng thích săn dị năng giả vì nó có thể hấp thu lăng tinh trong đầu dị năng giả một cách dễ dàng. Tuy nhiên Buster luôn nhờ hồ nước trong không gian để tiến hóa chứ chưa bao giờ hấp thu lăng tinh, tuy nhiên điều này không có nghĩa là nó sẽ không săn dị năng giả, tuy nhiên vì e ngại Đường Yên nên nó mới không dám ra tay với dị năng giả mà thôi!

"Đường Yên, tôi muốn giữ lại dị năng để chiến đấu, thanh thế của tang thi, thú biến dị quá lớn, tôi lo đạn dược bên chúng ta không đủ." Liễu Như Nhị cực kì không muốn dùng dị năng thấu thị vì tác dụng phụ sau thấu thị quá lớn. Cô ta lo lắng rằng dị năng của mình chưa khôi phục thì đàn tang thi đã tấn công rồi. Vả lại mấy lần trước khi cô ta vận dụng thấu thị thì đã hấp thu hết tinh hạch và huyết hạch của đám người Hạ Bác, hiện giờ ngoại trừ Đường Yên thì mọi tinh hạch và huyết hạch của những người còn lại đều không nhiều. Cô ta lại không muốn dùng lưng tinh hạch và huyết hạch của mình, mua bán không có lời như vậy sao Liễu Như Nhị sao có thể cam nguyện cúi đầu làm theo được.

Đường Yên nghe vậy thì lông mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh: “Sức chiến đấu của cô không bằng mọi người, ngoại trừ dị năng thấu thị thì cô cho rằng cô còn có giá trị gì đáng để bọn tôi để ý đến. Cô ra tay hay là để tôi ra tay?" Nếu nói uyển chuyển không được thì nói toạc móng heo ra thôi.

Cả người Liễu Như Nhị cứng đờ, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Đường Yên lại nói thẳng trước mặt mọi người như vậy. Đúng là dị năng thấu thị của cô ta không có cách nào tham gia chiến đâu, nếu không phải trên tay cô ta cầm vũ khí sinh hóa của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì ngay cả tang thi bình thường cũng khiến cô ta đau đầu rồi.

Đường Yên lạnh lùng nhìn Liễu Như Nhị, cô không ngại ra tay tuy nhiên một khi cô ra tay thì nhất định sẽ lấy mạng Liễu Như Nhị. So với việc lãng phí tinh lực bảo vệ cô ta thì không bằng vứt luôn nhược điểm này. Ở tận thế, kẻ mạnh là chủ, Liễu Như Nhị không có thực lực nhưng lại ỷ y vào lá chắn nhà họ Hạ tuy nhiên với Đường Yên mà nói thì nhà họ Hạ không là gì cả.

Đường Yên cầm kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn máu đang nhỏ giọt, con ngươi đen lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, đã giết nhiều tang thi và thú biến dị như vậy thì cô cũng không thể ý tay mình dính thêm máu vài mạng người. Cô không phải kẻ ác nhưng cũng không phải là người lương thiện. Thêm vài mạng người hay bớt vài mạng người đối với cô mà nói cũng không khác nhau mấy.

Một lúc lâu trôi qua, mặt Liễu Như Nhị càng ngày càng tái, cô ta liếc nhìn Đường Yên vài lần đồng thời cũng tự biết mình không phải đối thủ của Đường Yên. Liễu Như Nhị nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của mọi người đều lạnh như băng, hiển nhiên nếu Đường Yên thật sự ra tay với cô ta thì những người ở đây bao gồm cả Hạ Bác sẽ không ra tay giúp đỡ, Liễu Như Nhị cúi đầu che giấu tức giận trong mắt, chung quy sẽ có một ngày...

Liễu Như Nhị tiến lên một bước, dị năng tràn vào vào hai mắt, trong nháy mắt thấu thị đã được khởi động.

Ánh mắt rét lạnh của Đường Yên đảo qua Liễu Như Nhị, thu tối tăm trong mắt cô ta vào mắt mình. Tinh thần lực yên lặng phóng ra xa giống như một hàng rào điện khổng lồ bao trọn cả căn cứ quân sự vào trong đầu. Ở khoảng cách gần thì tinh thần lực có thể dò xét khá rõ ràng nhưng ngoài ba trăm mét thì có xu hướng mơ hồ. Tinh thần lực của Đường Yên nói cho cô biết có rất nhiều nguồn năng lượng đang vọt về phía bọn họ, có mạnh có yếu, trong đó có một nguồn năng lượng còn mạnh hơn cô một bậc.

Chỗ khe hở vách tường lóe lên vài điểm sáng, Đường Yên quay đầu qua, ánh mắt quét về phía khe hở cách chỗ cô khoảng một trăm mét, chỗ đó cực kì bí mật, nếu cô không dùng tinh thần lực tra xét thì quả thật rất khó phát hiện chỗ đó có điểm không đúng. Đường Yên đánh dấu chỗ này lại trong đầu, trước mắt thực lực của cô đang ở cấp tám trung cấp, bây giờ nếu đối đầu trực diện với thứ đó thì e rằng rất khó chiếm được thế thượng phong.

Khuôn mặt Liễu Như Nhị trắng bệch, cô ta suy yếu mở mắt ra, sau nó nói sự phân bố của tang thi và thú biến dị xung quanh một lần. Khi nói đến thực vật biến dị  thì cô ta dừng lại khoảng hai ba giây sau đó chỉ vào mấy vị trí phía trên bên phải và phía dưới bên trái ở phía trước nhưng không hề không đề cập tới vị trí phía trên bên trái kia.

Vẻ mặt Đường Yên rất lạnh lùng, im lặng nhìn Liễu Như Nhị sau đó nói: "Còn gì không?" Giọng nói của Đường Yên rất bình thản không chút gợn sóng, ánh mắt thờ ở nhưng lại lộ ra sát ý rất nhạt.

"Đường Yên, cô có ý gì?" Sắc mặt Liễu Như Nhị thay đổi, thét chói tai nhìn Đường Yên.

Trên danh nghĩa Liễu Như Nhị là người nhà họ Hạ nên Hạ Bác không thể không ra mặt bảo vệ Liễu Như Nhị, anh ta dùng giọng lạnh lùng nói: "Liễu Như Nhị, có phải cô lại làm cái gì hay không?" Đường Yên sẽ không bắn tên không mục đích, tuy rằng Hạ Bác tiến lên che chở Liễu Như Nhị nhưng giọng nói lại mang theo nghi ngờ nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị. Chẳng trách được Hạ Bác lại hỏi như vậy, thật sự là Liễu Như Nhị đang dấu giếm thứ gì đó.

"Tôi không làm gì cả, Đường Yên, cô bảo tôi dùng dị năng thấu thị thì tôi cũng đã dùng rồi, rốt cuộc cô còn muốn như thế nào nữa?" Liễu Như Nhị ngẩng đầu, hung ác nhìn thẳng vào Đường Yên. Dáng vẻ giống như cô ta đang phải chịu uất ức rất lớn, đáng tiếc ở đây không có ai thương hương tiếc ngọc cả.

Nếu so về thủ đoạn chiếm được sự đồng tình của đàn ông thì Lưu Thấm Nhã hơn Liễu Như Nhị mấy lần.. Đã vậy mà đám người Việt Kỳ còn không đếm xỉa gì đến Lưu Thấm Nhã thì kể gì đến Liễu Như Nhị, đúng là thân thể và sắc đẹp là một món vũ khí lợi hại của phụ nữ. Đáng tiếc, Liễu Như Nhị dùng sai đối tượng rồi.

"Cô chắc chắn mình không giấu diếm cái gì không?" Đường Yên lạnh lùng nói.

Cả người Liễu Như Nhị cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Đường Yên. Trong mắt hiện lên kinh hoảng, cô ta không xác định được có thật Đường Yên biết cô ta che giấu cái gì hay không hay chỉ là đang hù dọa cô ta. Tất cả mọi người ở chỗ này có ai là không thành tinh nên khi Đường Yên vừa hỏi câu này thì tất cả đều hiểu được. Vẻ mặt bọn họ đều trở nên lạnh lẽo nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, tình báo sai một chữ thì tiếp theo bọn họ sẽ đánh mất tính mạng bất cứ lúc nào.

"Đường Yên, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Liễu Như Nhị ra vẻ trấn định, ngẩng đầu lớn tiếng chất vấn Đường Yên nhưng cơ thể lại không tự chủ được lui về sau hai bước, ánh mắt không ngừng dao động.

"Nói cái gì thì trong lòng cô rõ ràng nhất." Đường Yên quay lưng lại, không thèm để ý tới Liễu Như Nhị tới, cô nghiêng đầu nhìn Từ Mục, Từ Mục hiểu rõ nhanh chóng gõ máy tính, thông qua các loại bản đồ mô phỏng để tìm cửa ra khác của căn cứ quân sự dưới đất.

"Tôi…" Liễu Như Nhị không khỏi nhìn về phía Hạ Bác, đáy mắt hiện lên một chút khẩn cầu và chờ đợi nhưng Hạ Bác lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, ánh mắt lạnh như băng ẩn chứa thất vọng và xa cách.

"Đến rồi!" Việt Kỳ trầm giọng nói.

"Gào gào..." Tiếng kêu gào cao thấp của đàn tang thi nối tiếp nhau vang vọng toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất kèm theo chấn động truyền đến từ mặt đất làm cho người ta không khỏi rùng mình.

Hình Liệt Phong liếc mắt ra hiệu với Đỗ Dương, Đỗ Dương nhẹ nhàng gật đầu, tay đặt lên trên miệng cống bên cạnh, miệng cống bên kia là phòng của hắn ở căn cứ quân sự dưới đất này, ở căn cứ quân sự dưới đất có vô số căn phòng bị tách biệt, đương nhiên việc này chỉ có số rất ít biết được. Những căn phòng được giấu kín này ngay cả nhìn bản vẽ mặt phẳng và bản vẽ kết câu cũng không phân rõ được.

Lần này Hình Liệt Phong tổn thất rất lớn, nếu như lại cứng đối cứng với đàn tang thi thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Lúc Việt Kỳ đá Hình Liệt Phong văng ra ngoài thì hắn đã khởi động cơ quan ở miệng cống, chỉ cần kéo miệng cống xuống thì Hình Liệt Phong sẽ tới được căn phòng kìa.

"Rầm rầm..." Mấy tiếng động cực lớn đột ngột vang lên, đám người Đường Yên vội vàng quay đầu thì lập tức Đỗ Dương đang kéo miệng cống xuống, chỉ trong phút chốc Hình Liệt Phong đã biến mất dưới đất, chỗ vốn là miệng cống đã bị sàn nhà thay thế. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh cực nhanh, hoàn toàn không cho đám người Đường Yên có cơ hội phản ứng. Trong nháy mắt khi Đỗ Dương khởi động cơ quan miệng cống thì cũng đã phá hủy nó, cắt đứt tất cả đường lui.

"Chị Yên, cẩn thận …. "

"Đường Yên …. "

"Yên Nhi …. "

Mọi người vừa lấy lại tinh thần thì thấy vách tường phía sau Đường Yên đột nhiên biến mất, trong khe hở tối tăm có vô số dây mây vươn ra tấn công Đường Yên. Sàn nhà cũng đột nhiên biến sụp xuống, Việt Kỳ thấy vậy lập tức nhảy lên, ôm Đường Yên tránh thoát khỏi dây mây đang tấn công từ bốn phía, hai người lăn tới vách tường đột nhiên xuất hiện khe hở lúc nãy.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, đợi đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại thì bên trong căn phòng đã trống rỗng. Bên ngoài lại có vô số đàn tang thi và thú biến dị đang nhe răng nhếch miệng bao vây bọn họ.

"Rầm…” Việt Kỳ che chở Đường Yên, hai người rơi tự do sau đó ngã xuống đất. Ở trong nháy mắt lúc hai người xuyên qua khe hở th, Việt Kỳ đã nhanh tay chém chết tất cả thực vật biến dị ở đó.

Lúc hai người rơi xuống thì vô ý đụng vào một kệ thuốc trong phòng làm thuốc trên kệ rơi bể đầy đất. Việt Kỳ cẩn thận ôm Đường Yên, lăn vài vòng trên mặt đất. Vì không thể tiếp đất bằng chân nên cú rơi của hai người không nhẹ, lúc này cả hai đều yên lặng nằm trên mặt đất bằng phẳng, cả người cực kì không tốt. Mùi thuốc của những chai thuốc bị bể dần dần hòa vào không khí, sau đó trong căn phòng kín lập tức tràn ngập một mùi thơm ngọt ngào, trong veo mang theo một chút vị chát, mùi vị có chút kỳ lạ.

Chung quanh căn phòng tràn ngập mùi khác thường, Việt Kỳ ôm chặt Đường Yên, không khỏi cảm thấy nhiệt độ trong không khí dần dần lên cao. Bình thuốc màu đỏ bị bể khiến không khí tràn ngập một thứ mùi mập mờ kích thích thần kinh hai người, trong không gian im ắng truyền đến tiếng tim đập của bọn họ. Hai người không khống chế được vuốt ve nhau khiến cho cả người Việt Kỳ không khỏi nóng lên, có chút ý loạn tình mê, hô hấp cũng thô ráp hơn vài phần, đôi mắt tối tăm chứa đựng khát vọng nhìn về phía Đường Yên.

Ánh mắt của Việt Kỳ nóng rực nhìn Đường Yên, cả người không khỏi run nhè nhẹ, bất giác cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô. Đường Yên đón nhận ánh mắt trắng trợn của Việt Kỳ, cô cũng bất giác liếm liếm đôi môi khô ráp. Rõ ràng chỉ là động tác bình thường nhưng làm người ta suy nghĩ mông lung đồng thời cũng cảm thấy nó trở nên xuân sắc vô cùng. Lúc Việt Kỳ nhìn thấy đầu lưỡi Đường Yên lướt qua bờ môi thì bụng dưới không khỏi căng cứng.

Khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Việt Kỳ thì gò má Đường Yên không khỏi đỏ lên, cô nhanh chóng dời tầm mắt về phía nơi khác. Một lát sau mới quay đầu nhìn lại, lúc này cô chớt phát hiện hình như khoảng cách giữa mình và Việt Kỳ có vẻ ngắn hơn một chút, hai người gần như là nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hai người im lặng nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu sau đó Việt Kỳ không khỏi nắm lấy bả vai Đường Yên, than nhẹ: "Yên Nhi..."

Cánh môi Đường Yên giật giật, trong cơ thể không ngừng dâng lên ngọn lửa, khi cô nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Việt Kỳ thì cả người bất giác nổi cả da gà, Việt Kỳ không đợi cô nói gì đã duỗi tay ra ôm Đường Yên vào lòng, vội vàng hôn lên môi cô. Trong nháy mắt một mùi nam tính đặc trưng chui vào khoang miệng, chóp mũi Đường Yên, trên người Việt Kỳ còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, mùi cơ thể của hai người hòa lẫn vào nhau làm cho cả hai đầu váng mắt hoa.

Kỹ thuật hôn của Việt Kỳ không phải tốt lắm, chỉ đơn giản là cắn, liếm ở trên môi Đường Yên. Khoang miệng hai người lập tức trào ra vị rỉ sắt nhàn nhạt, Đường Yên bị anh cắn đau liền đảo khách thành chủ, cắn ngược trở lại. Cho dù là hôn môi thì Đường Yên cũng không muốn khuất phục.

Hai người lộn xộn dán chặt vào nhau, một bên răng cắn một bên hôn, kiểu khiêu khích này làm cho Việt Kỳ càng khó có thể tự chủ được. Diễn đàn. Mùi của loại thuốc màu đỏ trong không khí càng thêm nồng đậm, Việt Kỳ đưa tay phải chạm vào cơ thể tinh tế đẫy đà của Đường Yên, trái tim không thể khống chế đập dữ dội. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng chưa bao giờ muốn nhanh chóng nuốt một người, muốn người đó hòa vào trong xương tủy mình như vậy. Việt Kỳ cố gắng bình tĩnh nhưng lại càng mất khống chế. Hai tay anh theo thắt lưng chạy xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.

Đường Yên dùng sức cắn đầu lưỡi Việt Kỳ, đẩy Việt Kỳ ra, rõ ràng tình huống bây giờ không thích hợp để làm chuyện này. Cô cần phải bình tĩnh mới được, kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng nên đã trải qua huấn luyện về các loại thuốc nhưng mà thật đáng tiếc là thân thể này lại không có trải qua bất kì huấn luyện về thuốc nào. Ngược lại bởi vì hồ nước không gian nên thân thể này càng lúc càng mẫn cảm, lúc này bị Việt Kỳ đụng chạm như vậy nếu không phải là sự tự chủ của Đường Yên kinh người thì chỉ sợ đã sớm mất lý trí rồi.

"Đây là chỗ nào? Loại thuốc màu đỏ đó là cái gì?" Đường Yên cuộn tròn thân thể, nhéo mạnh cánh tay của mình. Cô muốn dùng cảm giác đau để áp chế xao động trong cơ thể. Môi dưới gần như bị cắn bật máu, trong những bình thuốc bị bể không ngừng tràn ra một loại khí màu đỏ. Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngấy, hình như mùi thơm này có thể gây nghiện. Trong căn phòng kín chỉ còn lại tiếng thở thô ráp, gấp gáp của hai người và tiếng tim đập dữ dội.

Việt Kỳ lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp bốn phía, khi cẩn thận ngửi thứ mùi ngọt ngấy trong không khí thì trong mắt xẹt qua vẻ tàn khốc, loại đồ chơi này được lưu hành trong các hội sở cao cấp, thường được cung cấp cho xã hội thượng lưu chơi đùa. Tại sao ở căn cứ quân sự dưới đất lại có đồ chơi này, Mị Sắc cực kỳ bá đạo tuy nhiên lại có thể khiến người ta đạt được cảm giác cao nhất nên rất được xã hội thượng lưu ưa chuộng.

"Chắc hẳn căn phòng này là một trong những sở thích đặc biệt của người kia ở căn cứ quân sự dưới đất! Về phần thứ thuốc màu đỏ này em thật sự muốn biết sao?" Ánh mắt Việt Kỳ đã bình tĩnh nhìn lại nhưng chỗ sâu trong mắt vẫn đang bùng cháy ham muốn. Đường Yên nhìn anh thì không khỏi mặt đỏ tim đập, lúc này Việt Kỳ rất khác lúc bình thường làm cho người ta cảm thấy một loại gợi cảm trí mạng.

"Không được sao?" Đường Yên cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi người Việt Kỳ, cô đánh giá cách trang trí của căn phòng này, khó trách Việt Kỳ lại nói căn phòng này là một trong những sở thích đặc biệt của người kia, trong phòng ngoại trừ kệ thuốc bị bọn họ làm ngã thì trên bức tường có treo không ít dụng cụ, đủ loại kiểu dáng, hình thức phong phú khiến cho người xem không khỏi cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Ba mặt của căn phòng này là ba tấm kính khổng lồ, mặt khác để một cái giường nước hình tròn cực lớn, đối diện giường nước là một rạp chiếu phim gia đình, trên mặt đất toàn là những cái đĩa in hình khỏa thân. Đầu Đường Yên đầy vạch đen, im lặng dời ánh mắt. Xao động trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, lúc này cho dù Việt Kỳ không nói thì cô cũng có thể đoán được trên kệ thuốc đó bày những loại thuốc gì...
Bình Luận (0)
Comment