Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 5


"Thua luôn đi! Dù sao ngay từ đầu tôi cũng không nhờ tới cô!"
Vũ Dương bực mình giật lấy điện thoại, nằm xuống giường, đợi hồi sinh để tiếp tục chơi.
Tô Dĩ An cười không nổi, bất lực nhìn Vũ Dương.
Tén này có thù hằn gì với việc học hay sao? Thậm chí còn quyết bỏ luôn cơ hội có thể lật kèo một cách vinh quang?
Vũ Dương cau mày tiếp tục chơi.

Nhưng quả thực trình độ của cậu vẫn chưa đủ để có thể tiếp tục gỡ thế bí.
Đã vậy con tướng cậu chơi lại là xạ thủ, con tướng chủ chốt trong game.
Mặc dù không thích chút nào, nhưng cậu vẫn phải công nhận một điều rằng, Tô Dĩ An chơi hay hơn cậu rất nhiều.
Không có Tô Dĩ An, quả nhiên Vũ Dương phải ngậm ngùi chịu thua.
Nhìn màn hình đen kịt lại, mi tâm Vũ Dương đen sì như nhọ nồi.
Tâm trạng đã không tốt, lại thêm một Tô Dĩ An thêm dầu vào lửa:
"Chỉ mới rank kim cương(*) thôi sao?"
"Không cần cô quan tâm!" Vũ Dương tức tối gào lên, đến mức suýt chút nữa còn ném luôn điện thoại vào người cô cho bõ tức.

Tô Dĩ An bật cười, xem ra cô đã biết được điểm yếu của tên nhóc này rồi.
Tiếng nhạc nền quen thuộc vang lên trong điện thoại của Tô Dĩ An khiến Vũ Dương ngay lập tức ngồi bật dậy.
Tô Dĩ An giơ điện thoại ra trước mặt cậu, nở nụ cười tươi rói, pha thêm chút tự hào, khoe mẽ:
"Sao hả? Cô đây lên tới rank truyền thuyết vương giả(*) rồi đấy!"
"Cô..." Vũ Dương trợn tròn mắt lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mức không thể tin vào mắt mình.
Đường đường là người chơi bao năm, vậy mà kĩ năng lại không bằng một đứa con gái.
Thật quá nhục nhã!
"Sao hả? Có muốn cô giúp em cày rank không? Tất nhiên là nếu em chịu học cùng cô thật ngoan ngoãn!" Tô Dĩ An cất giọng, còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "thật ngoan ngoãn" khiến Vũ Dương chỉ biết nghiến răng ken két.
Quả thực đối với Vũ Dương bây giờ không khác gì mồi ngon tự dâng tới miệng.

Không chấp nhận yêu cầu của Tô Dĩ An, cậu sẽ tiếc đến không ngủ được mất.

Nhưng học chăm chỉ thì...cậu không làm được.
Nhưng mà...
Thấy Vũ Dương lưỡng lự, Tô Dĩ An cũng sốt ruột không kém.

Thời gian đã trôi qua khá nhiều rồi, vậy mà cả hai vẫn chưa học được chút nào.
Nếu như Trang Khả Dư biết được cô sa đoạ cùng Vũ Dương chơi game thế này, chắc cô bị đuổi việc mất.
"Được thôi! Vậy cô chơi một mình tiếp vậy!" Tô Dĩ An xẵng giọng.
"Khoan đã!" Vũ Dương kêu lên.
Khuôn mặt Vũ Dương bây giờ, khóc không ra khóc, cười không ra cười, biến dạng vô cùng.
"Tôi...chấp nhận!"
"Triển!" Tô Dĩ An mừng rỡ đến mức mặt hớn hở cả lên.
Nắm được thóp của Vũ Dương, cô mới thấy tên nhóc này cũng đáng yêu đó chứ.
Vậy mà Vũ Dương ngoan ngoãn nghe lời thật.
Cậu hậm hực bước xuống giường, đi tới chỗ bàn học, nhìn Tô Dĩ An vẫn còn hớn hở ra mặt, cậu không chịu nổi mà quát:
"Có chịu dạy không thì bảo!"

[...]
Hai tiếng sau.
Vũ Dương cả người rũ rượi, ngả lưng ra sau ghế tựa, mệt nhọc.
Tô Dĩ An vừa cất dọn sách vở, vừa nở nụ cười tươi rói:
"Ngoan ngoãn thế nay có phải đáng yêu không? Tiếp tục phát huy nhé!"
Vũ Dương đỏ ửng cả mặt lên, tay vơ lấy đống bút trên bàn, hòng ném về phía Tô Dĩ An:
"Về nhà giùm!"
Tô Dĩ An cũng chẳng thèm ở lại thêm một giây nào nữa.

Cô cũng muốn về nhà nhanh lắm rồi.
Bước xuống dưới nhà, Ngọc Khả Dư ngồi trong phòng làm việc cũng đi ra đón tiếp cô.
"Buổi học suôn sẻ chứ cô giáo?"Ngọc Khả Dư tò mò hỏi.
Tô Dĩ An nở nụ cười trấn an, vui vẻ nói:
"Rất suôn sẻ ạ! Vũ Dương học rất ngoan!"
"Thật sao?" Ngọc Khả Dư mạt mày cũng rạng rỡ hẳn lên.
Trong số biết bao nhiêu người tới đây làm gia sư cho Vũ Dương, ít ai mà có thể tươi cười hớn hở sau khi dạy học xong cho nó.
Lẽ nào Ngọc Linh Lung nói đúng? Cô gái này quả thực rất có năng lực?
Tiễn Tô Dĩ An tới tận cửa, chờ tới khi bóng lưng cô đã mờ dần về phía xa, Ngọc Khả Dư sải bước chân bước nhanh tới phòng con trai.

Thế mà tất cả các vở đều được ghi chép chỉn chu, nếu như không phải do nét chữ quen thuộc của con trai cô, Ngọc Khả Dư cũng không thể tin được tất cả quyển vở ở đây đều là do Vũ Dương ghi hết.
Xem ra có hy vọng rồi.
Tô Dĩ An bước ra khỏi Vũ gia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng đối diện với những người có quyền thế như vậy, thực sự rất áp lực.
Cô đi chầm chậm về phía trạm xe buýt, đợi xe đề về nhà.
Từ nhà thuê của cô tới Vũ gia tính ra cũng khá xa, đi xe buýt cũng phải mất tới chục phút.

Nhưng thôi không sao, tổng tiền đi xe cả tháng ít ra vẫn chưa là gì so với tiền lương mà Vũ gia trả cho cô.
Ngoại trừ việc đi lại hơi vất vả thì mọi chuyện đều suôn sẻ cả rồi.
Tô Dĩ An cô cũng sắp phát tài rồi!
___________
(*) Kim cương, Truyền thuyết vương giả: Các bậc rank trong Vương giả vinh diệu.

Theo thứ tự Đồng - Bạc - Vàng - Bạch kim - Kim cương - Tinh diệu chí tôn - Vương giả - Truyền thuyết vương giả - Vinh diệu vương giả - Bách tinh vương giả\u0002\u0002.

Bình Luận (0)
Comment