Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 56


Cái lúc anh biết được tin ngày hôm nay Tô Dĩ An bay sang Pháp, chính sáng ngày hôm đó, cô đã chuẩn bị để lên máy bay.
Lúc Vũ Lăng tới sân bay, chuyến bay của cô cũng đã cất cánh rồi.
"Tại sao chứ?" Vũ Lăng thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Tại sao cô phải tránh né anh? Tại sao cô lại đi mà không nói với anh một câu?
Tô Dĩ An! 2 năm, 2 năm ấy, tôi sẽ đợi em!
[…]
Hai năm sau.
Hứa Tịch càng ngày càng sầm uất, những công trình cao tầng cũng ngày càng mọc lên lớp lớp.

Và ngay trung tâm Hứa Tịch, một tòa nhà to lớn, tọa lạc ngay giữa huyết mạch kinh tế không chỉ của mỗi Hứa Tịch mà cả quốc gia: công ty giải trí Mộc Lưu.
Cứ theo nhịp độ của thời gian, Mộc Lưu tăng tiến với tốc độ chóng mặt, cuối cùng chiếm một vị trí quan trọng trên chốn thương trường.
Người ta đồn rằng, từ khi Vũ Lăng lên làm CEO quán lý công ty, Mộc Lưu được đà thăng tiến, chỉ có đi lên, không bao giờ lùi.
Nhưng cũng có tin đồn rằng, để vào được Mộc Lưu, 100% phải bằng thực lực, không hề có chuyện nhất quan hệ, nhì tiền tệ.


Bởi vậy mà có thể được xin vào làm ở Mộc Lưu, người đó phải tài giỏi tới mức nào.
Và quan trọng nhất, ông chủ của Mộc Lưu - Vũ Lăng vô cùng ghê gớm.
Ở công ty, chẳng ai dám ho he một lời.

Nếu có xì xào bàn tán, cũng phải lén lút, đến tai ông chủ, mất việc như chơi.
Từ ngày Tô Dĩ An đi sang Pháp, Vũ Lăng lao đầu vào công việc, làm như điên, cứ như sống chỉ để làm việc vậy.
Và rồi, ngày hôm nay, chính là ngày Tô Dĩ An trở về nước.
Đúng 6 giờ sáng, Vũ Lăng với trên người là bộ vest lãnh đạm, sải bước chân ra khỏi công ty, đi theo anh chính là thư ký.
"Vũ tổng, ngài muốn đi đâu ạ?" Thư ký vội vàng chạy theo, hỏi.
Biết chân anh dài, đừng dùng nó để uy hiếp người chân ngắn được không? Nhìn anh đi vô cùng bình thường, nhưng thư ký của anh lại phải chạy vô cùng khổ sở mới có thể đuổi kịp được anh.
"Tới sân bay!" Anh nói, nhanh chóng đi xuống gara.
Anh còn không thèm để thư ký chở mình đi, anh tự mình ngồi vào xe, phóng như bay tới sân bay.
Chỉ còn lại anh thư ký đứng trong gara, khó hiểu mà tự lẩm bẩm:
"Quái! Hôm nay đâu có khách quan trọng nào cần đón ở sân bay đâu?"
[…]
Cảng hàng không quốc tế Hứa Tịch đông nghìn nghịt người, khách trong nước, khách quốc tế cứ nườm nượp ra vào, không khi nào là vắng người.
Vũ Lăng vừa đi tới sân bay, anh đã nhanh chóng đi tới cửa ra dành cho khách quốc tế.
Cũng chính lúc đó, máy bay quốc tế từ Pháp về cũng vừa đáp xuống ở sân bay.
Trong nhóm những người nước ngoài đi cùng chuyến bay, nổi bật một cô gái mang đậm nét đẹp phương Đông.

Cô quá đỗi xinh đẹp, đến mức bất kì ai cũng phải ngước nhìn.
Bước chân của cô uyển chuyển, mái tóc dài gợn sóng, kéo chiếc vali đi ra khỏi sân bay.
Vừa trông thấy bóng dáng người con gái ấy, trong lòng Vũ Lăng lại khẽ run lên.
"Tô Dĩ An!"
Tô Dĩ An cởi chiếc kính râm, nhìn về phía trước.


Đôi môi cô nở nụ cười rạng rỡ, tay giơ lên cao vẫy vẫy:
"Khước Thần!"
Khước Thần?
Vũ Lăng sững người, nhìn cô cứ thế mà chạy qua anh, cứ như thể anh vốn không hề tồn tại.
Cô lại chạy tới chỗ người đàn ông phía sau, không ai khác ngoài Khước Thần.

Vậy mà anh ta cũng tới đây đón Tô Dĩ An.
Cô chạy tới bên Khước Thần, ôm chầm lấy anh ta:
"Lâu rồi không gặp anh, em nhớ anh lắm!"
Khước Thần cũng ôm lại cô, cười tươi hớn hở:
"Anh cũng nhớ em lắm! Em xinh đẹp hơn nhiều rồi!"
Cái quái gì thế?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Vũ Lăng cắn môi, nhìn hai người kia giở trò ân ái ngay trước mặt mình, vô cùng ghen tức.
Anh không chịu nổi, cất giọng to:
"Tô Dĩ An!"
Tô Dĩ An giật mình buông Khước Thần ra, quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Vũ Lăng nhíu mày nhìn phản ứng của Tô Dĩ An.


Sao cô nhóc này...anh cứ thấy là lạ.
Cô nhìn anh hồi lâu, rồi lại quay sang nhìn Khước Thần:
"Anh, ai thế ạ?"
Khước Thần nhìn Vũ Lăng, ánh mắt sâu thăm thẳm khó đoán.

Mặc dù không biểu lộ ra mặt, nhưng việc cô không còn nhớ tới Vũ Lăng, trong lòng anh lại có chút sung sướng.
"Chắc nhầm người thôi! Về nhà nào!"
Tô Dĩ An cũng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Khước Thần, ngồi vào trong xe của anh ta, chiếc xe nhanh chóng lao nhanh ra đường.
Vũ Lăng vẫn còn đứng ở đó, sững sờ, thẫn thờ như chưa dám tin vào chuyện vừa xảy ra.
Chỉ mới hai năm, vậy mà Tô Dĩ An đã quên mặt anh rồi hay sao?
Không! Không giống như quên một cách bình thường, nhìn cô ấy lạ lắm.
Anh rút điện thoại trong túi ra, gọi ngay cho Hoắc Thừa Ân, giọng điệu vô cùng gấp gáp:
"Hoắc Thừa Ân! Cậu điều tra cho tôi, trong hai năm ở bên Pháp, Tô Dĩ An đã xảy ra chuyện gì?"\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.

Bình Luận (0)
Comment