Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Anh Chàng Đầu Bếp

Chương 61

Edit: Yuurei Bana.
Bởi vì sợ vết thương bị Giang Hạ nhìn thấy, cho nên Trình Dật Tu cố ý mặc áo sơ mi dài tay, tay áo cũng được cài rất chặt. Sau khi lên tầng Giang Hạ cũng vừa mới thay xong quần áo, thấy cách ăn mặc này của anh thì hỏi: “Mặc áo dài tay như vậy anh không nóng à.” Nói xong cô đưa tay ra muốn giúp anh xắn tay áo lên.
Cánh tay cũng có vết thương, Trình Dật Tu sợ bị cô nhìn thấy nên nghiêng người tránh đi. “Không có việc gì, anh không sợ nóng.” Sợ Giang Hạ còn nhìn chằm chằm vào quần áo mình, anh dời đề tài: “Sao ba mẹ em còn chưa trở về thế, có nên gọi điện thoại hỏi một chút không?”
Giang Hạ đưa tay ra rơi vào khoảng không, hơi kỳ lạ nhìn anh một cái. “Vừa rồi em đã gọi điện thoại, bọn họ đã vào đến nội thành, sắp về đến nhà rồi.”
Trình Dật Tu ồ một tiếng, nhớ tới cô còn chưa ăn sáng, “Đói bụng không, anh đi làm tô mì cho em.” Nói xong anh đi vào phòng bếp bắt đầu nấu mì tôm trứng ốp lết.
Giang Hạ đi theo vào, “Em muốn ăn hai quả trứng ốp lết, một mặt.”
Trình Dật Tu quay đầu hôn lên trán cô một cái, “Không thành vấn đề!”
Anh vừa mới tắm xong, trên người có hương thơm xà phòng nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Giang Hạ không tự chủ được áp mặt vào lưng anh, hai tay vòng qua eo anh. “Anh cũng chưa ăn mà, làm nhiều bữa sáng cùng nhau ăn nhé.”
Trình Dật Tu hơi cứng ngắc ừ một tiếng, mặt Giang Hạ vừa vặn áp vào vết thương trên lưng anh, hơi đau.
Cảm nhận được thân thể anh cứng ngắc, Giang Hạ cho rằng hành động của mình làm nơi nào đó của anh có biến hóa, vội vàng buông tay lui sang một bên. Trong chốc lát ba mẹ sẽ trở lại, cũng không thể câu dẫn anh được.
Trình Dật Tu thở phào nhẹ nhõm, động tác thành thạo nấu xong, hai người vừa mới ngồi xuống bàn ăn, ba Giang mẹ Giang đã trở lại.
Dư Quỳnh Hoa vào nhà nhìn thấy Trình Dật Tu, kỳ lạ hỏi một câu, “Sao cháu còn ở đây, hôm nay không phải đi làm sao?”
Trình Dật Tu đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, “Lần trước cháu xin nghỉ đi thành phố A, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng ạ.”
Dư Quỳnh Hoa gật đầu, thừa dịp ba Giang đang nói chuyện nấu ăn với Trình Dật Tu, kéo con gái qua một bên hỏi: “Sao sáng sớm cậu ta đã ở đây rồi, không phải là tối qua qua đêm ở đây đấy chứ?”
“Không có ạ!” Giang Hạ lập tức phản bác, “Anh ấy vừa mới lên thôi, nhìn thấy con không ăn sáng nên nấu tô mì giúp con, hơn nữa còn chưa ăn mà ba mẹ đã trở lại.”
Dư Quỳnh Hoa nhìn hai bát mì trên bàn còn chưa động vào, nghi ngờ gật đầu. Đúng lúc ba Giang gọi bà, nên bà cũng không hỏi nhiều nữa.
Giang Hạ thở ra. Người xưa thường nói học cái gì không học lại đi học thói xấu. Đi theo Trình Dật Tu, cô nói dối sắp thành tinh, mặt không đỏ.
Ăn xong bữa sáng, Trình Dật Tu bắt đầu xử lý hai con gà ba Giang mang về. Đáp ứng yêu cầu của ba Giang, gà to dùng nồi đất hầm cách thủy. Gà nhỏ xử lý, chuẩn bị làm gà xào cay.
Hôm nay Giang Hạ không đi đến nhà hàng, trở về phòng gọi cho Tiểu Tuệ nói cho cô ấy một tiếng. Sau đó nhớ tới chuyện nhà hàng, ba mẹ còn chưa biết đó là của Trình Dật Tu, có phải nên nói với ba mẹ một tiếng hay không?
Thấy ba mẹ ở trong phòng thay quần áo, Giang Hạ chui vào phòng bếp thảo luận chuyện này với anh. Trình Dật Tu nghe xong cười nói: “Nhà hàng là sính lễ anh đưa cho em, đương nhiên có thể nói cho bọn họ biết. Nhưng mà đợi anh một thời gian được không, anh muốn làm xong một việc đã, đến lúc đó em hãy nói cho bọn họ biết.”
Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ, “Anh muốn làm chuyện gì?”
Trình Dật Tu nhìn phòng khách thấy không có ai hôn lên môi cô, “Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết.”
Giang Hạ đỏ mặt liếc mắt nhìn anh một cái, “Vậy mà anh còn có bí mật với em, hừ!” Nói xong xoay người ra khỏi phòng bếp, không để ý tới anh.
Trình Dật Tu lắc đầu cười tiếp tục việc trên tay.
****************
Ăn cơm trưa xong, ba Giang mẹ Giang muốn ngủ trưa. Trình Dật Tu không thể ở lại nhà họ Giang, chỉ có thể trở về tầng dưới. Giang Hạ không ngủ được, vốn định thừa dịp ba mẹ ngủ say thì đi xuống lầu tìm Trình Dật Tu, không nghĩ tới Hứa Lôi gọi điện thoại đến.
Còn chừng mười ngày nữa là đến hôn lễ của Hứa Lôi, mấy ngày nay cô ấy bận rộn chuẩn bị mua đồ. Đồng ý với yêu cầu của Lục Ly cũng từ chức ở khách sạn rồi. Cho nên thời gian của cô ấy phần lớn là đi mua sắm. Nhưng mà một mình cô ấy đi dạo rất nhàm chàn, đi dạo với Lục Ly cũng rất nhàm chán, bởi vì anh ta quản cô, đi chưa được mười phút đã bắt cô nghỉ ngơi, rẩ sợ cô và đứa nhỏ trong bụng mệt nhọc.
Vì chuyện này mà Hứa Lôi tức giận với Lục Ly, dứt khoát không đi cùng anh ta, gọi điện thoại cho Giang Hạ, bảo Giang Hạ phải đi cùng cô ấy ngày hôm nay.
Tất nhiên là Giang Hạ đồng ý, sau khi hỏi địa chỉ nói với ba mẹ một tiếng thì ra cửa. Lúc đến tầng dưới gõ cửa nhà Trình Dật Tu, muốn hỏi xem anh có muốn đi cùng hay không. Nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không có người ra mở, gọi điện thoại cho anh rất nhanh lại có người nhận.
“Anh ở đâu vậy?” Cô không quá cao hứng, đi ra ngoài cũng không nói với cô một tiếng.
Đầu bên kia Trình Dật Tu không nghĩ tới cô sẽ gọi điện thoại, “Cái đó, anh… anh đang ở khách sạn. Hàng phòng bếp nhập về xảy ra chút vấn đề, anh đến đó xử lý. Đi vội quá nên quên nói cho em.”
“Ồ, Hứa Lôi hẹn em ra ngoài đi dạo phố, vốn là muốn hỏi anh có muốn đi cùng em không. Nếu anh đã có việc thì em tắt máy đây.”
“Được, đợi anh hết bận sẽ đi đón em. Đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.”
Giang Hạ dạ một tiếng, tắt điện thoại đi xuống lầu. Cô cảm thấy những lời vừa rồi của Trình Dật Tu hơi mơ hồ, suy nghĩ một lát, cô gửi tin nhắn cho Trần Yến, bảo cô ấy giúp mình xác định xem Trình Dật Tu có ở khách sạn hay không.
Không nghĩ tới vài phút sau Trần Yến gửi tin nhắn tới: Không nhìn thấy đầu bếp Trình đâu cả, người trong phòng bếp nói lần trước anh ấy xin nghỉ còn chưa có trở lại.
Trái tim Giang Hạ chìm xuống, anh lại dám lừa dối cô!
Gọi xe đến quán cà phê đã hẹn với Hứa Lôi, lúc vào cửa Hứa Lôi vẫy tay với cô, “Giang Hạ, ở bên này!”
Giang Hạ đi đến chỗ cô ấy, cố ý nhìn bụng cô ấy. “Chỗ nào của chị giống phụ nữ có thai thế, một chút cũng không nhìn ra.”
Hứa Lôi sờ bụng, oán hận nói: “Haizz, em chưa có trải qua nên không có biết, bây giờ ít tháng nên nhìn không rõ. Nhưng lăn qua lăn lại tuyệt đối không nương tay. Em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của chị mà xem!” Cô ấy chỉ vào mặt mình, tiếp tục nói: “Suốt ngày ăn xong lại ói, đến cả mật cũng sắp phun ra! Bây giờ chị hối hận muốn chết, sớm biết như vậy không nên để tên khốn đó thực hiện được. Thì ra khó chịu là chị, anh ta tốt hơn nhiều, không được phép làm cái này không được phép làm cái kia. Chị ra cửa muốn trang điểm anh ta cũng không đồng ý, nói cái gì mà đồ trang điểm kích thích làn da không tốt với thai nhi. Chị khinh! Còn chưa ra đời mà đã bảo vệ như vậy, đợi lúc sinh ra có phải chị thăng cấp thành thiếu phụ luống tuổi có chồng hay không, cả ngày hầu hạ hai người bọn họ vui chơi giải trí?”
Hứa Lôi nói một lúc nên hơi khát nước, cầm lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm, lúc bỏ cái ly xuống tổng kết. “Đàn ông ấy à, xem như là chị đã nhìn thấu. Lúc không tới tay đối với em tốt vạn lần, chuyện gì cũng dựa vào em, em muốn những vì sao anh ta hận không thể hái xuống cho em. Chỉ khi nào đến tay, a, em hóng mát đến phát ngốc rồi sao!”
Dọc đường đi Giang Hạ bực mình vì Trình Dật Tu lừa dối cô, bây giờ nghe Hứa Lôi oán hận nói, sinh lòng đồng cảm. “Không sai, đàn ông đều là người không tốt!”
Hứa Lôi vừa nghe liền biết cô có chuyện gì đó. “ Em sao thế? Cãi nhau với đầu bếp Trình à?”
Giang Hạ rầu rĩ ừ một tiếng, “Cũng không phải là cãi nhau, chỉ là em phát hiện anh ấy lừa dối em. Nói là có chuyện nên đến khách sạn, nhưng mà em hỏi Trần Yến biết được anh ấy không có đến khách sạn.”
Hứa Lôi vỗ bàn một cái, “Chắc chắn là có biến! Chị nó cho em biết Hạ Hạ, đàn ông trở nên xấu xa bắt đầu từ lời nói dối, vừa mới bắt đầu còn kiếm cớ ứng phó em, một thời gian sau cũng lười ứng phó rồi. Nếu em hỏi nhiều một câu anh ta sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, lấy cớ ầm ĩ với em. Quay đầu lại còn nói em không việc gì thì tìm việc, đa nghi tùy hứng, giống như tất cả là em sai, chia tay là vì không chịu được em. Lúc trước Thẩm Triết chính là như vậy, rõ ràng là anh ta ăn vụng bắt cá hai tay, còn làm như là tất cả là do chị sai, hại chị khổ sở lâu như vậy!”
Giang Hạ sững sờ a một tiếng, “Nghiêm trọng như vậy sao?” Cô tức giận chỉ vì anh lừa dối cô, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng mà nghe Hứa Lôi nói chuyện, cô lại cảm thấy rất hợp lý. Nhớ lại trước kia Trình Dật Tu đối với cô rất tốt, ngoan ngoãn phục tùng, hận không thể ngồi xổm xuống báo cáo cho cô. Nhưng bây giờ vừa mới định ra hôn sự, anh đã bắt đầu lừa cô.
Trong lòng đột nhiên hơi sợ, lại có chút chua xót, “Vậy em nên làm gì bây giờ?”
Hứa Lôi híp mắt suy nghĩ một lát, đưa hai ngón tay ra. “Có 2 cách. Cách thứ nhất, em vạch trần anh ta, hỏi anh ta vì sao lại lừa dối em. Nhưng cách này sẽ làm tổn thương tình cảm. Nhỡ đâu anh ta thật sự có chuyện, chỉ sợ bị em hiểu lầm, nếu như em hỏi anh ta sẽ cảm thấy em không tín nhiệm anh ta. Cách hai là uyển chuyển, trở về lấy bầu không khí, ừm, em hiểu mà, chính là cái đó đó. Xem anh ta có phản ứng hay không, nếu như tất cả đều bình thường, vậy hẳn không có chuyện gì lớn. Nếu như… Nếu như không có phản ứng, hoặc là từ chối em, rất có thể là ăn vụng ở bên ngoài. Hai cách này em tự mình suy nghĩ, xem cách nào thích hợp.”
Giang Hạ nghe xong hơi do dự, “Nhưng mà anh ấy chỉ lừa em lần này, không đến mức là ở bên ngoài… ở bên ngoài làm chuyện đó.” Hai chữ ăn vụng cô thật sự không thể nói ra được, chỉ cần nghĩ đến có khả năng Trình Dật Tu ở cùng người phụ nữ khác, trong lòng cô giống như là bị dao cắt, rất đau đớn.
Hứa Lôi thấy sắc mặt cô không được tốt, mới giật mình là mình nói hơi quá. Như Giang Hạ là người chưa trải qua chuyện vừa mới nói, nếu như Trình Dật Tu thực sự ở bên ngoài có gì đó, đối với cô mà nói chỉ sợ là long trời lở đất, hình như từ lúc mang thai đầu cô giống như ngu đi!
“Ai da, đều tại chị xem phim truyền hình nhiều quá, nói lung tung, em đừng tưởng thật! Đầu bếp Trình hận không thể buộc em trên đai lưng, em đuổi anh ta anh ta cũng không đi, em đừng nghĩ lung tung.” Nói xong nhìn đồng hồ, “Sắp hai giờ rồi, đi một lát, chúng ta đi dạo phố!”
Một buổi chiều Giang Hạ như người mất hồn đi sau lưng Hứa Lôi, đến các cửa hàng trong trung tâm thương mại. Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ đến những lời của Hứa Lôi. Nếu như thật sự Trình Dật Tu thay lòng, cô phải làm sao bây giờ?
Đi dạo đến cửa hàng bán đồ lót, Hứa Lôi thấy Giang Hạ rầu rĩ không vui, biết mình lắm miệng nói những lời đó làm cô khó chịu. Vì dời đi sự chú ý của cô, cô ấy cầm lấy hai chiếc áo ngủ khác màu hỏi cô: “Hạ Hạ, em giúp chị nhìn xem màu nào đẹp hơn?”
Giang Hạ ồ một tiếng, hồi phục lại tinh thần. Thấy Hứa Lôi cầm trong tay hai bộ đồ ngủ bằng vải mỏng, đồ ngủ phi thường gợi cảm, một trắng một đen. Đồ ngủ của cô đều bằng bông hoặc là áo T-shirt phim hoạt hình, đối với đồ ngủ gợi cảm cô không có kinh nghiệm, ngón tay cô chỉ bộ màu đen. “Bộ này đi.”
Hứa Lôi khen cô thật tinh mắt, nhét bộ màu đen vào trong tay cô. “Em đã thích màu đen vậy thì cái này đưa cho em, chị lấy cái màu trắng.”
Giang Hạ cầm bộ đồ ngủ trong tay, thẹn thùng nói: “Không cần, em không thích loại này…” Sao cô có thể không biết xấu hổ mặc đồ ngủ như vậy được, nhỡ đâu Trình Dật Tu trông thấy sẽ ăn sống cô mất. Nhớ đến Trình Dật Tu, câu nói kế tiếp cô đột nhiên nuốt trở vào.
Có lẽ, cách thứ hai của Hứa Lôi có thể thử một lần?

Bình Luận (0)
Comment