Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 41

Edit: Yuurei Bana.

Nhớ lại mẹ Giang bất mãn với anh, Trình Dật Tu ngoan ngoãn thu tay lại. Chuyện quan trọng trước mắt là thu phục mẹ vợ tương lai.

“Mẹ em thích cái gì? nói cho anh nghe một chút, để anh lấy thuốc đúng bệnh.”

Giang Hạ suy nghĩ một lát, “Mẹ em cũng không có thích cái gì, bà chính là người nghiêm túc. Nhưng mà làm giáo viên đã lâu, đặc biệt thích người chăm chỉ phấn đấu.”

Trình Dật Tu ấm ức nói: “anh cũng rất chăm chỉ phấn đấu mà. Em nhìn những ghi chép kia mà xem, đều là anh…” nói đến đây, đột nhiên anh nhớ tới, “Em mang ghi chép của anh cho mẹ em xem, để cho mẹ em biết anh chăm chỉ nhiều năm!”

Giang Hạ cảm thấy cách này không tệ, “Được, ngày mai em lấy ra.”

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ mười phút, “anh nhanh về nhà đi, lát nữa mẹ em về mà bắt gặp, nhiều ghi chép cũng không có tác dụng đâu. Đúng rồi, đừng quên ngày mai làm bánh trẻo rán cho mẹ em nhé.”

nói đến bánh trẻo rán Giang Hạ lại hỏi anh: “anh thực sự là đứa bé nam ở cửa hàng bán đồ ăn sáng kia sao, sao em cảm thấy chuyện này không chân thực nhỉ?”

Trình Dật Tu véo mũi cô, “Vì sao lại không chân thực, anh nhớ thương em nhiều năm như thế, em nói như thế thật sự là làm anh thương tâm.”

Giang Hạ chu miệng, bất mãn với động tác của anh. “Vậy sao em lại không có ấn tượng với anh?” cô còn nhớ cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh lúc cô mười ba tuổi, chuyện trước đấy không nhớ rõ là bình thường, mười ba mười bốn tuổi hẳn là có ấn tượng.

“Bởi vì đa số anh đều ở trong phòng bếp rửa chén. Phòng bếp có cái cửa sổ nhỏ, anh có thể nhìn thấy em từ cửa sổ, nhưng em không nhìn thấy anh.” Nhớ tới khi còn nhỏ đã từng ghen tị với cô, anh lại buồn cười.

Giang Hạ bừng tỉnh, “Ồ, khó trách anh nói trước đây anh rửa chén nhiều nên sợ, hóa ra là từ khi đó. Về sau thế nào, cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh, anh đã đi đâu?” Giang Hạ muốn hỏi tiếp, cô muốn biết chuyện của anh, tất cả mọi chuyện.

Trình Dật Tu chỉ đồng hồ treo tường, dời đi sự chú ý của Giang Hạ. “Chú và dì sắp trở về rồi, anh không muốn lại thành kẻ xấu. Đợi lần sau có thời gian anh sẽ nói cho em.”

Giang Hạ vốn muốn dụ dỗ anh rời đi, không nghĩ tới trò chuyện một lát lại quên mất, vội nói: “Đúng rồi, anh nhanh về đi.”

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Giang Hạ nhìn qua mắt mèo, ba mẹ cô trở về!

Người khẩn trương sẽ nhanh trí, cô khóa chốt an toàn, đẩy Trình Dật Tu nói: “Nhanh, anh đi vào phòng em trốn!” Lại bị mẹ bắt gặp, thật sự là không nói rõ được.

Trình Dật Tu nhanh chóng vào phòng Giang Hạ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ba Giang ở bên ngoài mở tới mở lui không được, gỡ cửa gọi Giang Hạ.

Giang Hạ giả bộ không có việc gì mở chốt an toàn, “Ba mẹ, hai người về sớm thế?”

Dư Quỳnh Hoa kỳ lạ hỏi: “Con khóa chốt an toàn làm gì?”

Giang Hạ xoa tóc, “A, bình thường ba mẹ không ở nhà, một mình con toàn khóa chốt an toàn, quen rồi ạ.”

cô giải thích hợp tình hợp lý, Dư Quỳnh Hoa không hoài nghi chút nào. “Đúng rồi đấy, con gái ở nhà một mình, cửa sổ phải đóng chặt. Bây giờ trộm với kẻ xấu quá nhiều.”

Ba Giang nhét kẹo cưới vào trong tay Giang Hạ, “Hạ Hạ, con uống canh móng heo chưa?”

Giang Hạ sững sốt: “A, vừa rồi con ăn trái cây và đồ ăn vặt, quên mất canh móng heo…”

Ba Giang cười nói: “Lớn như vậy rồi còn ăn đồ ăn vặt, mấy thứ đó có thể no bụng sao, làm gì có dinh dưỡng hơn móng heo được? Đợi một lát, ba hâm nóng cho con!”

Ba Giang nói xong xoay người đi vào phòng bếp, vẻ mặt Giang Hạ đau khổ ngồi trên ghế sô pha.

Dư Quỳnh Hoa hơi mệt, chuẩn bị đi tắm rồi nghỉ ngơi. Lật một lúc lâu, mới phát hiện ba Giang dọn hành lý không có đồ ngủ của bà. Oán giận nói thầm vài câu, hỏi Giang Hạ: “Hạ Hạ, con có thừa đồ ngủ không, cho mẹ mượn một bộ.”

Giang Hạ đang cầm bánh chocolate ăn, nghe thấy vậy liền nói: “Có, để con lấy cho mẹ.”

Dư Quỳnh Hoa xua tay, “không cần không cần, con ăn kẹo đi, mẹ tự đi lấy.”

Chocolate trong tay Giang Hạ rơi xuống đất, cô chạy đến cạnh cửa phòng mình. Vội vàng nói: “Mẹ! Phòng của con rất lộn xộn, để con lấy cho mẹ.”

Dáng vẻ khẩn trương của cô quá rõ ràng, Dư Quỳnh Hoa cười nói: “Nhìn con căng thẳng như vậy, trong phòng có giấu bảo bối gì sợ mẹ trông thấy sao?”

Giang Hạ cười khan nói: “không phải, phòng quá lộn xộn con sợ mẹ thấy lại muốn mắng con.”

Dư Quỳnh Hoa đưa tay điểm nhẹ lên trán cô, “Con đấy, lớn như vậy rồi còn không dọn phòng mình! Mẹ đi mở nước, con tìm xong thì mang cho mẹ.”

Giang Hạ gật đầu, nhìn mẹ vào phòng vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi vào phòng lập tức khóa cửa lại. Quay đầu lại nhìn, Trình Dật Tu đâu rồi?

Phòng còn chưa tới mười mét vuông, một nơi không lớn lắm như thế, anh trốn đi đâu. Giang Hạ mở tủ ra, không có. Vén rèm cửa sổ ra, không có. Lại nằm sấp xuống sàn nhà nhìn gầm giường, vẫn không có.

Vẻ mặt Giang Hạ dại ra, người biến mất rồi sao?

Trình Dật Tu đứng ở sau cái gương to nhìn cô tìm xung quanh, cô tìm không được vẻ mặt giống như gặp quỷ, thật sự là nhịn không được bật cười.

Giang Hạ nghe được âm thanh quay đầu lại, mới phát hiện anh đứng phía sau cái gương to cạnh cửa. Vừa rồi cô vào phòng liền tìm trong phòng, trái lại không có chú ý tới cạnh cửa.

Thấy anh còn đang cười, vội vàng che miệng anh. “anh còn cười, để mẹ em nghe thấy thì làm sao bây giờ!”

Trình Dật Tu gật đầu, cố gắng nhịn cười. nhỏ giọng nói: “anh ra ngoài như thế nào đây?”

Giang Hạ lấy đồ ngủ treo trong tủ quần áo. “Đợi ba mẹ em ngủ rồi nói. Nếu bây giờ ra ngoài, nhất định sẽ bị bắt.”

Giang Hạ cầm đồ ngủ ra ngoài, Trình Dật Tu ở trong phòng đánh giá xung quanh, thấy khung ảnh đặt trên bàn. Ảnh chụp ba người trong gia đình, Giang Hạ mới mười bốn mười lăm tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt còn dáng vẻ của đứa bé mập, mày cong cong cười rộ lên.

anh cầm lấy tấm ảnh vuốt ve mặt Giang Hạ, nhớ tới nhiều năm trước, lúc mình sợ hãi mê mang trong bóng tối. anh lại gặp được cô, nha đầu béo thích ăn bánh trẻo rán. Nhưng mà đối với cô, anh chỉ là người không quen biết.

Nếu như không phải gặp nhau lần đó, anh không biết bây giờ mình sẽ ở phương nào, làm những thứ gì. Có lẽ sẽ tự mình cam chịu, trở thành người cặn bã, rác rưởi…

Giang Hạ bưng chén canh móng heo cha nấu, thật sự là ăn không vô. Nhớ tới trong phòng mình còn có người đang trốn, vì vậy bưng bát canh vào phòng.

Trình Dật Tu nghe được tiếng mở cửa, bỏ khung ảnh xuống. Xoay người thấy cô bưng bát trong tay, hỏi: “Bây giờ em còn chưa ăn cơm sao?”

Giang Hạ để cái bát lên bàn, “nhỏ giọng một chút, ba em còn đang ở phòng khách đấy.”

Trình Dật Tu không tiếng động ồ một tiếng, sau đó trên tay có thêm đôi đũa.

“anh mau ăn hết những thứ này đi.” Giang Hạ nhỏ giọng phân phó anh.

Vẻ mặt Trình Dật Tu nghi ngờ, lại nghe Giang Hạ nói: “Ba em không bảo em ăn, nhưng mà em thực sự ăn không vô, lại không muốn lãng phí tâm ý của ông.” nói xong cô chỉ chén canh, ngước mặt lên nhìn anh, “Cho nên, chút ít này kính nhờ anh.”

Trình Dật Tu lắc đầu cười bất đắc dĩ, gắp miếng thịt heo cho vào trong miệng, một giây sau vẻ mặt anh liền cứng ngắc.

Móng heo hầm cách thủy cực kỳ nát, nhưng mà bên trong canh ngoại trừ muối, không có cho gia vị khác. Gia vị tối thiểu để loại bỏ vị tanh cũng không có, hơn nữa, móng heo hầm cách thủy luôn, không có chần qua, cho nên rất tanh.

Khó trách nha đầu này không ăn, anh cười khổ nuốt xuống, dưới sự giám sát của Giang Hạ, ăn xong hết bát canh.

Vì khen ngợi anh, Giang Hạ hôn lên mặt anh một cái coi như ban thưởng, sau đó ôm bát không vui vẻ chạy ra ngoài.

Lúc Giang Hạ đi ra, Dư Quỳnh Hoa đã trở về phòng nghỉ ngơi, ba Giang ở phòng bếp thu dọn, thấy Giang Hạ bưng bát không tới, vui vẻ nói: “Xem ra tay nghề ba có tiến bộ, con lại uống sạch bát canh. Ngày mai cha lại làm cho con.”

“không cần không cần đâu ạ.” Giang Hạ xua tay, “Chân con cũng sắp khỏi rồi, không cần bổ đâu ạ, ba đừng tốn sức làm nữa.”

Ba Giang nhận bát đi rửa, “Nấu đồ ăn bồi bổ cho con gái sao gọi là tốn sức chứ.” nói xong, lại nghĩ tới chuyện kia, hỏi Giang Hạ: “Đúng rồi, tiểu tử lầu dưới làm nghề gì, tài nấu nướng không tệ.”

Giang Hạ biết ba có ấn tượng tốt với Trình Dật Tu, mặc dù ở nhà ông không làm chủ, nhưng mà thi thoảng thổi gió bên gối, khuyên nhủ mẹ cũng không tồi.

Nghĩ tới đây, cô đi tới gần ôm cánh tay cha làm nũng. “Ba, anh ấy là đầu bếp, tay nghề tốt lắm. Con muốn kết hôn với anh ấy, sau này ba không cần cực khổ nấu cơm còn bị mẹ ghét bỏ, bảo đảm mỗi ngày đều đổi món ăn.”

Những lời này làm ba Giang động tâm, “Nhà chúng ta chính là thiếu một đầu bếp giỏi!”

Giang Hạ nhân cơ hội nịnh nọt, “Ba à, ba giúp con nói tốt với mẹ một chút. Mẹ luôn nói bộ dáng đẹp trai không đáng tin cậy, nhưng mà lúc trẻ ba cũng là ngọc thụ lâm phong, không phải là mẹ dựa vào rất vững chắc sao. Ba thay con khuyên nhủ mẹ đi, có được không ạ?”

Ba Giang được con gái tâng bốc lên tận trời cao, có hơi đắc ý. “Được, dù sao ba cũng cùng chiến tuyến với con. Con bảo tiểu tử kia, đúng rồi, tiểu tử kia tên là gì?”

“Trình Dật Tu ạ.”

Ba Giang gật đầu, “Ừm, con bảo Tu Tu thay đổi món ăn sớm một chút, đợi mẹ con ăn nghiện, bố sẽ nói cho bà ấy biết mấy món đấy từ đâu đến. không phải người ta thường nói sao, muốn thu phục một người thì phải thu phục được dạ dày của người đó trước. Đối phó với mẹ vợ, cũng phải dùng cách này!”

Lúc Giang Hạ nghe được từ ‘Tu Tu’, thiếu chút nữa bật cười. “Được, con sẽ nói cho anh ấy biết.”

Sau khi về phòng, Giang Hạ nói chuyện này với Trình Dật Tu. Cục diện bây giờ là ba với một, hai người đều tin chắc, bắt được mẹ Giang chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc sắp đến mười một giờ, Giang Hạ đến cửa phòng ngủ chính nghe, bên trong không có động tĩnh, chắc là ngủ rồi. Vì vậy quay về phòng mình, bảo Trình Dật Tu nhanh chóng đi về.

Trình Dật Tu nhếch môi, dựa vào giường Giang Hạ không chịu đi. “Để anh ở lại một lát, một tiếng đồng hồ thôi, có được không?”

Giang Hạ đứng bên cạnh giường chống nạnh, “không được.”

Trình Dật Tu nằm thành hình chữ đại dang tay dang chân trên giường, thở dài. “Vậy em kéo anh đi, anh dậy không nổi.”

Giang Hạ ngây ngốc kéo tay anh, lại bị anh tóm đến trong ngực.

“anh làm gì đấy!” cô sợ hãi nói.

Tay chân Trình Dật Tu đều cùng sử dụng vây chặt cô trong lòng, “Xuỵt! Cẩn thận đánh thức ba mẹ.”

Giang Hạ không dám lên tiếng nữa, không tránh thoát được cái ôm của anh. Chỉ có thể mặc anh ôm. Cũng may anh không làm động tác gì quá đáng, chỉ yên lặng ôm cô, hôn lên trán cô một cái.

Trình Dật Tu đưa tay lấy chăn đắp lên cho cô, “Ngủ đi, đợi em ngủ anh sẽ rời đi.”

Lúc trước khi ba mẹ chưa trở lại, mỗi đêm Giang Hạ đều được anh ôm ngủ, mặc dù mới có vài ngày, cũng đã biến thành thói quen. Lúc ở trong lòng anh, khi ngủ cảm thấy rất an tâm.

“Vậy anh đừng ngủ thiếp đi, nhất định phải đi đó.” cô dặn dò.

anh vỗ nhẹ sau lưng cô, “Ừm, ngủ đi.”

*************

Hôm sau khi Giang Hạ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, cũng không biết anh rời đi lúc nào. không có bị mẹ phát hiện là tốt.

Hôm nay là ngày Tần Chân kết hôn, sáng sớm Giang Hạ nhận được điện thoại của Tần Chân, bảo cô phải sang sớm.

Bữa sáng theo thường lệ là ba Giang ‘Mua được’ từ tầng dưới, hôm nay ngoại trừ bánh trẻo rán, còn có cả đậu mà Dư Quỳnh Hoa thích ăn, ăn ngon làm bà khen không dứt miệng.

Ăn cơm xong, ba người đi đến nhà họ Tần. Giang Hạ bởi vì chân chưa khỏi, cho nên chỉ mặc trang phục bình thường với giày thể thao.

Lúc đến nhà họ Tần, trong phòng sớm đã đầy ắp người, rất náo nhiệt. Tần Chân mặc váy lụa trắng chụp ảnh tự sướng với một đám chị em ở trong phòng. Nhìn thấy Giang Hạ đến, nhiệt tình bảo cô cùng tham dự.

Trước đây Giang Hạ và Tần Chân rất thích chơi với nhau, sau khi tốt nghiệp đại học Tần Chân đi nơi khác làm việc, hai người dần dần mất liên lạc, nhưng mà tình cảm vẫn còn. Hơn nữa lại là chị em họ, quan hệ máu mủ, dù thật lâu không gặp, cũng sẽ không có cảm giác không thân quen.

Tần Chân chụp rất nhiều ảnh chụp rồi gửi cho bạn, một lát sau nhận được ba lời khen và chúc phúc. Trong đó có một tin của chú rể, dĩ nhiên là hỏi vị mỹ nữ bên cạnh Tần Chân có phải tên là Giang Hạ không.

Giang Hạ mơ màng, cô căn bản không quen em rể tương lai này. Tần Chân cũng mơ màng, gửi lại một tin: Có phải anh thấy mỹ nữ lại hối hận không!

Chú rể rất nhanh gọi điện thoại qua để giải thích, hóa ra tin nhắn kia là anh ta hỏi thay một người bạn, nói là bạn anh ta quen Giang Hạ. Còn vị bạn kia là ai, anh ta lại không nói.

Mặc dù Giang Hạ có hơi hiếu kỳ, nhưng mà không có để ý lắm. Thành phố T là một nơi nhỏ, từ nhỏ côđã sống ở nơi này, ngẫu nhiên có vài người quen biết cũng rất bình thường.

Sắp đến mười một giờ là lúc đoàn xe chú rể đến, giờ lành định là 11 giờ 18 phút. Lúc gõ cửa, chị em Tần Chân đều chặn cửa muốn hồng bao. Chân Giang Hạ không tiện nên không đi đến gần tham gia náo nhiệt, nhưng mà cô cũng có cách đặc biệt để lấy lì xì.

cô giấu giày Tần Chân, theo tập tục, cô dâu không mang giày là không thể xuống đất. Cho nên sau khi đoàn chú rể đi vào, nhiệm vụ quan trọng là tìm giày. Giang Hạ vui vẻ đứng bên cạnh nhìn, cùng em họ phụ họa muốn hồng bao.

Hồng bao đều lấy từ phù rể. Chú rể vung tay lên, gọi phù rể tới, bảo anh ta lấy hồng bao lớn cho Giang Hạ. Phù rể chen lấn từ trong đám người đi ra, Giang Hạ vừa nhìn người đến, ngốc rồi, dĩ nhiên là Cố Vân Thành!
Bình Luận (0)
Comment