Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 43

Edit: Yuurei Bana.

Cửa chính nhà họ Giang mở, Trình Dật Tu đi vào phòng.

Giang Hạ mặc áo khoác cho Dư Quỳnh Hoa xong, ba Giang cúi xuống chuẩn bị cõng bà xuống lầu. Trình Dật Tu vội vàng nói, “Chú, để cháu cõng cho ạ.”

Giang Văn Nhạc cũng không khách khí, “Vậy cháu cẩn thận một chút!”

Trình Dật Tu cúi xuống cõng Dư Quỳnh Hoa lên, ba Giang và Giang Hạ ở phía sau đỡ. Từ tầng sáu xuống tầng một, không dừng lại.

Trình Dật Tu dừng xe ở trước tiểu khu, ba Giang lại dừng ở gara. Cho nên anh cõng đến xe mình, để bà ở ghế sau.

Lúc này trên đường không có xe, anh đi xe đến bệnh viện gần nhất. Dừng xe anh lại xuống cõng bà đi đến phòng cấp cứu.

Giang Hạ và ba Giang ở bên cạnh chăm sóc Dư Quỳnh Hoa, chân chạy giao cho Trình Dật Tu, chạy từ trên xuống dưới n vòng, đợi đem người an trí ở phòng bệnh, cũng đã hai giờ sáng.

Cũng may không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói bị viêm ruột cấp tính. Nhưng mà thể chất của Dư Quỳnh Hoa không tốt, cho nên bác sĩ đề nghị nằm viện một tuần.

Dư Quỳnh Hoa đã ngủ, Trình Dật Tu nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ. Phòng bệnh chỉ có một giường chăm sóc, ba người đều không thể ở đây canh được. Vì vậy nói với ba Giang: “Chú cháu đưa chú trở về trước, cháu ở chỗ này cùng với Giang Hạ.”

Ba Giang không yên tâm, “Hay là hai đứa trở về đi, ba ở đây canh. Buổi sáng ngày mai Hạ Hạ đưa ít đồ dùng tới.”

Trình Dật Tu không có đẩy tới đẩy lui nữa, mắt nhìn Giang Hạ.

Giang Hạ nghĩ cũng cần phải về nhà lấy vài thứ, còn nấu chút cháo cho mẹ nữa, liền đồng ý.

“Vậy bọn con về trước, ba ngủ ở giường chăm sóc một lát đi, đừng để mệt mỏi.”

Ba Giang đưa bọn họ ra phòng bệnh, bảo bọn họ đi đường cẩn thận.

Sau khi lên xe, Trình Dật Tu thay Giang Hạ cài dây an toàn, thấy cô hơi mệt mỏi, thay cô hạ thấp ghế xuống.

“Mệt thì ngủ trước đi, về đến nhà thì anh gọi em.”

Giang Hạ thật sự mệt mỏi, ừ một tiếng, lại hỏi: “anh buồn ngủ không, em nói chuyện với anh.”

anh khẽ hôn lên mắt cô, “không cần, em ngủ đi.”

Thấy cô cuối cùng cũng nhắm mắt lại, Trình Dật Tu mới thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Vài ngày nay không thể tự do gặp mặt cô, trong lòng anh rất buồn bực, rất khó chịu.

Xe đi rất chậm, lúc đến tiểu khu Giang Hạ đã ngủ sâu. Trình Dật Tu dừng xe xong, mở cửa ghế trước nhẹ giọng đánh thức cô; “Hạ Hạ, Hạ Hạ, về đến nhà rồi.”

Giang Hạ xoa mắt tỉnh lại, xuống xe lại thấy anh cúi xuống đưa lưng về phía mình, “anh làm gì thế?”

Trình Dật Tu quay đầu lại, “Cõng em.”

Giang Hạ kéo anh đứng thẳng, “không cần, chân em gần khỏi rồi, chỉ cần không quá dùng sức sẽ không đau. Em tự mình đi được.”

Trình Dật Tu thở dài, đưa tay vuốt gò má cô, trong mắt mang theo quyến luyến. “không phải là vì chân em không tiện mới cõng em, vì anh cõng em, làm trong lòng anh hiểu em còn là của anh, còn ở bên cạnh anh.”

Trong giọng nói của anh tiết lộ anh bất an, Giang Hạ vẫn cho là mẹ phản đối anh cũng không có để trong lòng. Bây giờ mới biết, hóa ra anh vẫn để ý, thậm chí là sợ hãi.

cô kiễng chân hôn môi anh một cái, “Em vĩnh viễn là của anh.” nói xong lại cảm thấy tỏ tình như vậy quá buồn nôn, đỏ mặt nắm lấy bả vai anh xoay sang chỗ khác, “Thấp một chút, như vậy cõng em làm sao được.”

Trong lòng Trình Dật Tu thoải mái, cười cúi xuống, thoải mái cõng cô lên. “Về nhà thôi!”

đi thẳng đến tầng sáu, anh không để Giang Hạ xuống đất, nhận chìa khóa mở cửa, mang cô đến giường.

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có ánh đèn từ phòng khách chiếu qua khe cửa. Trình Dật Tu thay cô đắp chăn, đột nhiên không muốn buông tay, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ nói: “Mau ngủ đi, đợi em ngủ xong anh lại đi.”

Giang Hạ được anh ôm chặt vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cũng không buông tay được. Kéo chăn đắp cho anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ở đây đi, quá muộn rồi.”

Trình Dật Tu nghe thấy, vừa lòng thỏa mãn hôn nhẹ mặt cô, “Vậy thì cùng nhau ngủ.”

Người trong lòng không có trả lời, không lâu sau vang lên tiếng hít thở có quy luật. anh cúi đầu nhìn, đã ngủ rồi.

không tiếng động thở dài, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc không thể làm gì, thật sự là hành hạ. anh lại không buông tay được.

Cứ như vậy ôm rất lâu, nhìn đồng hồ đã sắp bốn giờ, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy rời đi. Mặc dù không bỏ được, nhưng mà anh muốn nấu cháo cho mẹ vợ.

Ngày hôm sau Giang Hạ được Trình Dật Tu đánh thức, nói đánh thức không bằng nói hôn tỉnh lại mới chính xác. trên mặt, trên cổ đều được anh ấn xuống vô số cái hôn, giống như lông vũ quét qua, tê tê dại dại.

Thấy cô tỉnh lại, anh cười nói: “Chào buổi sáng.”

Giang Hạ dùng chăn che nửa gương mặt, chỉ lộ ra con mắt. “Chào buổi sáng…” cô còn chưa đánh răng rửa mặt, anh còn hôn miệng được.

Trình Dật Tu kéo cô ngồi dậy, “Nhanh đi rửa mặt đi, một lát nữa còn phải đến bệnh viện đấy.”

Giang Hạ nhìn đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ. “Hỏng rồi, em quên nấu cháo!”

Trình Dật Tu cười vuốt mũi cô, “Em nấu cháo có thể ăn được không?”

Giang Hạ bĩu môi không để ý tới anh, nghĩ lát nữa chỉ có thể mua cháo ở trên đường mang đến bệnh viện. Nhưng mà lúc đi đến phòng vệ sinh ngang qua phòng khách, lại phát hiện trên bàn ăn đã có bữa sáng, còn có hai hộp giữ nhiệt.

cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trình Dật Tu ở phía sau: “Những thứ này là anh làm sao?”

Vẻ mặt anh ngạc nhiên, “A! không phải là em mộng du rồi làm đấy chứ?”

Giang Hạ nghe ra được anh đang trêu mình, nhưng mà cô không có tức giận, vui vẻ nhào vào ngực anh, hai tay ôm lên cổ anh. Hôn một cái vang dội.

anh đưa mặt mình đến gần cô, “không đủ!”

Giang Hạ lại hôn vài cái, lại phát hiện trong mắt anh đầy tia máu. Vội vàng lui ra, “không phải là anhkhông ngủ cả đêm đấy chứ?”

Trình Dật Tu lấy tay dụi mắt, “rõ ràng như vậy sao?”

Giang Hạ nắm lấy tay anh không cho dụi, đau lòng nói: “Đừng dụi nữa, càng dụi càng đỏ.”

anh cười nói: “Có phải đau lòng thay anh hay không?”

Giang Hạ trừng anh, “Còn cười, nhanh đi về ngủ đi!”

anh lắc đầu, “không sao, một lát nữa còn phải đến bệnh viện. Làm cho mẹ anh nhìn xem một chút đôi mắt đỏ của anh mà đau lòng.”

Giang Hạ tức giận đập vào ngực anh một cái, “thì ra một đêm anh không ngủ là vì cố ý cho mẹ em xem à?” nói xong lại nói thầm nho nhỏ: “Có cần phải liều mạng như vậy không.”

Trình Dật Tu hôn lên môi cô một cái, “Phải, chỉ cần có thể nịnh nọt mẹ anh, chịu đựng cả đêm tính là gì. Nhanh đi rửa mặt nếu không không kịp mất.”

*************

Lúc hai người tới bệnh viện, mẹ Giang đã rời giường. Truyền dịch một đêm, bây giờ bà đã khá hơn nhiều, đang ở trong phòng bệnh lắc đầu.

Giang Hạ quét một vòng, không thấy cha, hỏi: “Mẹ, ba đâu rồi ạ?”

Dư Quỳnh Hoa thấy Trình Dật Tu sau lưng Giang Hạ, sắc mặt không được tốt xoay người sang chỗ khác. “Ba con đi mua bữa sáng.”

Trình Dật Tu mang đồ dùng hàng ngày đặt lên bàn, chào Dư Quỳnh Hoa, “Dì, hôm nay dì có đỡ hơn chút nào không ạ?”

Dư Quỳnh Hoa ừ một tiếng xem như trả lời, hỏi Giang Hạ: “Trong tay còn cầm gì thế?”

Giang Hạ vội vàng mở bình giữ nhiệt ra, “Bác sĩ nói mẹ phải ăn cháo để tốt cho dạ dày, đây là cháo củ từ khi Trình Dật Tu về nhà nấu cho mẹ. Mẹ mau ăn đi ạ.” nói xong múc một chén đưa cho Dư Quỳnh Hoa, nắm lấy cơ hội nói tốt cho Trình Dật Tu, “Trở về quá muộn, anh ấy dùng nồi đất nấu ba bốn tiếng, một đêm còn chưa có ngủ đâu ạ.”

Dư Quỳnh Hoa liếc mắt nhìn Trình Dật Tu ở cuối giường, trong mắt tia máu quá rõ ràng, đúng là cả đêm không ngủ. Gật đầu về phía anh, giọng nói có hơi cứng ngắc: “Cảm ơn cậu.” Buổi sáng bà nghe Giang Văn Nhạc nói, tối hôm qua nhờ có tiểu tử này đưa bà đến bệnh viện, chạy trước chạy sau, bác sĩ còn cho rằng cậu ta là con ruột bà. Nhưng mà trong lòng bà chưa có kết quả, nói cho cùng không có cha mẹ, lại lớn lên không có người quan tâm, bây giờ rất tốt với Giang Hạ, thực sự kết hôn, cậu ta còn có thể làm được nữa không?

Trình Dật Tu phát hiện thái độ của mẹ vợ hôm nay với anh có hơi thay đổi, vui vẻ trong lòng có hơi khẩn trương. “Dì, đây đều là cháu làm. Cháu không có cha mẹ, dì là mẹ Hạ Hạ, chính là mẹ cháu, sau này cháu sẽ coi dì và chú làm ba mẹ.”

Dư Quỳnh Hoa mới ăn hai miếng cháo, lời anh nói làm bà hoảng sợ. “Cậu không cần được voi đòi tiên, tôi còn chưa đồng ý đâu!”

Trình Dật Tu vội vàng đưa khăn giấy cho Dư Quỳnh Hoa, “Dì à, cháu biết dì không hài lòng về cháu, thân thế của cháu không có cách nào thay đổi. Nhưng mà chuyện khác, chỉ cần dì nói ra cháu có thể làm.” nói đến đây, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa, thấy bà không tức giận, xoay người lấy phần văn kiện từ trong túi ra, đặt bên cạnh Dư Quỳnh Hoa.

“Dì, bên trong có bất động sản và toàn bộ tiền cháu để dành được. Nếu dì không yên tâm, hôm nay cháu có thể đem nhà, xe chuyển cho Giang Hạ, tiền gửi ngân hàng cũng chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô ấy, sau này tiền lương cũng gửi vào thẻ cô ấy. Còn có thể lập hiệp nghị trước hôn nhân, chỉ cần cháu có lỗi với Giang Hạ, cháu sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.”

Dư Quỳnh Hoa nhìn phần văn kiện kia, sửng sốt. Cậu ta làm như thế, chẳng khác gì đem toàn bộ tài sản cho Giang Hạ. Nhưng phàm là người có đầu óc, sẽ không làm như vậy.

Giang Hạ cũng rất giật mình, lúc trước Trình Dật Tu cũng không nói chuyện này với cô. anh đột nhiên nói ra, cô hơi giật mình, trong lòng dâng lên cảm động và đau lòng. anh không chỗ nương tựa, lại nguyện ý không chút do dự cho cô toàn bộ. anh rất tin tưởng cô, mới dám làm như vậy.

Trong phòng bệnh nhất thời an tĩnh lại, đúng lúc ba Giang trở về. Trông thấy Giang Hạ và Trình Dật Tu ở đây, cười nói với bọn họ: “Sao hai đứa đến sớm thế, ăn sáng chưa? Đúng lúc ba cũng mua không ít.”

Giang Hạ và Dư Quỳnh Hoa đều mơ màng, chỉ có Trình Dật Tu gọi một tiếng chú, “Cháu và Hạ Hạ đã ăn rồi ạ, cũng mang phần của chú và dì đến.”

Ba Giang nhìn hộp giữ nhiệt để trên bàn, “Vậy thì tốt quá, chú thấy bữa sáng ở bệnh viện quá nhiều dầu mỡ, sợ dì cháu ăn không quen.”

nói xong lại phát hiện vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa khác lạ, cho rằng bà lại khó xử với Trình Dật Tu, đang nghĩ ngợi nói thay Trình Dật Tu vài lời tốt đẹp, lại nghe bà nói với Giang Hạ: “Cậu ấy còn phải đi làm, con đưa cậu ta đi ra ngoài trước đi.”

Câu này đương nhiên là chỉ Trình Dật Tu, Giang Hạ vâng một tiếng, kéo tay Trình Dật Tu ra ngoài. Trình Dật Tu vội vàng chào mẹ Giang, “Dì cháu đi trước, buổi trưa tan làm cháu sẽ đếm thăm dì.” Lại nói tạm biệt ba Giang.

Giang Hạ kéo Giang Hạ đến hành lang mới dừng lại, đỏ mắt hỏi anh: “Vì sao anh lại nói với mẹ em như vậy? Em không cần những thứ đó, đó là những thứ anh khổ sở kiếm được, dựa vào đâu anh phải cho em?” Kỳ thật trong lòng cô hiểu Trình Dật Tu làm như thế, chỉ là muốn mẹ yên tâm. Nhưng mà cô ấm ức thay anh, khó chịu thay anh. anh chỉ thích cô mà thôi, không có làm gì sai, vì sao nhất định phải đẩy anh vào hoàn cảnh như vậy, nhún nhương như thế, mới có thể làm người ta yên tâm sao?

Hai mươi sáu năm qua, lần đầu tiên cô có hơi oán giận Dư Quỳnh Hoa. Cho dù năm đó chia rẽ cô với Cố Vân Thành, cô cũng không có oán giận mẹ, bởi vì cô biết, vì mẹ muốn tốt cho cô. Nhưng mà lần này, cô thực sự oán giận, cho dù là vì tốt cho cô, cô cũng không muốn Trình Dật Tu bị bức thành như vậy. một người không có cha mẹ, mười mấy tuổi chỉ có một mình, anh cần cảm giác an toàn hơn ai khác, nhưng mà bây giờ anh đem tất cả cho cô, sao cô có thể chịu đựng được?

Trình Dật Tu thở dài, ôm cô vào trong lòng. “Hạ Hạ, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ anh sao?”

Giang Hạ lắc đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào, cũng rất kiên định. “không, em sẽ không.”

anh cười, “Sao lại không, dù sao chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, những thứ này đều là vật ngoài thân, có nghĩa gì với anh đâu? Hơn nữa, nếu như anh không thể cưới em, những thứ kia có ích lợi gì?”

Giang Hạ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ghét bỏ. “anh ngốc à, anh có nhà có xe có tiền gửi nhân hàng, lớn lên lại đẹp trai như vậy, còn không cưới được vợ sao?”

Trình Dật Tu giả bộ hiểu ra, “Đúng vậy, nếu em đã nói như thế, em nói xem bây giờ anh đổi ý có còn kịp không nhỉ?”

“anh dám!”
Bình Luận (0)
Comment