Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 63

Edit: Yuurei Bana.

Lúc Trình Dật Tu thấy sắc mặt cô không thích hợp, cũng đã xuống bên kia giường. Lúc xuống còn khôngquên lấy khăn khoác lên người, đề phòng cô nhìn thấy vết thương.

Giang Hạ ngẩng đầu từ điện thoại lên rống, đã thấy anh chạy đến góc giường. cô ném điện thoại lên giường, chỉ anh. “anh thành thật khai ra, chụp khi nào? Hơn nữa, anh… anh chụp những hình này làm gì?”

Bây giờ Trình Dật Tu rất buồn bực, nếu không phải sau lưng có vết thương, anh đã đè cô xuống giường rồi. Nhưng bây giờ, haizz… nói tóm lại… nói tóm lại là anh bị nghẹn!

Vẻ mặt anh đau khổ nói: “anh… anh chụp trước khi đi thành phố A… lúc nhớ em liền lấy ra nhìn…”

Trong nháy mắt Giang Hạ thấy anh biến thành tiểu tức phụ, vừa muốn cười lại vừa giận. “thì ra lúc anhnhớ em anh xem ảnh chụp này sao?” nói xong mới nhớ tới vừa vào cửa thấy anh cầm di động nhìn, mà cô mở di động ra thì dừng ở ảnh chụp này, cho nên, vẻ mặt khó chịu vừa rồi của anh kỳ thật không phải là bị bệnh mà là…

trên mặt đỏ bừng, “Trình Dật Tu anh không biết xấu hổ!”

Trình Dật Tu quấn khăn cúi đầu, hèn nhát đứng ở chỗ đó, giống như là học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, đặc biệt thành thật.

Giang Hạ nhìn anh quấn khăn không vừa mắt, đi tới muốn kéo cái khăn ra. anh không thuận theo, vì vậy hai người giằng co.

Giang Hạ không mạnh bằng anh, mãi mà không kéo ra được. Vì vậy thay đổi tiến công chiếm đóng, đưa tay đến nách anh. cô biết anh sợ ngứa nhất.

Trình Dật Tu bị cô tấn công quân lính tan rã, ngã xuống giường, cười ha ha cầu xin tha thứ: “Hạ Hạ anhsai rồi, sau này anh không dám nữa!”

“Ảnh chụp có xóa không?”

“Xóa, xóa!” Dù sao anh còn dự phòng.

Cuối cùng Giang Hạ thu tay, giạng chân ở bên hông anh, “Sau này còn dám làm chuyện đó nữa không?”

Trình Dật Tu cười đến mức đầu óc hơi choáng váng, không hiểu ý của cô, “Chuyện gì cơ?”

cô cho rằng anh cố ý giả ngu, đưa nanh vuốt ra công kích. Trình Dật Tu vội vàng nắm hai tay cô, “Đừng đừng đừng, rất ngứa đó, ngày mai có thể em sẽ được lên báo, tựa đề chính là: cô gái gãi ngứa ông xã cười đến chết!”

“Hừ hừ hừ, anh nói linh tinh cái gì thế, mau phun ra!”

Trình Dật Tu vội vàng nhổ vài tiếng. Nhưng mà lần này anh hiểu được chuyện Giang Hạ vừa mới nói là gì. Cố ý hỏi: “Hạ Hạ, rốt cuộc chuyện em vừa nói là chuyện gì? Em nói rõ cho anh biết, để lần sau anhmới có thể tránh phạm sai lầm chứ.”

Giang Hạ không thể không biết xấu hổ nói thẳng ra, đỏ mặt nói: “anh không hiểu thì thôi, dù sao lần sau để em phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!”

“Vậy anh cũng không dám bảo đảm, anh không biết chuyện gì mà.”

“anh không biết xấu hổ!”

anh nhướng mày cười, “Sao anh lại không biết xấu hổ?”

Lúc quan trọng Giang Hạ lại bị kinh sợ, da mặt không dày bằng anh, chỉ có thể nhận thua. Bĩu môi muốn xuống, lại bị cánh tay anh cố định, không nhúc nhích được.

“anh buông tay ra.”

Nhưng mà anh không những không thả, còn nhún nhún eo. Sau khi Giang Hạ phát hiện dưới thân khác thường, mặt càng đỏ hơn, nghĩ đến bên trong mình mặc bộ đồ ngủ đó, sợ bị anh phát hiện, đưa tay kéo váy ngủ dài.

cô không kéo còn tốt, kéo như vậy trái lại hấp dẫn sự chú ý của Trình Dật Tu. Bây giờ cô ngồi bên hông anh, váy ngủ kéo lên bắp đùi. Bên trong lại lộ ra một phần nhỏ lụa đen. Lụa đen che bắp đùi trắng muốt, dưới ánh đèn lờ mờ phá lệ mê người.

Hô hấp anh lập tức dồn dập, “Hạ Hạ, bên trong em mặc cái gì?”

Giang Hạ nghe được giọng nói anh trở nên khàn đục, tâm hoảng ý loạn kéo váy bên ngoài, “không có gì đâu.” nói xong muốn tránh tay anh nhưng mà không kịp nữa rồi. Trình Dật Tu nhanh chóng ngồi dậy, một tay chế trụ tay cô, một tay vén váy bên ngoài lên.

Cảnh đẹp trước mắt làm lửa trong cơ thể anh bùng cháy, lụa đen gần như trong suốt dán vào đường cong lung linh của cô, cảnh đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện. anh không ngừng cố gắng, cởi ra toàn bộ váy ngủ, để bộ đồ ngủ bên trong lộ ra hoàn toàn. Đồ ngủ thiết kế đai đeo, làm dãy núi trắng như tuyết trước ngực cô hiện ra trước mặt anh, bởi vì cô giãy giụa còn khẽ đung đưa.

anh nhìn chỗ lay động, trong mắt mang theo lửa, giọng nói khàn khàn: “Hạ Hạ, em cố ý mặc cho anhnhìn sao?”

Hai tay Giang Hạ ôm ngực, vô lực chối cãi, “không phải đâu.” nói xong đưa tay muốn đoạt lấy váy ngủ anh cởi ra, lại bị anh ném xuống dưới giường.

Mặc dù t*ng trùng Trình Dật Tu đã lên não nhưng chưa từng quên chiếc khăn quấn trên người. Lúc này trong lòng giãy giụa, dày vò, nóng giận, gầm thét, anh phải làm sao bây giờ? Buộc chính mình nhanh chóng nghĩ cách giải thích hợp lý về mấy vết thương, như vậy anh có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng mà trong mắt cô có độc, độc tố này thông qua mắt làm tê dại thần kinh trong não anh - - đầu anh, mất tác dụng.

Giang Hạ bị anh nhìn toàn thân như có lửa, đưa tay đẩy đầu anh qua một bên. Nhưng mà cô buông tay, anh lại tự động chuyển về. cô lại chuyển, anh lại quay.

“Ai da anh đừng nhìn nữa!” Trong lòng biết mình câu dẫn lang tính trong anh, đêm nay e là chạy khôngthoát. cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Muốn nhìn thì anh tắt đèn rồi nhìn…”

Trình Dật Tu vừa định nói tắt đèn còn nhìn được cái gì? Sau đó trong đầu lóe ra ánh sáng, tắt đèn, tắt đèn là cô không nhìn thấy vết thương trên lưng anh. Sao anh lại ngốc như vậy, biện pháp đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra!

anh không đợi được đưa tay tắt đèn ở đầu giường, ném khăn áp thân thể vào người cô. Sau đó anh mới phát hiện, cô không nhìn thấy vết thương của anh, nhưng mà anh cũng không nhìn thấy cảnh đẹp cômặc lụa đen…

Nhưng mà không sao, sau này còn có cơ hội mà. Đợi kết hôn xong anh phải mua cho cô một tủ đồ lót bằng lụa đen, để cho cô thay phiên mặc!

một đêm này dường như Giang Hạ không ngủ được, cô chân thành bội phục thể lực tốt của anh. rõ ràng tối hôm qua anh ngủ không ngon, hôm nay còn có thể chịu đựng được. Bây giờ cô tuyệt đối không lo lắng vấn đề việc nhà sau khi kết hôn, dù sao thể lực của anh mạnh như thế liền biết anh làm việc nhà rất tốt, nhưng mà có thể tiêu hao một chút được không. Nếu không toàn bộ dùng trên người cô, cô chịu không nổi…

Lúc chân trời trắng bệch, Giang Hạ bị Trình Dật Tu đánh thức. “Hạ Hạ, em nên trở về nhà, nếu khôngchú dì thức dậy không thấy em sẽ tìm đến đây.”

Giang Hạ ngủ mơ mơ màng màng, mí mắt đều không mở ra được. Nhưng mà nghe lời anh nói, còn cố gắng di chuyển thân thể, muốn đứng dậy nhưng chỉ phí sức lực.

Trình Dật Tu thấy thế đau lòng lại ân hận, tối hôm qua anh không nên điên khùng như vậy. Nhưng mà cô không về không được, hôn lễ sắp đến gần, anh không muốn lúc đó lại bị mẹ vợ ghét bỏ, xảy ra biến cố.

anh xuống giường mặc quần áo, lại giúp Giang Hạ mặc váy ngủ. Nhưng mà bộ bằng lụa đen đó anh để lại.

Sau đó dùng chăn bọc cô ôm cô vào trong ngực, chuẩn bị đưa cô lên tầng. Chỉ là kiểu ôm công chúa không tiện, cho nên anh ôm cô như đứa bé vào trong ngực, đầu cô tựa vào vai anh, còn có thể tiếp tục ngủ.

ở trên ngăn tủ tìm được chìa khóa cô mang đến, sau khi lên tầng, sợ ba Giang mẹ Giang đã tỉnh. anh ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh, sau khi chắc chắn bên trong không có tiếng động mới lặng lẽ mở cửa chính ra, rón rén đưa Giang Hạ về phòng cô, sau đó nhanh chóng rút lui.

Tất cả quá trình Giang Hạ đều trong trạng thái mê man, cho nên căn bản không biết mình bị dời đi. Hơn tám giờ sáng cô tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc suy nghĩ một lúc lâu, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua là mơ sao?

Lúc rời giường rửa mặt phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi ăn sáng với ba mẹ. Dư Quỳnh Hoa thấy cô rời giường, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Con không thoải mái chỗ nào à, sao ngủ đến tận bây giờ?”

Giang Hạ chột dạ phủ nhận, “không có ạ, chắc là tối qua con ngủ không ngon, cho nên mới dậy muộn.” Lúc nói chuyện còn nhìn về phía Trình Dật Tu, chỉ thấy anh khẽ nháy mắt với cô.

Giang Hạ không dám liếc mắt đưa tình với anh trước mặt ba mẹ, chỉ có thể trốn ở trong phòng vệ sinh. Làm xong mọi chuyện, lúc Trình Dật Tu đưa cô đến nhà hàng, cô mới hỏi anh: “Tối hôm qua em về nhà khi nào thế, sao một chút ấn tượng em cũng không có vậy?”

Trình Dật Tu nhớ tới bộ dáng lúc cô ngủ giống như là con heo. Nhịn không được cười nói: “Em đó, lúc ngủ cõng em đi bán cũng không biết. Cũng may anh không phải là người xấu, nếu không bây giờ em có thể bị bán vào thâm sơn cùng cốc làm vợ rồi.”

Giang Hạ bĩu môi, “Đều không phải tại anh sao!” nói xong câu này cô lại nói thầm: “Giống như là camera sói đói.”

Trình Dật Tu nghe thấy cô nói thầm, lại cố ý giả bộ không nghe thấy, “Em nói cái gì? anh là sắc lang sao? Haizz, vốn còn muốn che dấu nhưng đã bị em khám phá ra rồi, sau này anh đỡ phải ngụy trang.” nói xong thừa dịp đèn đỏ, quay đầu nhìn cô cười, “Sau này gặp em một lần thì ăn một lần, nếu khônglàm sao có thể gánh được danh hiệu sắc lang.” Sau đó giả làm mặt quỷ hung ác chui vào ngực cô.

Hai tay Giang Hạ ngăn lại, “anh có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không?”

“Có thể.” anh bĩu môi học giọng đứa bé nói: “Cháu muốn ăn bà nội.”

Giang Hạ: …

đã là người đàn ông trưởng thành rồi, nhưng mà anh lại như vậy, thực sự bình thường sao?

************* 

Sau khi đến nhà hàng, Trình Dật Tu không có xuống xe, nói với Giang Hạ muốn đến bệnh viện thăm Lưu Cương. Giang Hạ không hoài nghi nữa, dặn dò anh lái xe cẩn thận liền xuống xe.

Trình Dật Tu lái xe tới bệnh viện, phát hiện Lưu Cương lại sai hộ lý đút nước hoa quả. Lần này anh rất thông minh, quan sát hộ lý một phen. Khoảng ba mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh viện. Nhưng mà làm việc lao động lâu dài nên hơi cẩu thả. Chỉ có thể nhìn ra được, ngũ quan là mỹ nhân.

anh cười hiểu rõ, nói với Lưu Cương: “Em thấy vết thương của anh cũng đỡ rồi, nên xuất viện đi.”

Lưu Cương nuốt miếng táo, “Còn sớm, chú xem chân này của anh, xương cốt còn chưa lành!”

Trình Dật Tu cười khẽ, “Được, em có việc muốn nhờ anh giúp.”

Lưu Cương bảo hộ lý rời khỏi phòng bệnh, bất mãn nói: “Lại có chuyện gì, sao tiểu tử cậu lúc nào cũng gây chuyện không ngừng vậy?”

Trình Dật Tu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, “Lần này liên quan đến chuyện lớn cả đời của em, anh nhất định phải giúp.”

Lưu Cương thấy anh nói nghiêm túc như vậy, miếng táo trong miệng cũng quên nuốt xuống, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“không phải là anh quen ban nhạc sao, tìm cho em ban nhạc trình độ cao một chút, em muốn dùng.”

Chuyện này làm Lưu Cương bất ngờ, trừng mắt lớn nói: “Chú tìm ban nhạc làm gì? Kết hôn hả? Nhưng bây giờ kết hôn không cần ban nhạc nữa, hôn lễ do công ty bao hết mà!”

Chân mày khóe mắt Trình Dật Tu đều cười kín đáo, “Cầu hôn.”

Lần này cằm Lưu Cương rớt xuống, “Hai người đã định ngày kết hôn rồi, còn cầu hôn làm gì?”

“Cả đời mới có một lần, sao có thể tùy tiện như vậy được.”

Đột nhiên Lưu Cương im lặng, Trình Dật Tu cho là mình khơi gợi anh ta hồi tưởng lại vợ cũ, đang muốn khuyên hai câu, đã thấy anh ta vỗ đùi: “anh đã hiểu vì sao phụ nữ thích người như chú rồi, rất biết cách xử lý!” nói xong lại gật đầu như có điều suy nghĩ, “Ừm, xem ra anh phải học chú.”

Trình Dật Tu hếch cằm ra cửa, “anh học để đối phó với hộ lý đó sao.”

Gương mặt Lưu Cương đỏ lên, “Ha ha, bị chú nhìn ra sao.’’

Trình Dật Tu hiếm khi nhìn thấy anh ta đỏ mặt, “thật sự là nhìn trúng sao, sau này phải sống thật tốt, đừng giống như trước đây. Nhà là dùng để bảo vệ, không phải dùng để làm khách sạn.”

Lưu Cương gãi đầu, ừ một tiếng, “Đúng rồi, chuyện đó đã có kết quả. Tiểu tử A Tây kia không cần bắt ép đã nói người kia ra. Mặc dù họ Hạ kia không trực tiếp tìm người nhưng có liên lạc trung gian, nghe nói chiều hôm qua đã bị bắt. Ba cô ta đang nghĩ cách làm chuyện này im lặng, cho nên không truyền ra được bên ngoài đâu. Nhưng mà chú phải cẩn thận một chút, người phụ nữ Liễu Thời Phân kia điên rồi, tám phần là muốn tới tìm chú gây phiền toái.”

Chuyện này Trình Dật Tu biết, cho nên hôm nay anh tới tìm Lưu Cương cũng là vì giải quyết chuyện này. “Em biết, bây giờ bà ta không còn quan tâm nữa, chuyện này kết thúc chỉ sợ sẽ tới tìm em tính sổ.” nói xong anh đưa tay về phía Lưu Cương, “Có thuốc không?”

Lưu Cương liếc nhìn anh một cái, “không phải là chú cai thuốc rồi sao?” Chỉ nói như thế nhưng anh ta lấy một điếu thuốc từ dưới gối ra đưa cho anh.

Trình Dật Tu đứng trước cửa sổ, đốt thuốc, hít mạnh vài hơi, nói với Lưu Cương: “Những hình kia khôngphải là anh còn chuẩn bị một phần sao, giúp em đăng lên mạng.”

Lưu Cường sững sờ, “Chú chắc chắn à?”

“Chắc chắn.”

Vốn là anh còn nhớ đến tình thân, nhưng mà sau chuyện lần này của Giang Hạ, anh không muốn do dự nữa. Nếu như không tiêu diệt triệt để, sau này chỉ sợ gây ra phiền toái. Nếu như chỉ có mình anh, chuyện đó không sao cả. Nhưng bây giờ có thêm Giang Hạ, tương lai còn có con bọn họ nữa, anh muốn dẹp bọn họ để sống thoải mái.

Lưu Cương thấy anh hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ giao cho anh.”

******** 

Xế chiều hôm đó Lưu Cương đăng ảnh chụp lên mạng, ngày hôm sau mỗi nơi trong thành phố T đều bùng nổ.

Từ trước đến nay Hạ mỗ xưng là thanh liêm có tình nhân, còn có con ngoài giá thú, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó triển khai điều tra, phát hiện vợ trên danh nghĩa của ông có rất nhiều tài sản và bất động sản, con gái Hạ mỗ liên quan đến án bắt cóc.

Cha Hạ bị cắt chức tạm thời để điều tra, mẹ Hạ vì số tài sản lớn không rõ nguồn gốc mà bị khởi tố. Mà Hạ Bạch Tuyết, bởi vì bắt cóc Giang Hạ mà bị bắt.

Lúc tin tức tung ra, Trình Dật Tu nhìn thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy vắng vẻ
Bình Luận (0)
Comment