Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 6

Tô Duyên đang hàn huyên cùng hai người thì một nhân vật lớn nào đó đi đến bên cạnh. Nàng gật đầu bày tỏ sự áy náy, chào hai người rời đi.

Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu hỏi: “ Nàng ta là ai?”

“ Quản sự của phòng đấu giá Phi Diêm Các lớn nhất Thiên Lâm Thành, Tô Duyên. Tu vi nàng không cao, nhưng quản lý Phi Diêm Các cực tốt.” Phó Diễn Chi không chút keo kiệt tán thưởng, “ Tô Duyên tỷ vừa đẹp vừa thiện tâm, trước kia ta cùng phụ thân hay đến đây làm việc nên quen nàng.”

Lâu Nguyệt Đồng lại hỏi: “ Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyệt Sơn là ai?”

“ Lai lịch rất lớn nha!” Ánh mắt Phó Diễn Chi sáng lên, hứng thú bừng bừng nói, “ Nàng là người có bối phận cao nhất Cửu Nguyên Sơn hiện tại, chưởng môn Cửu Nguyên Sơn cũng phải gọi nàng là tiểu sư thúc. Người có thể gặp nàng cực ít, vì nàng nhiều năm như vậy không hề công khai lộ mặt. Nghe nói lúc đầu nànglà ma tu, sau đó bỏ ác theo thiện, là tấm gương cho cả thiên hạ noi theo! Tên nàng là Thanh Gia, chẳng biết tại sao mọi người lại gọi nàng là Thanh Gia tiểu sư thúc. Thật ra nàng là đệ nhất mỹ nhân của tu chân giới, chỉ là tuy mọi người bàn tán rất nhiều, tuyệt đối không thể để nàng biết.”

“ Nghe giọng nói của ngươi, có vẻ ngươi rất hâm mộ nàng?”

“ Sáu năm trước là lần duy nhất nàng lộ diện, trước đây mọi người đều không biết có nhân vật như thế. Sau khi nàng lộ diện, lượng người đến Cửu Nguyệt Sơn bái sư liền nhiều gấp đôi... Ta hâm mộ thì có gì kỳ quái sao?” Phó Diễn Chi sờ cằm, một lát sau lại lắc đầu, kiên định nói, “ Đương nhiên trong tim ta chỉ có duy nhất ân nhân cứu mạng của ta là tiểu tiên nữ thôi!”

Lâu Nguyệt Đồng cười nhạo một tiếng, không thèm đánh giá, lúc này Tô Duyên lại đi tới: “ Nếu đã đến thì đừng ở ngoài làm gì, vào trong xem một chút đi.”

“ Tô Duyên tỷ, hôm nay hình như đặc biệt đông?” Phó Diễn Chi vừa đi vừa cười nói.

“ Thiên Lâm Thành này có ngày nào mà không đông?” Tô Duyên không nặng không nhẹ trả lời.

Phó Diễn Chỉ cợt nhả ghé sát: “ Nhưng không phải ngày nào cũng được Tô Duyên tỷ trực tiếp tiếp đón thế này đúng không?”

Thân là quản sự của Phi Diêm Các, Tô Duyên đương nhiên không thể ngày nào cũng ra ngoài tiếp đón. Sắc mặt nàng biến hóa, duỗi tay nhẹ nhàng gõ đầu hắn, thấp giọng hỏi: “ Tiểu tử, ta hỏi thật ngươi, các ngươi có phải cũng đến vì Cổ Linh Phù?”

Phó Diễn Chi nghe vậy liếc về phía sau, Lâu Nguyệt Đồng liền thu hồi ánh mắt. Hắn lắc đầu: “ Không phải, chúng ta thật sự là thuận đường, Cổ Linh Phù là cái gì?”

Tô Duyên thật ra không muốn nói, nhưng nghĩ đến chuyện trước sau gì họ cũng nghe người khác nói liền giải thích: “ Tháng trước, tu chân giới có truyền ra một tin tức rằng có người phát hiện bí cảnh Cổ Linh Mộ, mà bí cảnh này cần Cổ Linh Phù mới có thể tiến vào. Nghe nói người kia vốn có thể giấu diếm tin tức nhưng lại bị ma tu đi ngang qua để ý đến, nên mới làm tin này bị loan đi lung tung ...”

Phó Diễn Chi cảm thấy rất hứng thú, bí cảnh hiểm địa ở tu chân giới có rất nhiều, các loại kỳ ngộ cũng không ít, lúc trước hắn vì thám hiểm không thành nên mới được người ta cứu, gặp được tiểu tiên nữ của hắn: “ Cổ Linh Mộ này có gì lạ sao?”

“ Nghe nói trong Cổ Linh Mộ có linh dược cải tạo căn cốt...”

Phó Diễn Chi nghe vậy cả kinh, nếu là tin tức của Phi Diêm Các thì đương nhiên là chuẩn xác. Trong tu chân giới, những trận chiến đấu xuất hiện không ít, người bị tổn thương căn cốt không thuộc bên thiểu số, đáng tiếc cải tạo căn cốt lại là việc vô cùng khó khăn, không biết đã phá hủy con đường tương lai của bao nhiêu thiên tài. Nếu Cổ Linh Mộ có loại linh dược này, bị người ta ngấp nghé cũng không có gì kì quái.

“ Linh dược cải tạo căn cốt chỉ là một thứ thôi, đừng nói đến những bảo vật khác.” Tô Duyên nói, “ Phi Diêm Các của ta tình cờ có được một miếng Cổ Linh Phù, hôm nay đấu giá.”

“ Tô Duyên tỷ, Phi Diêm Các bán những thứ đó đi không thấy tiếc sao?”

Tô Duyên chỉ cười cười: “ Phi Diêm Các là nơi buôn bán.” Đối với Phi Diêm Các mà nói, danh tiếng trọng yếu hơn bảo vật nhiều.

Phó Diễn Chi tắc lưỡi không thôi, Lâu Nguyệt Đồng lại khẽ nhếch môi - - mục đích Trình Tử Xuyên đến đây, không cần nói cũng biết.

Tô Duyên dẫn hai bọn họ vào chỗ ngồi trên lầu ba, sau đó tiếp tục ra ngoài đón khách.

Phó Diễn Chi đứng bên cửa sổ, quan sát người đi lại tới lui, chống cằm lên cán quạt. Nếu người kia thực sự là Trình Tử Xuyên, vậy thì nguyên nhân cái chết của Phó Tiếu Lăng và cả Trình Yên nữa... đều đáng suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn liền chùng xuống.

“ Qua bên kia mà ngây ngốc đi.” Thanh âm lạnh như băng của Lâu Nguyệt Đồng vang lên, “ Cản trở tầm mắt của ta.”

Phó Diễn Chi hậm hực không đến ba giây đồng hồ: “...”

Nói là cản trở tầm mắt của nàng, nhưng thực ra nàng không hề chú ý đến buổi đấu giá, cầm lấy cái ly tự mình pha trà, nhặt lá trà ném đi, đun nước nóng, chỉ pha một ly trà mà mất đến gần cả buổi đấu giá, Phó Diễn Chi nhìn mà nhanh chóng sụp đổ.

Cho đến thời điểm cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.

Tô Duyên đứng trên đài, vỗ tay cười một tiếng, lập tức có người mang một chiếc hộp gấm lên: “ Hôm nay có một vật cuối cùng, chắc hẳn mọi người đã biết rõ - - Cổ Linh Phù, có thể dùng để đi vào Cổ Linh Mộ, bắt đầu trả giá!”

Nàng vừa dứt lời đã có người hô lớn: “ Một ngàn linh thạch thượng phẩm!”

Loại tiền thông dụng sử dụng trong tu chân giới là linh thạch, 1 thượng phẩm linh thạch = 100 trung phẩm linh thạch = 10 000 hạ phẩm linh thạch. Người có thiên phú cao có thể hấp thụ linh khí thiên địa để tu luyện nhưng đại đa số vẫn phải dùng đến linh thạch, cho nên linh thạch trở thành vật thông dụng, đương nhiên Phi Diêm Các cũng không giới hạn việc lấy vật đổi vật.

“ Một vạn linh thạch thượng phẩm!”

“ Mười vạn linh thạch thượng phẩm!”

“ Hai mươi vạn!”

“ Năm mươi vạn!”

Mọi người tranh nhau hừng hực khí thế, Lâu Nguyệt Đồng lạnh nhạt lên tiếng: “ Một món tiên khí.”

Một mảnh yên lặng.

Tiên khí không có giá, căn bản là vì người bình thường sẽ không bao giờ dùng tiên khí để đổi lấy một cơ hội đi vào bí cảnh. Bí cảnh tuy có tiên khí, nhưng ngươi cũng chưa chắc có thể lấy được a!

“ Ngươi điên rồi?” Phó Diễn Chi thấp giọng quát nàng.

Lâu Nguyệt Đồng không để ý, nàng đã thử qua Thiên Tinh Giang, vật này chẳng có chút hiệu quả nào với phong ấn trên người nàng cả, vì thế đối với nàng căn bản là có cũng được mà không có cũng không sao.

Tô Duyên có chút kinh ngạc, lúc này, một người hầu chạy đến đưa nàng một tờ giấy, nàng vừa nhìn, sắc mặt thay đổi, liền hỏi: “ Có ai trả giá cao hơn một món tiên khí không?”

Đương nhiên là không có.

“ Vậy ta tuyên bố, miếng Cổ Linh Phù này thuộc về ...” Tô Duyên dừng một chút, “ Vị khách ghế tám lầu ba.” Nói xong, nàng khoát tay, hộp gấm trực tiếp bay về lô ghế số tám.

“ Hả?” Phó Diễn Chi, “ Chúng ta rõ ràng là lô ghế số hai mà!”

“ Đi.” Lâu Nguyệt Đồng bật dậy, nhảy qua cửa sổ.

Phó Diễn Chi đuổi theo, nhìn thấy giữa không trung có một bóng dáng mặc áo bào màu tro đang ngồi trên một chiếc thuyền lá nhỏ, càng lúc càng xa.

Cũng may Lâu Nguyệt Đồng có thể đuổi tới, mang theo Phó Diễn Chi nhảy lên thuyền, chiếc thuyền chỉ chòng chành một chút lại tiếp tục tiến về phía trước.

“ Xem ra bảo vật trên người ngươi không ít.” Lâm Nguyệt Đồng cười lạnh nói với người mặc áo bào màu tro.

Chỉ thấy người kia giật mình, than nhẹ một tiếng khó nghe thấy, không biết là bất đắc dĩ hay thật sự cảm khái, giọng nói nhàn nhạt: “ Đạo hữu cũng thật có mắt.”

“ Chạy nhanh như thế là sợ bị người ta đuổi theo sao?” Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên hỏi.

Trình Tử Xuyên đương nhiên không sợ, hắn chỉ không thích phiền toái, quyết đoán ngậm miệng, không thèm giải thích.

Lâu Nguyệt Đồng lại đắc ý: “ Chúng ta lúc nào cũng gặp nhau, coi như là duyên phận.”

Trình Tử Xuyên đánh giá: “ Nghiệt duyên.”

Lâu Nguyệt Đồng mặc kệ hắn nói cái gì, đợi nàng biến người này thành ‘Huyết nhân’ để xem hắn còn dám nói chuyện như thế với nàng không, đối với tên “ thức ăn” cực phẩm này, nàng lúc nào cũng hết sức bao dung.

Phó Diễn Chi nhìn một lát, bước lên một bước hỏi một câu thăm dò: “ Ngươi tên... Trình Tử Xuyên? Cha mẹ ngươi tên gì?”

“ Vừa mở miệng đã hỏi cha mẹ người ta, như vậy không tốt đâu.” Trình Tử Xuyên trước sau như một, đáp lại bằng giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phó Diễn Chi vội vàng nói: “ Xin lỗi, ta không có ý đó, ta chỉ muốn biết liệu ngươi có phải nhi tử của Tiếu Lăng cô cô, biểu đệ Trình Tử Xuyên của ta.”

Trình Tử Xuyên trầm mặc trong nháy mắt.

Lâm Nguyệt Đồng đầy hứng thú xem một màn này.

Một lúc lâu sau, Trình Tử Xuyên cởi bỏ áo bào màu tro, cơn gió mạnh thổi qua bộ thanh sam, thanh nhã tuyệt luân làm hai mắt người ta phải tỏa sáng, quả nhiên là một thiếu niên tao nhã tuấn dật. Hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi: “ Ngươi là ai?”

“ Thiếu cung chủ Vẫn Lôi Cung, Phó Diễn Chi.” Phó Diễn Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, nhíu mày thật sâu.

Trình Tử Xuyên nghe vậy liền gật đầu, thản nhiên nói: “ Theo lễ, ta phải gọi ngươi một tiếng biểu huynh.”

Phó Diễn Chí im lặng một lúc, sau đó nghiêm nghị nói: “ .... Chuyện năm đó là thế nào? Tại sao Trình gia lại nói các ngươi đều đã qua đời?”

Trình Tử Xuyên nghe được chữ Trình gia, thần sắc càng trở nên lạnh nhạt.

Lâu Nguyệt Đồng nghe được, lười biếng hừ nhẹ: “ Không phải mấy cái thế gia kia đều có những thứ dơ bẩn sao, hắn nói vậy mà ngươi cũng tin? Tên ngu xuẩn, thế mà cũng cố đi tìm hiểu căn cứ.”

Trình Tử Xuyên đơn giản chỉ là kinh ngạc “nhìn” nàng một cái, đột nhiên cảm giác được lời nàng nói tuy châm biếm nhưng lại không có ý châm biếm, còn rất thông thấu.

“ Ta...” Phó Diễn Chi bị nói trúng tim đen liền im lặng, một lúc sau lại nói, “ Ít nhất thì ta cũng có thể hiểu rõ. Ngươi còn sống, vậy Tiếu Lăng cô cô đâu?” Câu sau là nói với Trình Tử Xuyên.

“ Mất rồi.” Trình Tử Xuyên lẳng lặng đáp, “ Năm đó Trình gia có tham niệm, định cướp căn cốt của ta, cha mẹ vì cứu ta, đều bị bọn họ giết!”

Giọng nói của hắn thanh khiết, tĩnh như hồ băng, cái lạnh đi sâu vào lòng người, chỉ bằng một câu ngắn ngủi, hời hợt, Phó Diễn Chi lại phảng phất nhìn thấy được một màu trắng đơn thuần bên trong vỏ bọc vẩn đục làm hắn vô cùng đau đớn, trong nháy mắt chảy nước mắt vì vui mừng.

Đúng lúc này, sát khí cuồn cuộn ập đến từ bốn phía.

“ Ngu xuẩn, ngươi mới ba tuổi sao? Không có thời gian cho ngươi đa sầu đa cảm.” Lâu Nguyệt Đồng đứng lên, lạnh lùng phân phó, “ Xuống đất.”

Cùng lúc đó, Trình Tử Xuyên cũng hạ thuyền nhỏ xuống, ngầm hiểu: “ Các ngươi xuống trước.”

“ ...” Phó Diễn Chi còn chưa bắt đầu phát tiết sự bi thương, có chút không theo kịp tiết tấu của họ, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa. Hai người kia cũng chỉ gặp nhau được hai lần thôi, tại sao lại ăn ý như thế?

Thuyền nhỏ đáp xuống, Trình Tử Xuyên thu nhỏ nó lại rồi cất đi. Lâu Nguyệt Đồng vung tay ném ra vài đạo gió, bực bội vẫy vẫy tay: “ Đến rồi mà còn giấu đầu lòi đuôi, đáng tiếc cái mùi kinh khủng khiến ta muốn nôn mửa lại chẳng giấu được!”

Trình Tử Xuyên thêm vào: “ Không phải người ở phòng đấu giá.”

Phó Diễn Chi lẩm bẩm nói: “ Là ... người của Trình gia.”
Bình Luận (0)
Comment