Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 155



Uông Lạc đưa tay ra túm lấy đứa trẻ, anh ta bật cười: “Chú gấu nhỏ, cháu thật là hư đốn, chú sẽ tức giận đó.”
“A a!”
Đứa trẻ liều mạng hét lên, cúi đầu cắn lấy tay canh, anh túm lấy đầu đứa bé và thở dài: “Vì cháu không nghe lời tí nào nên chú sẽ cho cháu đi đoàn tụ với mẹ cháu.”
Nói xong, chỉ còn lại tiếng rắc rắc, đầu của đứa bé bị anh ta vặn ra, sinh khí của đứa bé hoàn toàn bị cắt đứt, thi thể biến thành vô số những hạt than rơi tung tóe xuống mặt đất.
Lúc đó, những hành khách khác đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tối sầm lại, hai răng răng sắc bén mọc ra, một số không còn là hình người nữa, bắt đầu mọc vảy hoặc hóa thành vỏ cây cổ thụ, biến hóa kỳ lạ.
Uông Lạc nhếch môi thể hiện sự ghê tởm: “Thật xấu xí, ôi mắt của tôi, các anh khiến cho mắt tôi phải chịu tổn thương nặng nề, tôi phải đi gặp các người đẹp để rửa mắt đây, nếu không sẽ bị mù mất!”
Các hành khách bị hóa thành quỷ dữ lao về phía trước, Uông Lạc đá một cái về phía trước, trúng thẳng vào đầu một hành khách.
“Thật mỏng manh, ta còn tưởng rằng mi sẽ mạnh hơn.”
Vương Lệ chán ghét nói.
“Đừng đùa nữa.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Hàn Vũ Sâm đạp cửa, nhanh chóng bước vào, hai tay đưa ra, lòng bàn tay xuất hiện một khối tinh thể băng, anh ta ném quả cầu vào người khách, người khách đó lập tức đông cứng lại như một que kem.


Uông Lạc có chút bất mãn: “Tôi vẫn còn chưa chơi đủ mà.”
Hàn Vũ Sâm lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Đó là lý do mà tôi không muốn cùng anh đi làm nhiệm vụ đấy.”
Uông Lạc nhướng mày, quay người lại đâm thẳng vào ngực hành khách phía sau: “Trừ tôi ra, cậu tìm đâu ra một đối tác vừa đẹp trai, hài hước, lại cường giả như vậy chứ?”
Hàn Vũ Sâm đánh anh ta không thương tiếc: “Nghe nói trước đây anh bị bố dượng đánh? Vì thế mà phải ở trong bệnh viện hơn nửa tháng trời?”
Uông Lạc lộ ra vẻ áp bức và bị lăng nhục: “Lão già đáng chết đó, đợi khi tôi tìm được cơ hội, nhất định tôi phải đòi được món nợ này.”
Cả hai nhanh chóng tiêu diệt được toàn bộ âm binh trong toa tàu, ngoại trừ một số ít đã bị Hàn Vũ Sâm đóng băng, còn lại đều biến thành những hạt than.
Hai người điều tra lại camera thêm một lần nữa, từ đầu đến cuối không có người nào khác khả nghi xuất hiện trong trên chuyến tàu này, nhưng một lúc sau video đã bị dập tắt.
Hai người họ lập tức liên lạc với tổng bộ, đoàn tàu đến ga tiếp theo, bên ngoài đã có các đội quân bao vây, mọi người trên tàu đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Sau khi kiểm tra gần hai ngày, các hành khách phàn nàn rất nhiều, nhưng không phát hiện ra điều gì, những người ở toa thứ tư dường như đột nhiên linh cảm có gì đó thay đổi rất đột ngột.
Những xác chết bị đông cứng và các hạt than rơi trên mặt đất đều được thu thập và gửi đến một viện nghiên cứu chuyên môn ở thủ đô để tiến hành nghiên cứu.
Cả hai đổi máy bay về Hà Thành.
Ở Hà Thành lúc này, trong một tiểu khu cổ kính nhỏ, có một đội cảnh sát đang vây quanh một tòa nhà nhỏ, tiếng gầm thét của dã thú và tiếng la hét liên tục phát ra từ trong tòa nhà.
Tư Hoàng Lăng đứng sau xe cảnh sát, vẻ mặt ảm đạm, hỏi đám thuộc hạ xung quanh: “Vũ khí đã chuyển đến chưa?”
Chưa kịp nói xong, một chiếc xe van chạy tới, xuống xe là một anh cảnh sát với vũ nhiều vũ khí, nói: “Đội trưởng, đây là vũ khí linh năng vừa được thủ đô gửi đến.

Cảnh sát trưởng nói, anh nhất định phải kiểm soát được mọi thứ.”
Tư Hoàng Lăng gật đầu và nói: “Chuẩn bị đi, sẽ không còn ai sống sót trong tòa nhà này nữa đâu.”
Anh cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc: “Vâng.”
Rất nhanh sau đó, nóc của chiếc xe van được mở ra, và một thứ gì đó giống như một thiết bị thu sóng của tivi nhô ra và hướng về phía tòa nhà.
“Á!”
Lại có một tiếng hét thảm thiết nữa, một bóng người văng ra ngoài ngã ngay trước đầu xe cảnh sát, đó là một người phụ nữ trung niên chỉ còn lại nửa cái đầu, bên trong trống rỗng, không còn thấy bộ não đâu nữa.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao gần hai mét nhảy lên bệ cửa sổ ở tầng ba.

Nó không còn có thể được gọi là người nữa, cơ thể của nó đã hoàn toàn hóa thành quỷ, trông giống như một con quỷ Dạ xoa gớm ghiếc ở trong các ngôi chùa, với bốn chiếc răng nanh dài nhô ra khỏi miệng, trên mặt là những vệt máu đỏ chảy dài.

“Rầm!”
Nó gầm lên và lao về phía cảnh sát đang đứng ở dưới, phá vỡ tất cả cửa kính của xe cảnh sát.
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Tư Hoàng Lăng nhấc máy bộ đàm lên và nói một cách dứt khoát: “Châm lửa!”
Từ bên trong của thiết bị bắt sóng đó phát ra tiếng “vù”, tạo ra một làn sóng năng lượng cực lớn, từng lớp sóng năng lượng truyền ra ngoài và hướng về phía tòa nhà.
Con quỷ Dạ xoa đó đột nhiên nhảy dựng lên, nó định nhảy xuống tấn công cảnh sát bên dưới, nhưng đến giữa chừng bị sóng năng lượng chặn lại, một tiếng nổ lớn, nó bị vỡ tan thành những hạt than rơi giữa trời như một cơn mưa, tạo thành một vòng tròn vây quanh xe cảnh sát.
Các anh cảnh sát bị dọa cho sợ tái mặt liền hét lên phấn khích, nét mặt Tư Hoàng Lăng có chút vui mừng, anh cầm bộ đàm lên và nói với những người trong xe: “Tiểu Vương, làm tốt lắm.”
“Đội trưởng… Cứu tôi với…”
Đột nhiên một thét đầy đau đớn phát ra từ trong bộ đàm, Tư Hoàng Lăng thay đổi sắc mặt, anh quay người lao thẳng đến xe van.
Lúc anh sắp đến gần chiếc xe, cửa xe van đột ngột mở tung ra, anh quay người trượt ngang trên mặt đất, cánh cửa xe bay qua đầu.

Anh trượt tới phía trước xe, đạp mạnh hai chân rồi đột ngột nhảy lên.
Trong chiếc xe van lúc này, Tiểu Vương đang điều khiển vũ khí linh năng cũng đã bị hóa quỷ, nửa người bỗng nhiên đen xì, trên da xuất hiện những vết nứt trông như mạng nhện.
“Đội trưởng!”
Tiểu Vương nhìn thủ lĩnh của mình, trong mắt hiện lên hai vệt máu đen: “Đội trưởng, cẩn thận nước…”
Chưa nói xong, anh ta toàn thân run rẩy, bàn tay bị quỷ hóa đó nắm lấy vũ khí trước mặt: “Đội trưởng, tôi không tự chủ được nữa rồi, anh hãy giết tôi đi! Hãy cứu tôi, giết tôi đi!”
Tư Hoàng Lăng cắn chặt hai hàm răng, rút khẩu súng lục trong túi và chĩa vào đầu anh ta, tiếng súng vang lên.
Khẩu súng lục của anh không phải là khẩu súng lục bình thưởng của cảnh sát, mà là khẩu Đại bàng sa mạc nổi tiếng, có độ giật mạnh và có thể bắn trúng đầu chỉ bằng một phát bắn.
Đầu của Tiểu Vương nổ tung, máu đen bắn tung tóe khắp nơi.
Tư Hoàng Lăng lộ rõ vẻ đau khổ, đôi mắt đỏ hoe, Tiểu Vương chỉ mới tốt nghiệp trường cảnh sát được vài năm, sau khi được giao nhiệm vụ, anh đã nhận lời dẫn dắt cậu ấy, hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè, hơn nữa mối quan hệ cũng rất tốt.

Vậy mà hôm nay anh phải tự tay giết chết cậu ta, ngay cả một kẻ cứng rắn sắt đá đến đâu nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ cảm thấy như có ngàn mũi dao cứa vào tim.
Đúng lúc này, phía sau xe van bất ngờ rung lên, Tư Hoàng Lăng giơ súng bắn vào phía sau, có một thứ gì đó đang ở dưới gầm xe, sau đó bất ngờ nổ tung gầm xe, chui vào trong xe và lao tới với vũ khí linh năng.
Thực ra đó là một con chó, một con chó hoang đang hóa quỷ, nó chỉ dài khoảng bốn mươi xăng-ti-mét nhưng vô cùng hung dữ.
Tư Hoàng Lăng cắn chặt răng, nhảy vào và chặn miệng con chó bằng cánh tay của mình và ngăn vũ khí linh năng lại.

Đồng phục cảnh sát trong chốc lát đã bị xé nát, bên trong anh ta còn mặc một chiếc áo giáp mỏng, chiếc răng nanh dù có sắc nhọn đến đâu cũng không thể cắn thủng được chiếc áo giáp đó.
Nhân cơ hội này, Tư Hoàng Lăng rút khẩu đại bàng sa mạc ra và bắn vào đầu con chó một cách dữ dội, cho đến hết sạch đạn trong súng, và đầu con chó hoàn toàn biến thành một quả dưa hấu trống rỗng.
Xác con chó biến thành vô số hạt kim loại, rơi xuống người anh, anh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Đột nhiên, anh cảm thấy mu bàn tay đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào anh đã bị một chiếc răng nanh cắm vào mu bàn tay, miệng vết thương đã biến thành màu đen, có một vài những vệt đen như tơ nhện xuất hiện trên da.
“Đội trưởng!”
Rất nhiều cảnh sát đang vây quanh, Tư Hoàng Lăng hét lớn: “Đừng qua đây!”
Cảnh sát dừng lại, anh ta lớn tiếng nói: “Lập tức huy động nhân lực bảo vệ vũ khí linh năng.

Ai cũng có thể sẽ chết, nhưng vũ khí linh năng không được hỏng!”
Cảnh sát nghiêm túc nhìn anh: “Vâng thưa Đội trưởng.”
Tư Hoàng Lăng nạp thêm một băng đạn vào khẩu súng, sau đó bỏ lại tất cả vũ khí và trang bị khác trên xe: “Giúp tôi nói với cục trưởng rằng nếu như tôi có trở thành một con quỷ, tôi sẽ tự kết liễu cuộc đời mình vào phút cuối, vì vậy không cần phải tìm tôi.”
“Đội trưởng!”
Tất cả mọi người hai mắt đỏ hoe, nhìn anh nhảy xuống xe và biến mất ở cuối con đường.

Có lẽ đây là lần cuối cùng họ được nhìn thấy anh.
Đã hai ngày kể từ ngày sinh nhật của tôi, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cả Hà Thành như chìm trong sương khói.
Vương Khánh vì quá sợ hãi chuyện của dì và em họ mà bị ốm, anh ấy xin nghỉ dưỡng bệnh vài ngày rồi quay lại làm việc, nhưng Tống Anh chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đến hỏi tôi về chuyện liên quan đến phép thuật.

Tôi bị cô ta làm phiền, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với cô ấy một vài điều đơn giản để ứng phó với cô ấy thôi.


Bình Luận (0)
Comment