Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 192



Trong mắt Diệp Vũ Lăng thoáng thất vọng, nhưng miệng lại nói: “Nghe nói người đẹp là một thiên tài vẽ bùa, xem ra nhất định không tệ.


Tôi cười cười không nói gì, nếu như cô ta thật sự cho rằng tôi có bùa chú cao cấp gì đó, chắc chắn đã sớm mở miệng hỏi mua rồi.

Đừng thấy cô gái này cứ xu nịnh tôi, trong lòng thực ra không xem trọng tôi.

Cô gái này xuất thân từ một gia tộc lớn như vậy, kiêu ngạo một chút cũng rất bình thường, hơn nữa ai ai cũng là người tinh ranh, tôi phải cẩn thận ứng đối mới tránh rơi vào tròng của bọn họ.

“Đã không còn sớm nữa.


” Diệp Vũ Lăng đứng dậy, lịch sự cúi người: “Trong nhà tôi còn có việc phải xử lý nên không tiếp cậu được nữa, tạm biệt.


Sau khi cô ấy đi, Chu Nguyên Hạo từ trong ngọc bội bước ra, sắc mặt có chút u ám, tôi có cảm giác như người đi rình mò bị người khác bắt được vậy, không dám nhìn anh ấy.

“Việc của tôi em đã biết cả rồi, bây giờ đã vừa lòng chưa?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn tôi nói.

Ánh mắt tôi có chút lay động, ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo như dao, tôi cảm thấy trên mặt đau rát, anh ấy chỉ nhìn tôi một cái liền quay người đi ra phía cửa.

“Đợi đã.

” Tôi gọi theo anh ấy: “Tại sao anh lại không muốn nói với tôi?”
Chu Nguyên Hạo đi một mạch, tôi cảm thấy trong lòng có chút ấm ức, cảm xúc kìm nén trong lòng bao lâu nay bộc phát ra, lớn tiếng nói: “Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì? Chuyện nhà của anh, một chuyện anh cũng không muốn nói cho tôi biết, chuyện của tôi thì anh đều biết hết, mà tôi lại không biết gì, có phải anh đã có ý định, sau khi lợi dụng tôi để sống lại thì không còn cần tôi nữa?”
Nước mắt rơi trên gò má, tôi dùng sức lau đi rồi nói: “Tôi vốn dĩ đang sống rất tốt, không hiểu anh từ đâu lại xuất hiện, nói tôi là của anh, còn ép buộc tôi phải ở cùng với anh.

Đúng, tôi thừa nhận, là do tôi lúc trước trong mơ đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp nên đã đồng ý ở bên cạnh anh, chúng ta đã là người yêu rồi, tại sao chuyện gì anh cũng không nói với tôi? Nói cái gì mà muốn tốt cho tôi, anh có thực sự xem tôi là bạn gái của anh không? Giữa hai người yêu nhau chẳng lẽ không nên hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau sao? Anh không nói cho tôi, có phải muốn sau khi thành công liền đá tôi đúng không?”
Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối vẫn luôn quay lưng lại với tôi, để tôi phát tiết cho hết, tôi không muốn mình không có khí phách như vậy, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

Tôi lau sạch nước mắt, lúc nhìn lại, đã không còn nhìn thấy Chu Nguyên Hạo nữa rồi.


Trái tim tôi giống như bị thứ gì đó xé vụn ra, đau đớn vô cùng, cuối cùng tôi không kiềm chế được nữa, ngồi xổm xuống, ôm lấy hai chân mình, gục đầu vào đầu gối khóc lớn tiếng.

Tôi cũng không biết mình rốt cuộc đang khóc vì điều gì, hai mươi ba năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi mở lòng với một người đàn ông, anh ấy lại tài giỏi như vậy, bất kể là tướng mạo, thực lực hay gia thế, đều cách tôi đến cả mấy con phố, vì vậy tôi mới hay suy tính hơn thiệt.

Cho dù tôi đã trở nên xinh đẹp, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ là tướng mạo tầm thường trước kia, chỉ là một cô gái làm việc với một đống giấy, ai cũng có thể xem thường tôi, tôi chỉ có thể ngày ngày lãng phí thanh xuân của mình trong đống đồ của người chết, rồi cứ thế già đi.

Vì vậy, khi nghe nói về Chu Nguyên Hạo lúc còn sống cũng là một thiên tài tuyệt thế, tôi mới sụp đổ.

Suy cho cùng, trước mặt anh ấy, tôi vẫn là một người tự ti.

Sự tự ti của tôi không phải do một sớm một chiều hình thành, mà là cả một thời gian dài của tuổi thơ, bị người khác kỳ thị, bị người khác ức hiếp.

Không biết trước đây có ai đã từng với nói, những tổn thương của tuổi thơ là vết thương bên trong, vĩnh viễn sẽ không khỏi, cho dù bạn cho rằng mình đã quên mất rồi, nhưng chỉ cần chạm vào vết thương sẽ chảy máu.

Cũng không biết rằng mình đã khóc bao lâu, cuối cùng cũng đem toàn bộ những uất ức đã kìm nén lâu như vậy phát ra hết, sau đó tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh vỗ vào mặt khiến cho não tôi tỉnh táo hơn một chút.

Tôi nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ ửng, rất đáng thương, xem ra thật sự giống như bị bạn trai đá rồi.

Tôi vỗ vào hai má của mình, nói với bản thân: “Khương Lăng à Khương Lăng, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, có gì nghiêm trọng chứ, anh ấy không cần mình, mình mới không cần anh ấy, con gà ba chân mới không dễ tìm, đàn ông hai chân có gì khó tìm chứ?”
Tuy rằng trong lòng vẫn đau nhưng cũng xem như là tốt hơn được một chút, tôi đi ra từ trong quán cà phê, bắt xe quay trở về khách sạn, Chu Nguyên Hạo không hề quay về.


Tôi không muốn bỏ lỡ buổi đấu giá, lấy điện thoại tìm được số điện thoại của Hoắc Khương Đạt, gọi điện cho anh ta, nhờ anh ta giúp tôi lấy số cho buổi đấu giá nhà họ Lưu, Hoắc Khương Đạt hoàn toàn đồng ý, không đến một tiếng đồng hồ, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa, đột nhiên giật mình, không ngờ rằng người ngoài cửa lại là Diệp Vũ Lăng.

“Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi.

” Trên mặt Diệp Vũ Lăng mang theo một nụ cười, đưa một phong thư qua.

Phong thư đó màu đen, bên trên có hoa văn vàng phong cách giàu có thời Hán, đơn giản, thanh lịch, tôi mở phong thư ra, bên trong có một tấm thẻ, tấm thẻ cũng màu đen, bên trên in một chữ “Lưu” kiểu chữ triện.

Tôi bối rối nhìn cô ấy, Diệp Vũ Lăng nói: “Tôi nợ tổ trưởng tổ hai Hoắc Khương Đạt một ân tình, chỉ là không ngờ người trong thư mời lại là cậu.

” Nói rồi cô ấy nháy mắt với tôi: “Trước đây cậu nói Chu Nguyên Hạo có việc nên rời đi rồi, tôi còn không tin, bây giờ tôi thực sự tin rồi, chỉ là hiện tại tôi không hiểu tại sao anh ấy lại cam lòng bỏ lại cậu, một người xinh đẹp như hoa thế này mà một mình rời khỏi, anh ấy không sợ có người cầm dao đoạt tình, đào góc tường nhà anh ấy à.




Bình Luận (0)
Comment