Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 218



Tôi nhịn không được ở trong lòng liền giơ ngón tay cái lên chỉ về phía hai người này, tôi sẽ không so đo với những lời mà bọn họ vừa nói.

Hai anh em Từ Sơn lại quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có ý thăm dò.

Diệp Vũ Lăng nói với tôi: “Đừng để ý đến bọn họ, hai người này khốn nạn có tiếng rồi.”
Từ Sơn cười nói: “Tôi gọi đây là cảm giác vui vẻ.”

“Đi thôi, cảm giác vui vẻ cái con khỉ nhà anh.” Diệp Vũ Lăng giận dữ quát: “Tôi thấy hai người sớm muộn gì cũng sẽ chết vì chính cái miệng này.

Tiểu Lăng, đi thôi.”
Từ Sơn cắt một tiếng: “Thật vô văn hóa.”
Tôi trợn tròn mắt, hai người này thật sự là mồm miệng khốn nạn đến mức không gì sánh được.
Đi qua một cánh cửa gỗ hình trăng tròn, phía trong cánh cửa là một phòng trà được trang trí rất đẹp mắt, một bàn trà đặt ở phía trước, ngồi phía sau là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trên bàn trà bày một bộ dụng cụ uống trà, người phụ nữ đó vẫn đang nấu trà.
Tôi có chút sửng sốt.
Đó thực sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp, vẻ đẹp khác với vẻ đẹp bình thường, là một vẻ đẹp tinh tế thuần khiết, trên người cô ấy mặc một chiếc váy lụa màu trắng, một mái tóc đen dài búi lên phía trên đỉnh đầu, cắm một cây trâm gỗ phong cách cổ xưa, quả thực giống như tiên nữ từ trong bức tranh bước ra.
Lúc này, trong tay cô ấy bưng một cái ấm trà tử sa, đang rót nước vào một ấm trà đầy trà khác, động tác như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng tao nhã, nhìn cô ấy nấu trà, cũng là một cách hưởng thụ.
“Người này chính là con gái lớn nhà họ Văn – Văn Diên Ương.” Diệp Vũ Lăng nói, nói xong, cô lén nhìn sắc mặt tôi, thấy tôi ngoại trừ kinh ngạc ra thì không có biểu cảm nào khác, nhịn không được thấp giọng nói thêm một câu: “Cô ấy là thanh mai trúc mã của Chu Nguyên Hạo.”
Tôi cảm giác rõ ràng được ngọc bội trong lòng rung lên một chút.
Sắc mặt tôi ngay lập tức kém đi.

Trong phòng trà đã có người ngồi, Văn Diên Ương ngẩng đầu lên, mỉm cười với chúng tôi, nói: “Cô Khương, cô Diệp, chào mừng hai người, mời ngồi.” “
Vị trí của tôi rất gần với bàn trà, tôi không kiềm chế được liền cau mày, đây có nghĩa là gì chứ?
Tôi bình tĩnh ngồi xuống, phát hiện Uông Lạc cũng tới, anh ta vẫy vẫy tay với tôi, ném cho tôi một cái nháy mắt.
Tôi phát hiện, những tài năng trẻ đang ngồi ở đây, tu vi phần lớn đều là cấp bậc thứ hai và cấp bậc thứ ba, ngay cả một người cấp bậc thứ nhất cũng không có, xem ra cấp bậc thứ nhất sẽ không đủ cách tham gia hội trà này.
Tôi cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang thăm dò, hầu như tất cả mọi người đều đang bí mật quan sát tôi, có vẻ như những gì tôi đã làm tại buổi đấu giá đã khiến cho tôi thật sự được nhiều người biết đến.
Mắt tôi nhìn xuống mũi, nguy hiểm bất động.
“Có bằng bạn bè xa đến, cũng vui vẻ.” Văn Diên Ương mở miệng nói, thanh âm ôn nhu êm ái: “Các vị đều là tài năm trẻ trong giới tu đạo Hoa Quốc, có thể đến tham gia hội trà của nhà họ Văn chúng tôi, là vinh hạnh của nhà họ Văn chúng tôi.

Diên Ương ở tại đây cảm ơn các vị.”
“Cô Văn.” Vừa dứt lời, bỗng nhiên một phụ nữ trẻ tuổi ngồi đối diện nói: “Nếu như tôi không nhớ lầm, hội trà này, không phải chỉ có thể mời các tu sĩ thiên tài ưu tú nhất của Hoa Quốc thôi sao?”
Văn Diên Ương mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Hơn nữa, tu sĩ được mời, nhất định phải có cống hiến, đóng góp cho Hoa Quốc, đúng không?” Người phụ nữ trẻ tiếp tục.

Văn Diên Ương tiếp tục mỉm cười: “Đúng thế thưa cô Ngô.” “
Cô Ngô nhìn về phía tôi, đáy mắt hiện lên một chút khinh miệt: “Nếu như vậy, người phụ nữ này nhìn rất lạ, không biết là con cháu của nhà nào?” Ở cấp độ nào? Đã đóng góp những gì cho Hoa Quốc chứ?”
Tôi học một chiêu thức của thuật ẩn thân được trong sách mà bà nội để lại, bình thường ở bên ngoài, đều thu liễm khí tức, trừ phi căn cơ tu vi cao hơn tôi, nếu không thì sẽ là không thể nhìn thấu tu vi của tôi.
Người tu đạo ở bên ngoài đều sẽ ngưng tụ hơi thở, chỉ là hội trà hôm nay, tu vi giống như là một chiếc áo choàng lộng lẫy, là biểu tượng cho thân phận của mình, tất cả mọi người đều đã phóng ra khí tức, mà tôi, bởi vì rất ít khi tham gia tụ họp như vậy, cho nên cũng đã quên mất.
Cô Ngô này là tu vi cấp bậc thứ hai, tôi vốn đã định lập tức phóng ra khí tức, nhưng nghĩ lại, ở thời điểm hiện tại làm như vậy, có phải có chút ý thế ức hiếp người khác hay không?
Diệp Vũ Lăng áy náy nhìn tôi một cái, cô ấy cũng đã quên không nhắc nhở tôi.
Văn Diên Ương vẫn mỉm cười, chậm rãi nói: “Vừa hay, nhân cơ hội này tôi sẽ giới thiệu về người phụ nữ này cho mọi người một chút.

Người phụ nữa này họ Khương, tên là Khương Lâm, tu vi ở cấp độ ba, lần này vụ bán đấu giá tại nhà họ Lưu, lập được không ít công lao.”


Bình Luận (0)
Comment