Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 229



Tôi cố nén sợ hãi, nở một nụ cười mếu máo với cô gái nhỏ: “Em gái, em thả chị xuống được không? Như vậy chị có thể chơi với em rồi.


“Được ạ.

” Không ngờ rằng cô gái nhỏ lại dễ nói chuyện như vậy, “Nhưng rễ cây này nhìn có vẻ rất rắn chắc, có lẽ Masako không tháo được đâu, vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Hoá ra nữ quỷ này tên là Masako.

Tôi đang muốn nói chuyện, tiếp tục lừa cô bé giúp tôi, ai biết lại nghe thấy cô bé nói: “Em nghĩ ra cách rồi, chỉ cần cắt bỏ những bộ phận bị trói trên cơ thể của chị chẳng phải là được rồi sao?”

Tôi thầm mắng trong lòng một câu chửi thề, não em đặc biệt có vấn đề sao, logic của em là thầy giáo thể dục dạy phải không?
Nữ quỷ Masako vỗ vỗ tay nói: “Mình thật thông minh, lại có thể nghĩ ra một cách hay như vậy.

Chị, chị đợi em, em sẽ tới thả chị xuống dưới.


Nói rồi con bé mở tay ra, ngón tay lại có thể dài nhanh chóng, dài khoảng chừng một gang tay, móng tay của mỗi một đầu ngón tay đều vô cùng sắc bén, con bé cười nói: “Chị gái, em tới nha.


“Từ từ!” Tôi vội vàng kêu lên, “Chị nghĩ thông suốt rồi, chị vẫn nên treo ở đây thì tốt hơn, phong cảnh trên cao đẹp như vậy, chị đều không muốn xuống dưới.


Con bé lập tức biến sắc, hai mắt biến thành hai cái lỗ đen lớn, miệng mở to, quát: “Chị lừa em, chị không chơi với em, chị là người xấu! Em muốn giết chị! Giết chị!”
Nói xong, hai chân con bé liền giẫm trên mặt đất, đột nhiên lao tới phía tôi.

Tướng quân Kim Giáp ở trong lồng sắt giống như phát điên lao vào lồng cây, móng vuốt của con bé đã vươn tới trước mặt tôi, tôi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhắm mắt lại.

Nhưng, đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, tôi kinh ngạc mở to mắt, thấy Chu Nguyên Hạo che ở trước mặt tôi, móng vuốt của con bé đâm vào bụng anh ấy, và rễ cây của Chu Nguyên Chính đâm vào bờ vai của anh ấy.

Con bé dùng hết sức lực rạch một vết thương thật lớn trên bụng anh ấy, ruột từ miệng vết thương chảy ra.


“Nguyên Hạo!” Tôi sợ hãi kêu lên, trong nháy mắt Chu Nguyên Chính biến sắc, khoảnh khắc đó sự phẫn nộ hiện lên trên khuôn mặt cậu ta, cậu ta đột nhiên rút rễ cây về, sau đó hóa thành vô số rễ cây, đồng thời đâm xuyên qua cơ thể của con bé kia, quật nó đến dập nát.

“Đồ vô liêm sỉ.

” Chu Nguyên Chính giẫm chân lên cái đầu nát bét của con bé, tức giận nói, “Chỉ có ta mới có thể giết hắn, ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì, cũng dám giành với ta.


“Chu Nguyên Chính, cậu là đồ khốn kiếp, thả tôi ra!” Tôi hét to.

Chu Nguyên Hạo che vết thương lại, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, Chu Nguyên Chính hừ lạnh một tiếng, ra tay lại một lần nữa, rễ cây đâm xuyên cơ thể anh, hung hăng treo anh ấy ở trên vách tường.

Chu Nguyên Chính đi đến trước mặt tôi, nắm cằm tôi, nhìn anh của cậu ta, cười giễu cợt: “Anh, anh thích cô ta như vậy sao? Chẳng phải chỉ là một phụ nữ mà thôi, anh lại có thể nguyện ý vì cô ta mà không cần mạng sao.


Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Cậu sẽ không hiểu.


Chu Nguyên Chính cười ha ha: “Nói rất đúng, tôi không hiểu, quả thật là tôi không hiểu, nhìn xem dáng vẻ hiện tại của anh, nếu như phải biến thành dáng vẻ này như anh, tôi cũng không muốn hiểu.


Nhưng….

.


Cậu ta tiến đến trước mặt tôi, nói: “Nhưng tôi lại hiểu ra một chuyện rất quan trọng, cô ta, chính là điểm yếu của anh, bây giờ, điểm yếu của anh đang nằm trong tay tôi.


Nói rồi, cậu ta lè lưỡi, hung hăng liếm trên mặt tôi, tôi cảm thấy rất ghê tởm, liều mạng muốn né tránh, nhưng lại bị cậu ta nắm lấy mặt một cách tàn nhẫn, còn để lại mấy dấu tay trên mặt tôi.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Nguyên Hạo xuất hiện vài phần phẫn nộ: “Chu Nguyên Chính! Cậu quả thực không bằng cầm thú!”
“Ở trong mắt anh, chẳng phải tôi vẫn luôn là không bằng cầm thú sao?” Chu Nguyên Chính nói, “Anh, hôm nay tôi sẽ để cho anh mở mang tầm mắt một chút, cái gì mới thật sự gọi là không bằng cầm thú.


Cậu ta tiến đến bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Cô nói xem, nếu như tôi giết cô ở đây ngay trước mặt anh ta, thì sẽ thế nào?”


Bình Luận (0)
Comment