Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 262



Nói rồi, anh ta quay đầu lại nhìn về phía góc nhà phía Đông Bắc, chỗ đó đặt một cái tủ, rất cũ nát, sơn ở trên mặt đã tróc xuống.

“Tủ này được làm từ gỗ đào.

” Ngón tay Trương Hoằng Thái xẹt qua cái tủ cũ nát, sau đó sắc mặt nghiêm trọng, nâng cái tủ lên, đặt sang một bên, phía dưới cũng có một dấu vết, giống như là đặt một vật hình tròn nào đó.

“Là gương bát quái trấn thi.


” Sắc mặt Trương Hoằng Thái thay đổi, bỗng nhiên cảm giác thi thể dưới nền đất cử động, có thứ gì đó sắp ra, la lên một tiếng không tốt, mặt đất liền chợt nổ tung, xi măng hòn đá bay loạn xạ khắp nơi.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt hai người, hai người chưa nhìn thấy rõ mặt nó, đã cảm giác được một luồng áp lực mạnh mẽ, ép bọn họ không dám ngẩng đầu.

Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, vừa lúc chiếu vào người đó, người đó cao chừng một mét chín mươi, thân hình như một tòa tháp sắt, trên người đeo một bộ xích rách nát, dưới mái tóc bù xù, có thể lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt với đường nét cương nghị.

“Cương thi!” Trương Hoằng Thái kinh hãi.

Trong một thị trấn nhỏ, ở dưới một gian phòng nhỏ, lại có thể trấn áp một con cương thi! Hơn nữa nhìn dáng vẻ, còn là trấn áp mấy chục năm.

Lão Trương này ở đây cả đời, lẽ nào là để trấn áp con cương thi này sao?
Trương Hoằng Thái đột nhiên rất kính nể với vị sư huynh ngoài môn phái này.

Uông Lạc đã ra tay, trong tay hắn không biết từ khi nào có nhiều hơn một cây gậy, gậy gộc làm từ cây táo, sơn màu mận chín, một cây gậy đánh ra mang theo một trận gió sắc bén.

Cương thi nắm được cây gậy, lòng bàn tay sột soạt, khói đen bốc ra, nhưng cũng chỉ như thế, cương thi giơ tay đánh một quyền vào ngực Uông Lạc, đánh bay Uông Lạc ra ngoài, Uông Lạc ở giữa không trung hộc ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất xương sườn trên ngực bị gãy, một trong số đó xuyên qua phổi, hắn giãy giụa hai lần, không thể đứng lên được.

Cổ tay Trương Hoằng Thái di chuyển, Long Tuyền bảo kiếm bay ra, chia làm tám thanh kiếm trong không trung , tạo thành bát quái kiếm trận, phi về phía cương thi.


Cương thi nâng cánh tay lên, một chiếc rìu lớn mọc ra từ lòng bàn tay to như chiếc quạt hương bồ của hắn ta.

Trương Hoằng Thái hít một hơi, nó lại có thể đến cả vũ khí bổn mạng của mình cũng luyện hóa ra được?
Đây vốn không phải là cương thi bình thường, thực lực của nó, chỉ cách Hạn Bạt một bước xa.

Một rìu của cương thi bổ về phía bát quái kiếm trận, Trương Hoằng Thái thừa cơ nhảy dựng lên, xoay người chạy ra bên ngoài.

Thật buồn cười, một con cương thi, không chạy thì chờ bị nó chém thành thịt vụn sao?
Một rìu kia bổ xuống, Long Tuyền bảo kiếm trực tiếp bị chém bay, cắm vào vách tường , phát ra một tiếng trầm vang “đùng”, trên thân kiếm bất ngờ xuất hiện một lỗ hổng.

Và trên chuôi rìu, cũng xuất hiện lỗ hổng, chỉ là lỗ hổng trên rìu nhanh chóng phục hồi như vết thương bằng thịt.

Giữa vài giây ngắn ngủi, Trương Hoằng Thái đã vọt tới trước mặt Uông Lạc, khiêng hắn lên rồi chạy ra bên ngoài, bỗng nhiên cương thi xuất hiện, trong khoảnh khắc đuổi theo phía sau anh ta, một chân đá vào lưng anh ta.

Cũng may thực lực của Trương Hoằng Thái không yếu, vào giây phút cuối cùng hơi nghiêng nghiêng cơ thể, chân kia không đạp được đến xương sống, nhưng nửa bên xương sườn bên phải tất cả đều bị đá văng ra, cú đấm cực mạnh đánh bật anh ta ra ngoài, va thật mạnh đánh vào vách tường phòng đối diện, khiến vách tường lõm một vết sâu hình người, các vết nứt xung quanh lan rộng giống như mạng nhện.

Cương thi cũng không vì vậy mà buông tha cho hai người, trong nháy mắt liền đuổi theo, giơ rìu trong tay lên.


Hai người Trương Hoằng Thái và Uông Lạc, căn bản không còn lực đánh trả, trận chiến đấu này, quả thực chính là nghiền áp một mặt.

Hai người than khóc trong lòng: Toi đời rồi.

Chính vào ngay lúc này, bỗng nhiên một bóng người nhanh chóng vọt tới trước mặt cương thi, lúc chiếc rìu giờ lên định chém, chặn cán búa lại.

Một tấm trấn tà phù cực lớn bay ra, chụp chính xác vào ngực cương thi, động tác của cương thi dừng một chút, lui về phía sau một bước, bóng dáng kia nhân cơ hội xoay người, mỗi tay một người, xách hai người lên, lao ra đường lớn như một tia chớp, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Cương thi cầm theo rìu, cổ cứng đờ chậm rãi cúi xuống, nhìn về phía một cổ tay khác, bên trên đéo một sợi dây chuyền ngọc, dưới sợi dây chuyền là một viên ngọc trai màu đen, to bằng ngón tay cái.

Chăm chú nhìn viên ngọc trai kia hồi lâu, hắn đi nhanh về phía trước.




Bình Luận (0)
Comment