Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 333



Nhưng ai cũng biết một khi sử dụng ma túy, chính là đang ở trên con đường không thể quay trở lại.

Có người nói cho dù có dùng ma túy thì tương lai mới bỏ được, nhưng tôi biết, muốn cai nghiện ma tuý hoàn toàn là rất khó, nhiều người còn không bỏ được thuốc lá, chứ đừng nói đến ma túy.

Sau khi tôi nghe thấy tin tức này, vẫn luôn tiếc hận cho thầy ấy, nhưng hôm nay xem ra, tình hình dường như không phải đơn giản như vậy.

“Tướng quân Kim Giáp.

” Tôi thấp giọng nói, “Phân ra một phân thân nữa, giám sát hiệu trưởng Đồng.


Tướng quân Kim Giáp nhận mệnh lệnh, lập tức phân ra một con, lén lút bò vào văn phòng hiệu trưởng.


Chúng tôi đi được không bao lâu, di động trên người hiệu trưởng Đồng vang lên, trên mặt ông ta hiện lên một ý cười nhàn nhạt, nói với đầu dây bên kia điện thoại nói: “Hàng của các người, đã chuẩn bị xong.


Tôi bảo phân thân của tướng quân Kim Giáp đến gần một chút, bò vào trong ngăn kéo bàn làm việc, âm thanh của microphone truyền đến: “Hiệu trưởng Đồng, lần này hàng hoá ba nghìn vạn, nếu như có cái gì sai sót, ông cũng đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác.


Hiệu trưởng Đồng lấy một điếu xì gà từ trong túi áo ra, châm lửa, đắc ý hút một hơi, nói: “Anh Mã, tôi anh còn không tin được sao? Bảo đảm sắp xếp ổn thỏa cho anh.


Anh Mã kia hừ lạnh một tiếng: “Lần trước không phải bị một thầy giáo trong trường các người phát hiện sao?”
Trong mắt hiệu trưởng Đồng hiện lên một tia tàn nhẫn: “Chuyện đó, tôi đã xử lý xong rồi.

Anh yên tâm, giấu hàng hoá trong tượng thạch cao, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.


“Như vậy là tốt nhất.

” Hắn nói, “Địa điểm giao hàng, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh.


Nói xong, đối phương ngắt điện thoại, hiệu trưởng Đồng hừ lạnh một tiếng trong điện thoại: “Có gì đặc biệt hơn người, lại dám diễu võ dương oai trước mắt tôi, không có tôi, chuyện làm ăn của các người có thể làm thuận lợi như vậy sao?”
Tôi chau mày, xem ra mọi chuyện đã rõ ràng, thầy Mễ hệ điêu khắ, chính là hiệu trưởng Đồng giết chết.

Tôi bảo tướng quân Kim Giáp nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng Đồng, về tới nhà, nói chuyện này cho Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Vị hiệu trưởng vừa mới nhậm chức này của các em, có thể là đang buôn lậu ma túy.



Tôi hít một hơi lạnh, tôi sớm nên nghĩ đến, ông ta tiêm thuốc độc cho thầy giáo Mễ, có thể nghĩ tới việc dùng cách này giết người, tuyệt đối không thoát được liên can với ma tuý.

Tôi cắn răng nói: “Bọn họ nhất định là dùng tượng thạch cao của hệ điêu khắc cất giấu ma túy, bị thầy Mễ phát hiện, đã giết người diệt khẩu.


Chu Nguyên Hạo kéo tôi vào trong lòng, nói: “Chuyện này vẫn là giao cho cảnh sát đi xử lý đi, chúng ta chỉ lo chuyện âm phủ, mặc kệ chuyện dương gian.


Tôi gật gật đầu, gọi điện cho Tư Hoàng Lăng, sau khi Tư Hoàng Lăng nghe xong, sắc mặt rất nghiêm trọng, anh ấy nói: “Khương Lăng, manh mối mà cô cung cấp rất quan trọng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ, lấy lại công đạo cho vị thầy giáo đã chết kia.


Tôi nhẹ nhàng thở ra, hy vọng có thể mau chóng bắt hiệu trưởng Đồng và tên anh Mã kia về quy án.

Mà lúc này, Lâm Khả Khanh và Quách Thiên Ngọc lại cầm đèn pin, đi vào khu dạy học hệ điêu khắc.

Trong nhà Quách Thiên Ngọc tương đối nghèo, bởi vậy cô ấy nhờ vào mối quan hệ, tìm một công việc thu dọn tác phẩm nghệ thuật trong trường học.

Hôm nay lúc ban ngày, cô ấy ở hệ điêu khắc thu dọn tượng thạch cao, khóa cửa lại, rồi đi về nhà, kết quả sau khi trở về, mới phát hiện túi tiền của mình để ở trong phòng học, lại vội vội vàng vàng trở về trường học.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, kỳ nghỉ đông, trong trường học đã không còn người, buổi tối khu dạy học trống không, lại cắt điện, vô cùng sợ hãi.

Vừa hay Lâm Khả Khanh chưa về nhà, Quách Thiên Ngọc đành phải cầu xin cô ấy đi cùng mình tìm bóp tiền, Lâm Khả Khanh đành phải đồng ý.

Buổi tối khu dạy học cửa lớn đều không đóng, đèn hàng lang rất mờ, chỉ có đèn xanh của lối thoát hiểm bật sáng, chiếu sáng toàn bộ hành lang càng thêm kỳ quái và đáng sợ.

Quách Thiên Ngọc lôi kéo tay áo của Lâm Khả Khanh, nói: “Khả Khanh, nếu không, chúng ta trở về đi, nơi này cũng quá đáng sợ, thầy Mễ hệ điêu khắc, chính là chết ở đây.



Lâm Khả Khanh vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, an ủi cô ấy nói: “Đừng sợ, có tớ ở bên cạnh cậu rồi còn.

Trong bóp tiền kia có tiền khám bệnh của mẹ cậu, trong bệnh viện đang chờ thanh toán hoá đơn.


Trong lòng Quách Thiên Ngọc rất rối rắm, giãy giụa hai cái, vẫn là khẽ cắn môi tiếp tục đi vào.

Hai người đi vào phòng học trong một góc của tầng hai, Lâm Khả Khanh hỏi: “Là nơi này sao?”
Quách Thiên Ngọc gật gật đầu, móc ra chìa khoá từ trong túi, vừa mới cắm vào ổ khoá, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia phát ra từ chỗ cửa lớn tầng dưới, đã trễ thế này, ai sẽ đến nơi này?
Tiếng bước chân rất loạn, nghe giống như có vài người, hai người cảm thấy có chút không đúng, Lâm Khả Khanh hạ giọng, nói: “Mau, chúng ta mau trốn đi.


Quách Thiên Ngọc tay chân luống cuống mở cửa phòng học ra, bên trong bày đầy đủ loại tượng thạch cao, hai người lo lắng nhìn một vòng, cuối cùng chui vào góc trong ngăn tủ.

Cơ hồ cùng lúc đó, cành cạch một tiếng, cửa mở.




Bình Luận (0)
Comment