Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 341



Tôi biết, trong lòng Chu Nguyên Hạo, trừ mẹ của anh ra thì có thể khiến anh kính nể và không thể bỏ mặc cũng chỉ có người ông nội này thôi.

Ông nội hy vọng một nhà có thể đoàn tụ thì anh tuyệt đối sẽ không làm trái.

“Ông nội còn nói để tôi đưa em về.

” Chu Nguyên Hạo nâng mặt tôi lên, nói: “Khương Lăng, người nhà tôi và người nhà bình thường khác không giống nhau, giữa các nhà ngoài mặt rất tốt, thật ra thì trong tối lại lục đục với nhau, nếu như em không muốn đi…”
“Không, tôi phải đi.

” Tôi nhéo mặt anh một cái, nói: “Một nơi hiểm ác như vậy, làm sao tôi có thể để một mình anh đi đối mặt được?”
Ánh sáng trong mắt Chu Nguyên Hạo tựa như bị tan ra, ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân, anh kéo tôi vào trong ngực ôm thật chặt, chỉ hận không đem tôi hòa vào trong cơ thể anh.


“Được rồi, được rồi, còn vậy nữa thì tôi tắc thở mất.

” Tôi lấy tay đẩy ngực anh ra, nói.

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi thật sâu, xúc động nói: “Có người vợ như vậy thì người chồng còn muốn gì nữa đây.


Mặt tôi đỏ lên, nói: “Còn chưa đến mức đó đâu, tôi còn chưa nghĩ ra có muốn gả cho anh hay không đâu, anh đừng có học theo bà Quỳnh Dao, câu nào cũng là ngôn tình.


Anh cố ý trừng mắt: “Không gả cho tôi thì em còn muốn gả cho ai?”
Tôi suy nghĩ rất nghiêm túc: “Hình như Cao Thanh Hoàng cũng không tệ, nhà giàu lại đẹp trai, còn rất ôn nhu, nếu không Tư Hoàng Lăng cũng được, quyền cao chức trọng, bằng không thì Vân Kỳ cũng không sao, thực lực hùng mạnh, sống được lâu, rất thông thái…”
Lời còn chưa nói hết thì đã bị anh chặn lại, hôn một trận kịch liệt.

Hôn đến nỗi tôi sắp không thể hít thở được thì anh mới buông tôi ra, sau đó nói: “Em còn nhớ nhung ai thì nói một lần luôn đi, tôi sẽ đi giết từng người từng người bọn họ.


Tôi liếc mắt: “Người theo tôi rất nhiều, anh có thể giết hết từng người sao?”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Không thử chút thì làm sao biết không giết được?”
“Được rồi, được rồi, anh thôi đi.

” Tôi vỗ vỗ khuôn mặt của anh: “Tôi buồn ngủ rồi, anh đi chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta lên đường, tôi còn chưa đi dạo chơi ở thủ đô Hoa Quốc đâu.



Giữa trưa ngày hôm sau, chúng tôi lên máy bay để đến thủ đô.

Lần này chú Trịnh giúp bọn tôi đặt ghế hạng nhất, tôi vừa uống rượu vang trên máy bay phục vụ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay lập tức phải gặp người nhà Chu Nguyên Hạo, trong lòng tôi vẫn có chút khẩn trương.

Chu Nguyên Hạo nói với tôi nhà anh là một gia tộc lớn, mỗi khi đến tết Nguyên Đán thì mấy người chú và các anh chị em họ phải về nhà chính để ăn tết.

Nhà họ Chu cũng có rất nhiều dòng thứ, người tài giỏi trong những dòng thứ này sau khi có được cái gật đầu đồng ý của ông cụ Chu thì cũng sẽ đến nhà chính để ăn tết.

Vì vậy, những dòng thứ này cũng xem như là rất vinh dự khi được ăn tết ở nhà chính của nhà họ Chu.

Bỗng nhiên, Chu Nguyên Hạo đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói: “Đừng khẩn trương.


“Tôi mới không có khẩn trương đó.

” Tôi vội vàng nói.

Chu Nguyên Hạo cười: “Tay của em vẫn luôn run đây này, vậy mà nói là không khẩn trương sao?” Anh tách những ngón tay của tôi ra, dùng ngón tay trỏ sờ vào trong lòng bàn tay tôi, nói: “Em nhìn xem, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh này.


Mặt tôi đỏ lên, vịt chết còn mạnh miệng mà nói: “Tôi chẳng qua là… Chẳng qua là có chút say máy bay mà thôi.



Chu Nguyên Hạo lén bật cười, cưng chiều nói: “Được, em nói là say máy bay thì chính là say máy bay vậy.


Mặt tôi càng đỏ hơn.

Bỗng nhiên anh cầm tay tôi lên, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Khương Lăng, sau khi em đến nhà họ Chu, có thể sẽ bị coi thường, nhưng em yên tâm đi, tôi sẽ không để cho em phải chịu ấm ức đâu.


Tôi cười một tiếng, nói: “Tôi là loại người sẽ để mình bị ức hiếp sao?”
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi thật sâu, ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, nhuộm màu tóc của anh thành một màu nâu rất đẹp, tròng mắt của anh không phải là màu đen tuyền, mà trong đó mang theo một màu nâu nhạt, ánh nắng mặt trời đã lưu lại một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt trong đó.

Từ sau khi thăng cấp lên quỷ Nhiếp Thanh, trừ mười hai giờ giữa trưa ra thì ngày thường anh đều có thể di chuyển dưới ánh mặt trời, không khác gì một người sống bình thường cả.

Tôi bỗng nhiên đứng lên, nửa người trên nghiêng về phía trước qua bàn ăn, tiến lên hôn nhẹ một cái lên môi của anh.

Mặc dù chỉ là cái hôn lướt qua, nhưng nó mang theo cả tình cảm, tựa như mỗi một lần hôn trước kia, thậm chí là mỗi một lần thân mật cũng không bằng một cái hôn này.




Bình Luận (0)
Comment