Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 343



Chu Nguyên Hạo đẩy cửa, nhìn thấy ông cụ Chu đang ngồi trước bàn, trên bàn đang để một con cờ bị vây, trên bàn cờ là ván cờ đã đánh được một nửa.
“Ông nội.” Chu Nguyên Hạo tiến lên trước nói.
“Nguyên Hạo à, về rồi hả.” Ông cụ Chu nói: “Mau, mau tới đây xem, bước tiếp theo ông nên đi như thế nào mới có thể phá được ván cờ này.


Chu Nguyên Hạo đi qua, ngồi đối viện ông ấy, cúi đầu nhìn ván cờ này, sau đó lấy một con cờ, để vào một vị trí trong đó, tôi lại gần đó xem, nhưng nhìn không hiểu.

Ai biết được ông cụ Chu vỗ tay nói: “Tuyệt, tuyệt lắm, nước đi này đi tựa như tự sát, nhưng thật ra là từ trong chỗ chết tìm ra sự sống, ông thừa biết, nhóc con con nhất định sẽ đi bước này.


Chu Nguyên Hạo cười, nói: “Ông nội, đã lâu không gặp, nhìn khí sắc của ông rất tốt.
“Xương già của ông đây vẫn còn được lắm.” Ông cụ Chu cười nói, sau đó nhìn sang hai chúng tôi, nói : “Xem ra hai đứa cũng không tồi, rất hoà hợp.”
Tôi đỏ mặt, nói: “Ông.”
Ông cụ Chu cười lớn nói: “Được rồi, được rồi, không chọc hai đứa nữa, dịp lễ sang năm này, vốn là định cho hai đứa trẻ tụi con trải qua thế giới riêng của hai người, nhưng hai đứa cũng biết, ông lớn tuổi rồi, con người ấy mà, tuổi lớn rồi thì lại thích cả nhà cùng nhau đoàn viên đón năm mới.


Nói đến đây, ông ấy nhìn sang Chu Nguyên Hạo, thở dài một hơi: “Nguyên Hạo à, ông biết ba của con thiên vị, đã làm việc không phải con người nên làm, nhưng đó dù sao cũng là ba của con.”
Chu Nguyên Hạo thản nhiên mà nói: “Ông nội, lời này không nên nói với con, mà là nên nói với ông ấy.”
Ông cụ Chu bị nghẹn một lúc, lại thở dài, nói: “Ông có ba đứa con trai, hai đứa con gái, nhưng thương nhất là ba của con, chỉ đáng tiếc, đứa nhỏ này lại chết không nói lí, không cần biết đúng sai, cũng không có cách để cứu vãn rồi, haiz….”
“Ông nội.” Chu Nguyên Hạo thấy ông ấy đau lòng, không nhịn được kêu lên một tiếng, ông cụ Chu xua xua tay, nói: “Ông biết trong lòng con ấm ức.


Con yên tâm, đợi sau khi qua tết, nếu như bố của con dám cho con sắc mặt không tốt, thì ông tuyệt đối sẽ không tha cho nó đâu.


“Cảm ơn ông nội.“ Chu Nguyên Hạo cúi đầu nói.
“Được rồi.” Ông cụ Chu nói: “Đứa nhỏ này lần đầu tới nhà họ Chu chúng ta, con dẫn bé nó đi xem xung quanh nhà đi.


“Dạ, ông nội.” Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi một vòng quanh nhà, sau đó đến một căn phòng ở lầu ba, mở cửa phòng ra, mùi nắng thoang thoảng trong không khí làm cho người ngửi cảm thấy rất thoải mái trong lòng.
Trước khi tới, tôi còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi thấy là người bố cặn bã thì tôi liền không còn chút hồi hợp nào, còn biến thân trở thành nữ đấu sĩ, ai dám đối xử không tốt với Chu Nguyên Hạo, tôi sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp mười lần.
Chu Văn Mộc chắc chắn sẽ không đấu võ mồm với tôi, ông ta chỉ lạnh lùng nói với Chu Nguyên Hạo rằng: “Anh để mặc cho người phụ nữ của anh ăn nói với tôi như vậy sao?”
Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Em ấy đánh giá bố quá bảo thủ, như vậy đúng là không tốt.”
Vẻ mặt Chu Văn Mộc sắp đen thành màu đáy nồi, nhưng Chu Nguyên Hạo vẫn thản nhiên nói: “Chắc hẳn bố cũng không muốn nhìn thấy con, nếu như bố không có việc gì thì con chào trước.”
Hai chúng tôi cũng hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt ông.


Đi ra phòng, lúc tới cửa, hình như Chu Nguyên Hạo `nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, nói với ông ta rằng: “Mẹ của tôi chỉ sợ không muốn nhìn thấy ông lắm đâu, bố đáng kính tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, hai chúng tôi đã biến mất ở ngoài cửa.
Mặt Chu Văn Mộc lạnh lùng, đóng cửa lại, lại trở về trước mặt dưới bức tranh vợ mình, ánh nhìn dừng ở mặt mũi của bà, thật lâu sau ông ta mới trầm thấp thở dài, cầm lấy cây hương, sau khi đốt xong đang định cắm vào lư hương, nhưng mà vừa mới cắm vào thì hương liền đứt gãy.
Chu Văn Mộc kinh ngạc, lại châm thêm cây hương khác, và lần này vẫn bị gãy.
Chu Văn Mộc lộ ra sự bi thương trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn về hướng người con gái trong bức tranh, thấp giọng nói: “A Đại, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”
Chúng tôi thuận theo cầu thang bằng gỗ từ trên lầu đi xuống, phát hiện Chu Nguyên Chính đứng trong phòng khách, cậu ta dùng cái bật lửa đốt một điếu thuốc thơm, và hít một hơi, sau đó ngẩng đầu, vừa khéo chạm mắt với tôi, tôi lập tức dời ánh mắt sang nơi khác.
Trong mắt của cậu ta hiện lên sự mờ mịt.
Trong phòng khách, còn có một người phụ nữ, bà ấy đang ngồi trên ghế salon đọc sách.

Bà ấy ngẩng đầu lườm tôi, sau đó cười nói: “Vũ Hạo, không ngờ còn có thể gặp lại con.”


Bình Luận (0)
Comment