Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 387



Tôi dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn anh ta: “Không thể nào không biết được.

Anh không cần lo lắng, tôi có thể chấp nhận được.”
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh thật sự không biết.

Thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh vừa mới thành hình không lâu.

Khi đó, anh còn không biết nói chuyện.

Võng Lượng bọn anh sinh ra nhờ oán khí, lấy dục vọng của con người làm thức ăn, thời điểm mới sinh ra, thật ra thực lực cũng không có mạnh mẽ như vậy.

Mà thời Đại Đường lại là niên đại mà người tu đạo và yêu ma quỷ quái phồn vinh nhất, hưng thịnh nhất.


Đối với anh mà nói cũng là niên đại nguy hiểm nhất.”
Anh ta cúi đầu uống một hớp trà hồng, ánh mắt rơi vào khoảng không, ký ức dường như đã trở lại quá khứ xa xôi: “Anh vừa thành hình không được bao lâu đã bị một tên tu đạo ác độc bắt được.

Tên tu đạo ấy là một sát thủ, thường xuyên làm ăn để lấy tiền của người ta, diệt trừ hậu hoạ cho kẻ người mua mình, quen thuộc dùng vu thuật để sát hại người khác.”
Anh ta dừng một chút, nói tiếp: “Lúc ấy vụ làm ăn của tên đó là phải giết chết một vị phu nhân.

Trượng phu của vị phu nhân kia là Tiết Độ Sứ quyền nghiêng nhất thời, đề phòng ở trong phủ đệ vô cùng nghiêm ngặt, lại nuôi không ít thuật sĩ, rất khó ra tay.
Tên đó bắt anh, chính là muốn dùng anh giúp tên đó giết người.”
Biểu tình của Vân Kỳ cực kỳ bình tĩnh.

Đã qua đã nhiều năm như vậy, không biết lại nhắc đến chuyện của ngày đó, trong lòng của anh ta có phải còn gợn sóng gì không.
“Trượng phu của vị kia chinh chiến lâu năm ở bên ngoài, ả ta âm thầm tìm kiếm thiếu niên xinh đẹp, nuôi dưỡng ở ngoài trạch làm nam sủng.

Ả ta thường xuyên lặng lẽ trốn đi để để gặp gỡ riêng với nam sủng của ả ta.

Bên người vị phu nhân kia có một tên thuật sự, có bản linh cực kỳ tài giỏi.

Tên tu đạo độc ác kia dùng một loại bí pháp của môn phái của mình, giúp anh ẩn đi quỷ khí ở trong cơ thể, nhìn qua như là một con người bình thường.

Tên đó mua chuộc được vú em ở bên cạnh phu nhân, dẫn anh dâng lên cho vị phu nhân kia.

Phu nhân cực kỳ sủng ái anh, hầu như đêm nào cũng đều đến gặp riêng mình anh.”
Vân Ky thản nhiên nói, “Anh là Võng Lượng, tự nhiên phải lấy dục vọng làm thức ăn.


Mỗi ngày anh hút một chút dục vọng của phu nhân kia, ngày lại ngày, năm qua năm, thời điểm ta gần như hút hết dục vọng của ả ta, chính là thời điểm mạng ả không còn.

Nhưng thuật sĩ ở bên người người ả ta cực kỳ cảnh giác, ngay tại thời điểm anh sắp thành công lại bị tên đó phát hiện.

Anh suýt chút nữa anh tên đó đánh cho hồn phi phách tán, phải dùng hết sinh mạng mới chạy trốn được ra ngoài.”
Ánh mắt của anh ta dần dần thay đổi, không còn lạnh lùng như trước đó, ngược lại nhuốm mấy phần hoài niệm: “Anh mãi mãi cũng sẽ nhớ kỹ ngày đó.

Ngày đó, tuyết lớn đầy trời, ta chạy vào trong rừng sâu, ngã xuống bên trong nền tuyết.

Vốn cho là bản thân cứ như vậy từ từ chết đi.

Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên, một đôi giày màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Từ khi bản thân sinh ra đến giờ, anh chưa bao giờ từng thấy một người phụ nữ đẹp như vậy.

Cô ấy mặc quần áo của đàn ông, tay giữ một con ngựa to lớn màu trắng, giống như là bước từ trong ranh ra vậy.”
Anh ta di chuyển ánh mắt, dừng lại ở trên người tôi, “Người kia, chính là em, Khương Lăng.”
Tôi lập tức như đi dạo một vòng, ngây ngốc hơn nửa ngày mới nói: “Có lẽ người mà anh gặp được không phải là tôi mà là tổ tiên của tôi, lớn lên hơi giống tôi mà thôi.”
“Không, đó chính là em.”
Vân Kỳ đi tới chỗ của tôi, cúi đầu nhìn tôi thật sâu, “Cô ấy không thể nào là tổ tiên của em được, bởi vì cô ấy không phải là con người.”
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.

Quả nhiên, chuyện mà tôi không muốn nghe nhất cuối cùng đã xảy ra.
“Vậy… tôi cuối cùng là gì?”
Tôi lấy dũng khí hỏi.

“Anh đã nói qua, anh không biết.

Anh chỉ biết, em không phải con người.”
Vân Kỳ nói, “Em cũng chưa từng có nói cho anh, em cuối cùng là ai.

Anh chỉ biết là, em tên “Lâm.”
Lâm? Đây không phải vẫn là cái tên hiện tại của tôi hay sao? Còn may, tên của tôi không có trẻ trâu như Thiên Huyền.
Anh ta nói: “Là em đã cứu anh, giúp anh chữa thương.

Ở trong lòng của em, em là sự tồn tại mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất.”
Cái mặt mo của tôi đỏ ửng, nghe thấy lời này thật xấu hổ.
“Lúc đầu anh muốn đi theo bên cạnh em, thế nhưng em nói, em có chuyện quan trọng phải làm.”
“Chuyện gì?”
Tôi nhịn không được hỏi.
“Em chưa hề nói.”
Anh ta cười khổ, “Em đã nói, sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ quay về tìm anh, đưa anh đến một nơi
Tôi thử thăm dò: “Tôi… sẽ không muốn dẫn anh đến Địa Ngục chứ.”
Anh ta yên lặng gật đầu.
Tôi có chút xấu hổ: “Thật sự xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, là anh tự nguyện.”


Bình Luận (0)
Comment