Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 493



Tôi nói: “Kha, đến bên cạnh chị này.


Kha lập tức tiến tới bên cạnh của tôi, ôm chặt cánh tay của tôi, hình như cậu ấy có vẻ rất sợ hãi, tiếp theo, tôi nghe được tiếng động quác quác, có đồ vật gì đó đang bò tới từ bốn phương tám hướng.

Tôi giơ tay lên, “tách” một tiếng, một ngọn lửa lập tức bốc cháy sáng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng khách, tôi nhìn thấy vô số quỷ hồn bò loạn trên mặt đất.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, tại sao lại có nhiều như vậy cơ chứ? Nơi này là xây nên từ bãi tha ma hay sao vậy?

“Tướng quân Kim giáp!” Tôi hét lớn một tiếng, từ trong thân thể của tôi, Tướng quân Kim giáp lập tức bay ra ngoài, một biến thành hai, rồi hai thành bốn, chỉ trong nháy mắt đã phân thân ra thành vô số côn trùng, vô cùng hưng phấn mà vọt mạnh qua đám quỷ hồn bên kia.

Bọn chúng giống như đàn kiến ăn thịt người vậy, những nơi chúng đi qua đều bị gặm cắn hầu như không còn lại gì.

Sau khi ăn xong đám quỷ hồn kia, Tướng quân Kim giáp lại bay về trong tay của tôi, trên người nó hiện lên môt vòng ánh sáng nhàn nhạt.

Tôi vừa mừng vừa sợ hỏi: “Mày muốn thăng cấp sao? Bây giờ muốn làm thế nào đây?”
Tướng quân Kim giáp bay vòng quanh tôi một vòng, sau đó chui vào trong thân thể của tôi, tôi cảm giác được nó đang ở vùng đan điền của mình, sau đó bắt đầu nhả tơ kết kén, vây mình chặt chẽ bên trong, biến thành một cái trứng vàng kim, sau đó lại không còn động tĩnh gì nữa.

Khương Kha có hơi tò mò lại có hơi sợ hãi hỏi: “Chị, những thứ côn trùng kia là gì vậy?”
Tôi giới thiệu cho cậu ấy về Tướng quân Kim giáp, đồng thời đồng ý chờ sau khi Tướng quân Kim giáp thăng cấp, tôi sẽ phân nó thành hai con và cho cậu ấy làm thú cưng.

Bất chợt, Chu Nguyên Hạo thay đổi sắc mặt, anh đề cao giọng hét lên: “Khương Lăng, em cẩn thận.


Tôi cũng cảm giác được gì đó, Khương Kha sau lưng kéo tôi một cái, sau đó một nhánh cây đâm xuyên qua ngực của tôi.


Máu tươi phun tung tóe, vẩy cả vào mặt của Khương Kha, cậu ấy sửng sốt, sau đó lè lưỡi ra liếm chút vết máu ở khóe môi, vẻ mặt dường như rất hoảng hốt.

Tôi cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của cậu ấy, chỉ cố gắng đẩy cậu ấy sang chỗ Chu Nguyên Hạo, hét lớn ra tiếng: “Nguyên Hạo, chăm sóc Kha thật tốt thay cho em.


Nói xong thì tôi lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhánh cây kia là luồn tới từ vườn sau.

Nó là nhành cây hòe, trong cây hòe kia tràn ngập quỷ khí, trên thân của nó cũng quấn quanh toàn đây leo như những con rắn đang bò lúc nhúc.

Đây là quỷ Nhiếp Thanh, quỷ Nhiếp Thanh đã nhập vào trên thân cây hòe mấy trăm năm!
Tôi ho khan hai tiếng, máu tươi lập tức tuôn ra trong miệng của tôi, Khương Kha có hơi ngây ngốc, cứ nhìn thẳng vào tôi, trong mắt cậu ấy lại không rõ sắc thái là gì.

Chu Nguyên Hạo một phát bắt được cổ áo của cậu ấy, ánh mắt cực kỳ kinh khủng nhìn qua cậu ấy: “Khốn khiếp! Nếu như Khương Lăng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Anh nói xong thì lập tức ném cậu ấy qua một bên, bay tới chỗ tôi, dùng roi Hắc Long điện quang chặt đứt dây leo, ôm trọn vòng eo của tôi rồi lui về trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi trên đất.

“Nguyên Hạo…” Tôi vừa nói thì máu lập tức trào ra từ trong miệng, anh lập tức cầm lấy một viên thuốc chữa thương cho tôi nuốt vào, đó là đan dược tam phẩm, được cất giữ từ chỗ của Thiên Huyền mà tôi lấy ra cũng chỉ được mấy viên mà thôi.


Tôi cảm giác được vết thương trên ngực mình đang dần phục hồi như cũ, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều rồi, Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của tôi, nói: “Đợi anh ở đây, anh giúp em báo thù.


Ánh mắt của anh từ dịu dàng chuyển sang vô cùng đáng sợ, ánh mắt kinh khủng kia cũng xẹt qua trên mặt Khương Kha, sau đó rơi vào trên cây hòe lớn bên ngoài.

Toàn thân cây hòe kia vẫn liên tục động đậy như đám rắn đang bò lúc nhúc, một vòng rồi một vòng dây leo được mở ra, vậy mà bên trong lộ ra một khuôn mặt người.

Phụ nữ! Bên trong cây hòe kia lại có một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia trần truồng, toàn thân tái nhợt, dây leo bám quanh thân thể cô ta, cô ta cũng từ từ ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Tôi đã ngủ say ba trăm năm rồi, ba trăm năm dài đằng đẵng, thật muốn ăn thịt người, thật muốn ăn…”
Cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Chu Nguyên Hạo: “Linh hồn! Một linh hồn tuyệt hảo! Tôi muốn ăn anh!”


Bình Luận (0)
Comment