Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 547



Tim của tôi như bị xé nát, đau đến mức tôi không nói nên lời, qua một lúc lâu sau tôi mới nắm lấy ống quần của anh, dùng ánh mắt đau đớn nhìn anh ấy: “Chu Nguyên Hạo, anh hận tôi đến như vậy sao?”
Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai tôi: “Tôi hận không thể băm cô ra làm nhiều mảnh.


Tôi hít sâu một hơi, nói: “Dù kiếp trước tôi đã làm ra chuyện có lỗi với anh nhưng tôi cũng đã phải trả cái giá rất lớn rồi, tôi đã thành người thường rồi, anh, anh cũng không thể buông tha cho tôi sao?”
Giọng nói của tôi hơi run rẩy, tôi mở to hai mắt, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh, tôi đánh cược, cược rằng anh ấy vẫn còn có một chút tình cảm đối với tôi, nếu ngay cả một chút tình cảm đó cũng chỉ là ảo tưởng của tôi, vậy thì đó là số mệnh của tôi đã định rằng tôi sẽ chết ở đây vào ngày hôm nay rồi.

“Buông tha cho cô?” Đôi mắt Chu Nguyên Hạo hơi híp lại, tôi vội vàng gật đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ cầu xin đáng thương nhất, anh ấy lại cười lạnh một tiếng: “Trong từ điển của Quỷ đế Thừa Hạo tôi không có cái từ buông tha này.


Anh ấy ôm tôi đứng lên, tôi nhìn thoáng qua dung nham đang dâng trào dưới chân, chỉ hơi nóng bốc lên thôi mà đã làm cho hai chân tôi nổi lên mấy vết bỏng rộp rồi.


Không, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn bị tàn phế.

Cái khó ló cái khôn, không biết tôi lấy sức lực ở đâu, đột nhiên nhào vào anh ấy, hôn lên môi của anh ấy.

Cơ thể Chu Nguyên Hạo cứng đờ ngay lập tức, tôi ôm chặt cổ anh ấy bằng bất cứ giá nào, dùng đầu lưỡi cạy mở môi của anh, luồn vào trong, quấn quýt với đầu lưỡi của anh.

Kỹ thuật hôn của tôi đều do anh dạy, tôi hiểu rõ anh vô cùng\, mỗi một động tác đều có thể thành công chạm đến nơi mềm mại nhất của anh ấy.

Anh sửng sốt chừng một phút mới lấy lại tinh thần, hung hăng ném tôi xuống đất, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.

“Phi Viêm, lúc trước tôi vẫn nghĩ rằng cô rất khí phách, không ngờ rằng khi đối mặt với sống chết cô lại là loại người không biết xấu hổ như vậy.


Trong mắt tôi chứa đầy nước mắt, đương nhiên tôi biết đây là hành động rất không biết xấu hổ, nhưng đây là thời khắc sinh tử, tôi không muốn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này.

Chính tôi cũng không nghĩ rằng, vì mạng sống mà tôi lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Chắc hẳn do đối tượng là anh ấy nên tôi mới có thể như vậy, nếu đổi lại là một người khác, có lẽ tôi sẽ tình nguyện chịu chết cho xong.

Tôi cắn răng, dự định đánh cược một lần nữa, tôi dùng đôi mắt đau khổ bất lực nhìn anh, dùng giọng nói run rẩy đáng thương nhất gọi tên anh: “Nguyên Hạo…”
Anh ấy lại nhíu mày lần nữa, tôi nhìn thấy trong mắt anh có một sự đấu tranh tư tưởng, trong lòng tôi khẽ động, anh ấy có cảm giác với tôi.


Tôi bò lên phía trước hai bước, nắm lấy ống quần anh, để mặt lên chân anh, tiếp tục dùng giọng nói đau đớn khốn khổ bất lực gọi tên của anh ấy, cầu xin anh ấy có thể tha cho tôi một mạng.

Anh ấy im lặng một lúc, cười lạnh nói: “Rất tốt, tôi rất thích xem vẻ mặt đó của cô, thủ lĩnh trấn ngục quân, tướng quân Phi Viêm lại giống như chó vẫy đuôi lấy lòng ở dưới chân tôi, cho dù đây là mưu kế của cô thì cô cũng đã thành công lấy lòng tôi rồi đấy.


“Người đâu.

” Anh ấy nói lớn.

Mấy con quỷ đi đến, tất cả vậy mà đều là cấp bậc Quỷ Nhiếp Thanh.

“Ném cô ta vào nhà lao bằng đá cho tôi.

” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Trông coi thật kĩ, nếu cô ta chạy, tất cả các người cứ đợi mà tắm trong dung nham đi.


“Vâng.

” Nhóm quỷ kéo tôi ra ngoài, ném vào gian nhà tù mà lúc trước tôi tỉnh lại, tôi nằm trên mặt đất, muốn bò dậy, nhưng trên người vô cùng đau đớn, cử động một tí là đau đến mức phải xuýt xoa.

Tôi ôm đôi chân bị thương của chính mình, chôn mặt vào bên trong đầu gối, đau đớn, bi thương, tủi nhục giống như cơn lũ lớn bao trùm lấy tôi.


Tại sao, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Cùng lắm chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà tất cả đều thay đổi, tất cả những gì tôi đã có đều giống như ảo ảnh trong mơ, cứ thế tan vỡ.

Người thân, người yêu, thậm chí cả mạng sống của tôi đều sắp không còn nữa.

Tôi đang ăn năn hối hận thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đá được mở ra, tôi ngẩng đầu, thấy Khương Kha chậm rãi đi vào, trong lòng tôi căng thẳng, rúc về phía sau, giận dữ nói: “Cậu còn đến đây làm gì?”
Mắt nó liếc một cái, không nói chuyện, đi đến trước mặt tôi, bắt lấy hai chân tôi, tôi hơi vùng vẫy, nhưng đau đến thấu tim, nó lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.


“Cậu lại suy nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn tôi nữa à?” Tôi căm hận nói, một giọt nước mắt chảy dài trên má.

Cậu ta lấy ra một cái hộp ngọc, vừa mở ra thì một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, bên trong hộp tràn đầy thuốc mỡ màu đen.

Cậu ta lấy một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên trên đầu gối của tôi.

Tôi nhìn cậu ta thật lâu, cậu ta giống như đang sửa chữa một món đồ sứ quý giá, vô cùng cẩn thận.

“Tại sao?” Tôi hỏi: “Tại sao cậu lại muốn đến bên cạnh tôi, tại sao lại giả mạo làm em trai của tôi?”


Bình Luận (0)
Comment