Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 575



Từ đầu đến cuối tôi đều không thể chịu đựng được sự dụ dỗ, cho nên tôi đã nhận lấy rồi ăn uống thả cửa.

Tôi chưa từng nếm qua miếng bánh ngọt nào ngon như vậy, hương vị ngọt ngào đến mức tôi thiếu chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Cậu bé kia cưng chiều nhìn tôi, lấy khăn tay ra thay tôi lau bơ dính trên môi, nói: “Em nhìn em kìa, ăn mà khiến mặt mũi lem nhem như mèo rồi, em ăn ngon lắm đúng không?”
Tôi vừa mở miệng lớn ra nhai vừa dùng sức gật đầu, cậu bé dụ dỗ nói: “Theo anh trở về nhà thì mỗi ngày đều có thể ăn bánh bơ ngọt.

Ở chỗ nhỏ như thế này, không có gì ngon để ăn đâu.


Nhà của anh ở thành phố, chỗ đó bánh ngọt kiểu gì cũng có.

Mỗi ngày đều không giống nhau, em có muốn đến đó hay không?”
Ánh mắt của tôi sáng lên, gật gật đầu, anh ấy vươn tay về phía tôi, nói: “Đi theo anh.”
Tôi kích động nắm lấy tay anh ấy, đi theo anh ấy một đoạn đường, chợt nghe có người gọi tên tôi.
“Bà nội, bà nội đang tìm em.” Tôi dừng chân lại nói.
Cậu bé kia lo lắng nhìn tôi, nói: “Chẳng lẽ em không muốn ăn bánh ngọt sao?”
Tôi kéo góc áo, nói: “Muốn thì muốn, nhưng mà bà nội và bố lo lắng cho em lắm.”
Cậu bé trầm mặc nhìn tôi, tôi càng rũ đầu xuống thấp hơn.

Cậu bé đột nhiên ôm lấy tôi, nói: “Vậy thì chờ em trưởng thành rồi anh sẽ đến đón em, có được không?”
Tôi gật gật đầu, nói: “Lúc đó còn có bánh ngọt hay không? Còn có váy công chúa xinh đẹp nữa không ạ?”
Cậu bé nói: “Đương nhiên là có rồi, anh đã nói rồi, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em cái đó.”
“Bà nội và bố em có thể đi cùng được không?” Tôi hồn nhiên hỏi.
“Đương nhiên là được, anh có thể mua thêm một căn nhà lớn tới cho bọn họ ở nữa ấy chứ.”
Tôi cao hứng nhìn cậu bé mỉm cười, cậu bé nói: “Em phải đồng ý với anh, trước khi anh tới đón em, nhất thiết không được đi theo người đàn ông khác, có biết không?”

Tôi liên tục gật đầu.
“Khương Lăng, cuối cùng cũng tìm được cháu rồi.” Bà nội đi tới, nắm lấy tay của tôi.

Tôi muốn nói cho bà ấy biết người bạn mới của tôi là một người bạn tốt, nhưng mà tôi vừa quay đầu lại, đã không thấy tăm hơn cậu bé kia đâu nữa rồi.
Vào ban đêm sau khi tôi trở về lập tức sinh bệnh, tôi lên cơn sốt cao, nóng tới bốn mươi mấy độ.

Sau khi tôi tỉnh lại lập tức quên sạch sẽ giao ước bánh ngọt và váy công chúa của cậu bé kia.
Có lẽ trong cái lúc mà tôi hôn mê sốt cao, bà nội đã làm gì đó với tôi, mới khiến cho tôi quên đi những chuyện này.
Lý do đương nhiên rất đơn giản, bà ấy không hy vọng tôi yêu sớm.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, trong lúc bất tri bất giác, trên mặt tôi đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
“Khương Lăng, cho dù em đã quên, nhưng trong tiềm thức của em vẫn còn nhớ rõ.” Anh ấy nhìn vào mắt của tôi, thâm tình nói: “Nếu không thì em sẽ không biến không gian ý thức của bản thân thành trấn Thiệu Dương.

Trong lòng của em vẫn luôn có anh.”
Anh ấy vươn tay, muốn thay tôi lau đi nước mắt nước mắt bên má.

Tôi nghiêng đầu, tránh thoát khỏi tay anh ấy.

“Chu Nguyên Hạo, anh có biết vì sao kiếp trước anh làm chuyện đó với tôi rồi mới nói yêu thương tôi không?” Tôi thấp giọng thở dài: “Anh có biết, vì sao kiếp trước tôi luôn thủ thân như ngọc, sống mấy vạn năm cũng chưa từng có một người đàn ông nào hay không?”
Anh ấy nhíu mày.
Tôi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Anh đã quên tôi là người Cửu Âm rồi à, không chỉ có kiếp này, kiếp trước cũng như vậy.

Tôi không thể để cho người khác biết được rằng làm chuyện kia với tôi có thể nâng cao sức mạnh.

Anh nói anh yêu thương tôi, thật ra cái mà anh yêu thương chính là sự sung sướng đến từ chỗ được nâng cao sức mạnh mà thôi.

Chính là cái loại sung sướng này mới khiến cho anh sinh ra ảo giác đấy.”
Tôi từng bước lui về phía sau, nhìn anh ấy, từng chữ một lần lượt nói ra: “Cái mà anh yêu trên hết, chính là một ảo giác và mộng cảnh mà thôi, không có gì hơn!”
“Không, không phải như thế!” Anh ấy lo lắng bực bội nói: “Người anh thích chính là em, là con người thật của em cơ mà.”
“Đừng tự lừa dối chính mình nữa.” Tôi nói: “Quên tôi đi, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”


Bình Luận (0)
Comment