Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 629



Sắc mặt Vân Kỳ lập tức trở nên trắng bệch.

Anh ta giận dữ nói: “Khương Lăng, đây là khổ nhục kế của anh ta, với thực lực của anh ta căn bản không đến mức thua thảm hại đến như vậy, anh ta biết em đang xem hai người chúng tôi chiến đấu, anh ta cố ý dẫn em ra ngoài.


Tôi thản nhiên nói: “Tôi biết.

Vậy thì sao? Tôi vẫn sẽ nghe theo trái tim tôi, tôi chỉ muốn anh ấy mà thôi.



Tôi lui về phía sau một bước, nắm lấy bả vai Chu Nguyên Hạo, ôm ngang anh trong lòng, Vân Kỳ vội vàng nói: “Khương Lăng, ở cùng anh ta, em sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.


Tôi hơi nâng cằm lên nói: “Nếu không có anh ấy, tôi mới thực sự đau khổ.


Vân Kỳ giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, anh ta lui về phía sau một bước, ngọn lửa hừng hực che khuất thân thể anh ta, tôi vốn nên đau khổ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có cảm giác gì.

Cánh tay và chân của Chu Nguyên Hạo đang nhanh chóng hồi phục, biểu cảm trên mặt anh ấy hơi đắc ý, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: “Khương Lăng, cuối cùng anh cũng giành lại được em rồi.


Tôi cúi đầu xuống, mặt không thay đổi nói: “Anh sai rồi, phải là tôi đoạt lại anh.


Chu Nguyên Hạo cười sảng khoái: “Đúng vậy, em đã cướp được anh về.


Tôi đưa anh tôi trở lại Hà Thành, trở về căn nhà nhỏ của chúng tôi, cánh tay và chân của anh ấy cũng đã phục hồi hoàn toàn, tôi ném anh ấy lên trên giường rồi lập tức ngồi lên trên người anh.

Tôi thô lỗ xé quần áo của anh, trên khuôn mặt tôi nở một nụ cười lạnh lùng, bóp cổ anh ấy rồi nói: “Roi Hắc Long điện quang đâu?”
Chu Nguyên Hạo đưa roi cho tôi, tôi cầm roi trong tay, dùng sức kéo, sau đó dùng roi nhẹ nhàng vỗ mặt anh: “Lần trước anh đánh tôi, dường như còn đánh đến là vui vẻ nhỉ?”
Chu Nguyên Hạo cười khổ nói: “Mặc dù lúc đó anh bị khống chế, nhưng đánh vào người em còn khiến trái tim anh còn khó chịu hơn em nhiều.



“Phải vậy sao? Tôi không tin điều đó chút nào.

” Tôi cúi xuống, lè lưỡi liếm nhẹ nhàng trên gò má anh, cơ thể của anh đột nhiên cứng lại, thở hổn hển thấp giọng nói: “Tùy em xử lý đấy.


Tôi mỉm cười: “Thật nghe lời, tôi rất thích.


Nói xong, tôi đứng dậy, giẫm lên ngực anh, đánh một roi xuống.

Thanh âm thanh thúy vang lên, một roi kia đánh xước da ngực anh, nhưng vết thương lại nhanh chóng khôi phục, bởi vì đau đớn mà anh nhẹ nhàng run rẩy, biểu tình trên mặt lại hiện lên vẻ say mê, ánh mắt cũng trở nên mê man hơn.

Đàn ông quả nhiên đều đê tiện từ trong xương!
Tôi đánh tiếp một roi, đánh thẳng vào ngực anh đến khi mơ hồ có máu thịt, sau đó lại nhanh chóng khôi phục, còn chưa được một lúc lại thêm một vết thương mới, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đánh đến khi anh bỗng nhiên thấp giọng quát, ôm chặt eo tôi, áp đảo tôi lên trên giường.

Lần này rất kịch liệt, chúng tôi giống như hai con thú đang cắn xé nhau, cũng không biết qua bao lâu, cả hai chúng tôi đều kiệt sức, tôi nằm trong chăn mơ màng buồn ngủ.


“Khương Lăng?” Anh chạm nhẹ vào đầu tôi và nói: “Anh thực sự hy vọng rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài đến mãi mãi.


Tôi không thương tiếc nói: “Anh bị ngu sao? Anh muốn bị đánh đập mỗi ngày đấy à?”
Anh không thể làm gì khác hơn ngoài mỉm cười: “Bọn họ tính toán mọi cách khiến em bị mê muội, nhưng không nghĩ rằng mặc dù tính cách của em đã thay đổi đáng kể, nhưng lại vô tình tác thành cho chúng ta.


Tôi mở mắt ra, nâng khuôn mặt anh lên rồi cười tà ác: “Tốt nhất anh nên dùng hết tâm tư suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng tôi đi, nói không chừng có lẽ ngày mai tôi sẽ chán ghét anh rồi đi tìm sủng vật khác đấy.


Sắc mặt anh trầm xuống, nắm lấy cổ tay tôi đè lên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu hôn lên, nụ hôn này rất bá đạo, tôi cười lạnh, đáp lại càng bá đạo hơn, nụ hôn này biến thành anh tranh tôi đoạt, tựa như một trận chém giết kịch liệt vậy.

Cuối cùng, người thua đương nhiên là tôi rồi, tôi không cam lòng, hung hăng cắn một cái trên môi anh, anh đau đến nhíu mày, càng thêm bá đạo đánh chiếm thành trì của anh.

Khi nụ hôn dài kết thúc, anh nghiêm túc nhìn tôi nói: “Anh đã nói rồi, anh không cho phép em đề cập đến người đàn ông khác trước mặt anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.




Bình Luận (0)
Comment