Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 663



Vong trẻ sơ sinh kia bị phật hiệu đè trên mặt đất, Chu Nguyên Hạo cũng thu hồi lại Kích Hắc Long Phá Thiên, mà tôi cũng bị một lực đẩy ra, thân thể Đường Vận Nhi mềm nhũn, ngã quỵ trên đất.
“Sư phụ.” Chu Nguyên Hạo cau mày nói.
Đại sư Tín Thiện chậm rãi đi tới, ánh mắt Đường Vận Nhi dính chặt ở trên người ông ấy, ánh mắt phức tạp vô cùng, có quyến luyến, lại có căm hận.
“Tại sao ông lại tới đây?” Giọng nói Đường Vận Nhi có chút nghẹn ngào: “Không phải ông đã nói tôi là kiếp nạn của ông sao?”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng khó coi hơn, suy đoán trước đó của chúng tôi đều biến thành hiện thực rồi.
Đường Vận Nhi cùng Đại sư Tín Thiện thật sự có một đoạn thời gian với nhau.

“Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên.” Đại sư Tín Thiện thấp giọng thở dài: “Vận Nhi, năm trăm năm không gặp, bà vẫn khoẻ chứ?”
Đáy mắt Đường Vận Nhi lộ ra hận ý, dải lụa xanh biếc của cô ta cuốn lấy cổ của Đại sư Tín Thiện.
“Sư phụ!” Chu Nguyên Hạo muốn ra tay với Đường Vận Nhi, Đại sư Tín Thiện vung tay lên, Chu Nguyên Hạo liền bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh tôi.
Hai mắt Đường Vận Nhi đỏ lên, tràn đầy sự cố chấp cùng hận ý, dùng dải lụa treo người đại sư lên, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: “Ông đã đồng ý sau khi thi đậu Tiến sĩ sẽ trở về cưới tôi, thế nhưng ông đi ròng rã bảy năm trời.

Bảy năm chưa về, bố mẹ tôi đem tôi gả vào nhà họ Lục rồi, những người nhà họ Lục ăn thịt người không nhả xương kia.

Ông biết tôi ở nhà họ Lục ngày qua ngày sống một cuộc sống như thế nào không?”
Mặc dù người bị treo ngược lên là Đại sư Tín Thiện thế nhưng người đau khổ hơn lại là Đường Vận Nhi, nước mắt cô ta lăn dài trên má: “Mỗi ngày tôi đều phải sống trong đau khổ, chỉ trông chờ vào những lá thư ông gửi cho tôi mỗi năm mà gắng gượng qua ngày.

Thế nhưng bọn họ lại phát hiện ra, bọn họ nói tôi ngoại tình.


Bọn họ nhốt tôi lại rồi tra tấn, muốn tôi phải thừa nhận rằng mình có tư tình với ông.”
“Nhà họ Lục mất trí rồi, bọn họ chỉ muốn nuốt của hồi môn của tôi mà thôi!” Đường Vận Nhi ôm mặt, khóc thút thít: “Lúc đó tôi nghe nói ông đã là Tiến sĩ rồi, vì thế tôi không thể thừa nhận được, nếu như thừa nhận sẽ huỷ hoại tiền đồ của ông.”
“Vì để bảo toàn tương lai của ông, tôi đã treo cổ tự vẫn trong nhà lao dưới lòng đất của nhà họ Lục.”
Đại sư Tín Thiện chắp tay lại, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Thả sư phụ tôi ra, nếu không…”
“Sư phụ của anh áo?” Đường Vận Nhi kích động cười: “Hẳn là anh cho rằng ông ta là một nhà sư cao quý.

Tôi nói cho anh biết, ông ta là một kẻ vô cùng tuyệt tình.

Ông ta đỗ Tiến sĩ, áo gấm về làng.

Khi đó tôi đã thành một hồn ma rồi, tôi đi tìm ông ta, muốn cùng ông ta nối lại lương duyên trước kia.


Thế nhưng ông ta ngủ cùng tôi một đêm rồi lại vứt bỏ tôi, đến Chùa Bồ Đề làm hòa thượng.

Vinh Lang à, không phải ông từng nói với tôi, cho dù tôi sống hay chết thì ông vẫn yêu tôi sao? Sau khi biết tôi thành hồn ma, ông lại tránh tôi như tránh tà vậy ư?”
Cô ta tức giận nói: “Vì thế tôi không ngừng giết người ở thành phố Hương Đảo, đám nhà sư các người không phải lòng dạ từ bi sao? Tôi lại muốn xem xem các người có thể trốn mãi trong chùa miếu, trơ mắt nhìn những người vô tội chết hay không.”
“Tôi đã mang thai con của ông.” Cô ta đau đớn khóc: “Ông lại phong ấn hai mẹ con chúng tôi trong Ổ quỷ, ông đúng là vô cùng ác độc.”
“Năm trăm năm rồi, cuối cùng tôi cũng được gặp ông một lần nữa.” Đường Vận Nhi lấy tay áo lau đi nước mắt, căm giận nói: “Hôm nay, tôi sẽ cho ông chết tại đây, bồi táng cùng mẹ con tôi!”
Cô ta dùng sức siết chặt sợi tơ lụa trong tay, cổ của Đại sư Tín Thiện bị siết đến biến dạng, đỏ bừng cả mặt, thế nhưng hai mắt ông ta nhắm lại, khuôn mặt vẫn ôn hòa, không hề tỏ ra đau đớn chút nào.
Đường Vận Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, thu sợi tơ lụa về, đau đớn ôm đầu: “Tôi không làm được! Tôi hận ông đến như vậy thế nhưng tôi lại không nỡ xuống tay giết ông.”


Bình Luận (0)
Comment