Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 721



Người đàn ông lắc đầu nói: “Không có thu hoạch gì cả, vài ngày trước đó có một đợt thu hoạch lớn, về sau cũng không săn được thứ gì nữa.”
Cụ già nói: “Chẳng phải hôm nay lại có thêm mấy con mồi nữa tới sao? Sao con còn chưa săn đi?”
Trong lòng tôi khẽ động, xem ra đây là đang nói chúng tôi rồi.
“Con mồi hôm nay cực kỳ xảo quyệt, con đã ra tay nhưng mà lại không bắt được, đáng tiếc thật!” Người đàn ông nói.
Cụ già thở dài: “Không bắt được cũng không sao, ngày mai đi bắt tiếp là được.


Cơm đã nấu xong rồi, con qua ăn cơm đi.”
Bà ta nói xong, một người phụ nữ lập tức bưng tới một chậu đồ ăn lớn và một miếng thịt nướng to tướng đi đến.

Tôi nhìn vào trong nồi, bên trong ngoài tứ chi ra rõ ràng còn có thêm một cái đầu người.
Tôi nhìn dáng vẻ của cái đầu nọ, là một người đàn ông trẻ tuổi.

Chẳng lẽ là quân nhân đã tiến vào cùng với tướng quân Cao trước đó hay sao?”
Trong lòng tôi bốc lên một ngọn lửa giận, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Đến, đến, ăn thôi nào.” Cụ già kêu gọi nói.
Người đàn ông nhìn đồ ăn một chút, không hề động đũa, nói: “Mấy món ăn này không hợp khẩu vị của con gì cả.”

Người phụ nữ nói: “Chồng à, nhà chúng ta cũng chỉ có mấy thứ này.

Em biết anh không thích ăn thịt đàn ông, nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào khác nữa rồi.”
Ánh mắt người đàn ông kia dừng ở trên người Nguyệt Hy, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng nứt ra một nụ cười kinh khủng: “Anh thích nhất là ăn thịt bé gái nhỏ tuổi, chất thịt tươi mới, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.

Chỉ cần cắn một miếng, máu tươi ứa ra, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ vui sướng ngon miệng.”
Anh ta còn chưa nói xong, chợt nghe Nguyệt Hy nuốt nước miếng ực một tiếng vang dội, chỉ vào người đàn ông kia nói: “Mẹ ơi, anh ta thơm quá, con có thể ăn luôn anh ta được không?”
Ánh mắt tôi lạnh như băng, nhẹ nhàng xoa đầu con bé: “Anh ta chính là lệ quỷ, Nguyệt Hy, bây giờ con chỉ có thể ăn oán quỷ mà thôi, con ăn nó sẽ không thể tiêu hóa được đâu.”
Nguyệt Hy chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: “Mẹ ơi, nếu vậy thì con ăn tươi một bàn tay của anh ta có được hay không?”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Con có thể ăn tươi bàn tay anh ta được sao?”
Nguyệt Hy gật đầu: “Đương nhiên rồi, mẹ ơi, con ăn cho mẹ xem nhé.” Con bé nói xong, lập tức há miệng ra, ực một tiếng, người đàn ông kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một cánh tay anh ta đã biến mất.

Nguyệt Hy ăn no, ợ một tiếng vang đội, nói: “Mẹ ơi, con ăn no rồi.”
“A! Tay của tôi, tay của tôi!” Người đàn ông la hét thê thảm, bà lão kia nhìn thấy con trai bị cụt tay, lập tức nhún người nhảy lên, thân thể bà ta nhẹ như chim yến, giận dữ hét lên: “Chúng tôi đã có lòng tốt muốn mời các người ăn cơm, vậy mà các người lại ra tay với chúng tôi.”
Tôi cười lạnh nói: “Cái gì mà mời chúng tôi ăn cơm, rõ ràng là các người muốn ăn thịt chúng tôi mới đúng.”
Tôi vỗ về lưng Nguyệt Hy, nói: “Nguyệt Hy, bịt kín mắt lại, mẹ chưa nói mở mắt ra thì con tuyệt đối không được mở ra đó.”
“Dạ.” Nguyệt Hy ngoan ngoãn dùng hai cái tay nhỏ bụ bẫm bịt kín mắt lại.

Bà lão kia nổi giận gầm lên một tiếng, đánh tới về phía tôi.
Loại mặt hàng này, không cần thiết phải dùng đến Đao Yến Nguyệt Liệt Viêm, trong lòng bàn tay tôi phóng ra một chùm lửa địa ngục, ngưng tụ thành một thanh kiếm bằng lửa, toàn thân bốc cháy hừng hực.


Bình Luận (0)
Comment