Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 127 - Chương 127: Hoa Vãn Sinh

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 127: Hoa vãn sinh




May mắn là bốn phía xung quanh nhà của Thanh Lăng đều trống trải, nếu không... thì khó nói rồi.

Sau đó Chúc Hạ Dương mới biết được tất cả tiền tích góp nửa đời của Thanh Vân đều dồn vào căn nhà này.

Lúc này lại hóa thành hư không trong chớp mắt.

Vừa nãy khi ở trong nhà vẫn không nhận ra dù thân hình của bụi hoa khổng lồ nhưng mà động tác lại rất nhanh nhẹn.

Chúc Hạ Dương lại tránh thoát thêm một đòn tấn công nữa, chỗ bị nắm đấm của nó nặng nề đấm xuống biến thành một cái lỗ to trên mặt đất.

Nhìn tình hình trước mắt, Chúc Hạ Dương không dám lơ là một chút nào.

Kiếm trảm yêu trong tay Chúc Hạ Dương bắt đầu lung lay, cô cũng không hiểu sao nó lại đột nhiên kích động như vậy.

Lẽ nào ngay cả cây kiếm của mình cũng đã sợ rồi?

"Trước mặt nhiều người như vậy mà, không đánh bại được nó thì sẽ mất mặt lắm."

Chúc Hạ Dương thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải liều mạnh với bụi hoa to lớn này, nếu không... mất mặt đến mức nào chứ?

Cô nắm chặt kiếm trảm ma, chủ động nghênh đón, lúc bụi hoa kia ra tay thì cô lập tức tránh sang một bên, vung kiếm vẽ ra một ánh kiếm màu trắng.

Thanh kiếm vạch một vết rách trên chân của bụi hoa, mà nó thì cứ như là không có chút cảm giác gì vậy, nhanh chóng xoay người vung tay về phía Chúc Hạ Dương.

Trong lúc Chúc Hạ Dương đang ngạc nhiên, thấy bàn tay lớn gần ngay trước mắt mình, một vệt sáng xanh bỗng nhiên hiện ra, Chúc Hạ Dương được Dạ Minh ôm vào lòng, tránh sang bên cạnh.

Anh ôm lấy cô, lúc rơi xuống đất theo quán tính bị trượt dài mấy mét.

Nhìn Dạ Minh cùng một tay che ngực, vẻ mặt đau đớn, Chúc Hạ Dương mặc kệ tình hình của bản thân lao nhanh đến kiểm tra cho anh.

"Anh sao rồi?"

Nhìn thấy Dạ Minh lắc đầu, Chúc Hạ Dương có vẻ trách móc nói: "Anh đã thành ra như vậy còn quan tâm tôi làm gì, tôi có thể trừng phạt nó."

Nói xong, Chúc Hạ Dương chuẩn bị xông lên phía trước thì bị Dạ Minh kéo lại.

"Em biết nó là gì sao... em tin là em có thể xử lý được nó sao?"

"Đó là gì?"

Chúc Hạ Dương nghe vậy thì ngừng lại.

Vẻ mặt mong đợi nhìn Dạ Minh.

Xem ra người này biết là gì.

"Hoa vãng sinh."

"Đó là hoa gì, chưa nghe bao giờ."

Suy nghĩ kỹ lại thì trước giờ đúng thật là mình chưa bao giờ nghe đến loại hoa này.

"Hoa vãng sinh mọc ở nơi cực kỳ bí ẩn, dùng xác thối và linh hồn làm thức ăn, vậy nên phần gốc của nó cực kỳ giống con người, nghe nói nó đã tuyệt chủng, không biết sao vẫn có thể thấy ở đây."

Dạ Minh nói xong thì đứng dậy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương có vẻ đã có thể tưởng tượng được thứ này ghê gớm đến mức nào.

"Anh trốn sang một bên đi, tôi là một con người lại không đấu lại một đóa hoa sao?"

Nói xong, Dạ Minh chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Chúc Hạ Dương tung người nhảy lên... lao thẳng về phía hoa vãng sinh.

"Hạ Dương cẩn thận."

Cùng với giọng nói của Dạ Minh, chủ thấy bàn tay của hoa vãng sinh đè Chúc Hạ Dương xuống, Chúc Hạ Dương vội vàng dùng hai tay đỡ kiếm chống lại.

Từng lớp khí lạnh tỏa ra bốn phía tạo thành rung động không nhìn thấy được, chấn động đến mức cây cối xung quanh đều bị gãy ngang.

Chúc Hạ Dương tập trung tất cả linh lực của mình ở hay tay kết hợp với kiếm trảm ma chống đỡ nhưng mà cũng rất khó khăn.

Mà Dạ Minh thấy vậy thì hơi nhíu mày, bàn tay che ngực nắm chặt áo, lập tức nhảy lên.

Dù cho đó là bụi hoa vãng sinh duy nhất còn sót lại nhưng mà sức mạnh cũng không thể khinh thường.

Chúc Hạ Dương vốn không biết sức mạnh của hoa vãn sinh, không biết phải đối đầu thế nào.

Nếu cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy thì chắc chắn cô sẽ thua.

Dạ Minh cố nén cơn đau đớn trên người, bàn tay từ từ ngưng tụ một luồng sáng màu xanh nhạt hướng thẳng về phía của hoa vãng sinh.

"Hừ..."

Tiếng gào khó chịu khàn khàn chấn động khiến mọi người choáng đầu hoa mắt, trong nháy mắt đó Chúc Hạ Dương cũng bị phân tâm, không chống đỡ được sức mạnh của hoa vãng sinh, bàn tay to lớn kia đánh cô xuống đất.

Dạ Minh thấy vậy vội vàng chạy đến.

Đột nhiên một bóng người màu hồng hiện ra ôm lấy thân thể của Chúc Hạ Dương tránh đi.

Bình Luận (0)
Comment