Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 134 - Chương 134: Bán Đấu Giá Chỉ Là Vỏ Bọc

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 134: Bán đấu giá chỉ là vỏ bọc




Trình Thư Dịch đưa tay vuốt vuốt ống tay áo vest của mình, giống như là không có bất cứ hứng thú nào với những gì mà người đàn ông nói.

"Bây giờ hai người vẫn chưa thể xem là đã hoàn toàn sở hữu món đồ này, đầu tiên cần phải giúp tôi một chuyện, đưa tôi đến một chỗ, sau đó tin là sẽ không khiến hai người chịu thiệt thòi."

Người đàn ông đưa một tờ giấy có viết địa chỉ ra trước mặt hai người, vẻ mặt có vẻ rất chắc chắn:

"Xem ra lần bán đấu giá này chỉ là vỏ bọc mà thôi."

Bán đấu giá là vỏ bọc? Chúc Hạ Dương càng hoảng sợ, nghĩ lại mới thấy càng không đúng, vội vàng tự trách mình đã hiểu sai.

Trình Thư Dịch nhận lấy nhìn nhìn, cười rất thản nhiên, nhìn người đàn ông kia nói: "Được."

Ngồi trong xe của Trình Thư Dịch, ban đầu cứ nghĩ anh ta sẽ đưa mình về nhưng không ngờ là trực tiếp đi qua con đường về nhà mình.

"Này, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Hoàn thành nhiệm vụ đó."

Nhiệm vụ sao?

Nhiệm vụ mà người nọ nói ban nãy à?

Chúc Hạ Dương cứ nghĩ Trình Thư Dịch chỉ giả vờ đồng ý thôi, không ngờ là anh ta thật sự định đi làm nhiệm vụ quái quỷ đó."

"Ít nhất anh phải nói cho tôi biết là đi đâu, hoàn thành nhiệm vụ gì chứ?"

Trình Thư Dịch bỗng dừng xe lại, lục lọi bên cạnh Chúc Hạ Dương: "Anh muốn làm gì?"

"Tìm nó."

Trình Thư Dịch lắc lắc điện thoại của Chúc Hạ Dương trong tay, ném vèo ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lại nổ máy."

"Bây giờ sẽ bắt đầu thế giới hai người của chúng ra, không ai được làm phiền, sau khi về tôi sẽ đổi cái mới cho em."

Một câu này chặn sự bất mãn của Chúc Hạ Dương lại.

Tuy cô rất tức giận nhưng mà bây giờ điện thoại cũng đã bị hỏng, cô cũng không muốn làm kim chủ tức giận, tiền mất tật mang.

Nhưng mà người này giữa ban ngày dám lén lút sau lưng phú bà trắng trợn vật sao?

Khụ khụ, hình như cũng không đúng, sao mình lại lén lút được.

Đóng cửa sổ xe lại, Trình Thư Dịch nhìn thẳng phía trước, hai tay cầm vô lăng, tốc độ lái xe khiến dạ dày của Chúc Hạ Dương có hơi khó chịu.

Nhưng mà gò má của anh ra rất đẹp.

"Cũng không còn sớm nữa, nếu cô buồn ngủ thì có thể chợp mắt một lát, chắc sáng mai chúng ta mới đến nơi."

Với tốc độ này của xe thì dù mắt mình có sụp xuống thì cũng chưa chắc đã ngủ được ấy chứ. Lỡ như lúc tỉnh lại đã ở trên thiên đường thì sao?

"Anh có thể đi chậm lại hơn một chút không, hơn nữa bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đưa thứ này về nơi mà nó nên đến."

Vậy là đi đến nhà của gia tộc Bắc Minh hiện tại sao? Nếu nói vậy thì mình dễ dàng điều tra một số chuyện hơn rồi. Vậy nên Chúc Hạ Dương cũng không nói thêm câu nào, thậm chí còn ép bản thân nhanh chóng ngủ một chút.

Sau khi Chúc Hạ Dương bị Trình Thư Dịch đánh thức thì lúc mở mắt ra không hề thấy mình đang ở thiên đường.

Cô dụi dụi mắt, nhìn thị trấn cổ trước mặt sau đó xuống xe,

Đường vào trấn rất hẹp, vốn không thể lái xe vào nên đành đậu xe ở ngoài.

Tất cả các kiến trúc ở đây đều dùng ngói xanh gạch đỏ và cửa gỗ li, đi vào bên trong sẽ có rất nhiều loại cá nhiều màu sắc bơi qua bơi lại.

Chúc Hạ Dương ở thành phố Thanh phong mấy năm nay chưa từng thấy cảnh sắc như vậy, có một phong vị rất khác.

Trấn cổ này cũng không có dáng vẻ của những khu thắng cảnh, mọi thứ đều nguyên thủy mộc mạc như vậy.

Cũng không hề có vẻ nhiễm lửa bụi trần.

Điều kỳ lạ duy nhất là từ khi vào đây đến giờ vẫn chưa thấy một bóng người nào.

"Tại sao chỗ này lại không có ai hết, yên lặng đến đáng sợ, anh không nhầm đường chứ?"

Chúc Hạ Dương nhìn xung quanh chỗ nào cũng là những hẻm nhỏ phức tạp rối rắm, cứ như là mê cung vậy, thầm nghĩ nhất định là người này đã đi lạc.

Mình chỉ vì một câu nói của anh ta mà bị dẫn đến một nơi kỳ quái như vậy, gan cũng lớn đấy.

"Thế nào, em sợ à? Bị những fan trên mạng tung hô như vậy hóa ra cũng chỉ là những động tác võ thuật che mắt."

Trình Thư Dịch nói xong đi vào một cái hẻm nhỏ, Chúc Hạ Dương ở phía sau thật sự muốn giết chết người này, nhưng mà vẫn chưa tìm được nhà Bắc Minh, cứ giữ lại mạng của trai bao này trước.

Chúc Hạ Dương nhấc bộ váy lễ phục dài, thứ này thật sự quá vướng víu, nhưng mà cô lại không thể cởi ra không mặc.

"Yên tâm, tôi rất có lòng tin với phương hướng của mình, chắc chắn sẽ không để cô bị lạc."

Người ta đã tự tin như thế, Chúc Hạ Dương cũng chỉ có thể hy vọng là vậy.

Bình Luận (0)
Comment