Ở bên cạnh ngã tư có một căn nhà ba tầng lớn, nhìn thiết kế và trang thiết bị thì có thể biết được nền tảng của nhà trưởng trấn này cũng không bình thường.
Trưởng trấn là một người đàn ông bụng phệ, sắc mặt có vẻ vô cùng uể oải, trong ánh mắt còn có chút hoảng hốt bần thần.
Trước cửa nhà đang dựng một linh đàn, một người mặc đồ đạo sĩ màu vàng giữ lấy một người đàn ông râu đen đang cầm kiếm gỗ trong tay, trong miệng đang lẩm bẩm xì xào gì đó.
"Vị này là trưởng trấn, đã xảy ra chuyện như vậy nhưng ông ấy cũng không bỏ mặc chúng tôi, thật sự là một vị trưởng trấn tốt."
"Đúng đó đúng đó."
Tất cả những người ở đây đều đã già yếu tàn tật, đồng thời cũng không còn lại mấy người, có lẽ khoảng tầm hai mươi ba mươi người.
Tuy là bọn họ có vẻ rất ca tụng vị trưởng trấn có vẻ mặt hung tợn này nhưng mà Chúc Hạ Dương cảm thấy người này nhất định là một thần giữ cửa.
"Lý trưởng trấn, đây là trừ tà sư gia tộc Bắc Minh, nói đến..."
"Gia tộc Bắc Minh? Từ đâu tới?"
Nhìn dáng vẻ vô cùng nghi ngờ của trưởng trấn, người đàn ông nốt ruồi đen có vẻ hơi xấu hổ, bèn vội vàng giải thích: "Là ở trấn Khê Cổ ."
"À."
Trưởng trấn mập như hiểu ra, lập tức nhìn kỹ Chúc Hạ Dương và Diên Hi.
"Hóa ra là trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh à, đã nghe nói con gái gia tộc Bắc Minh dáng vẻ rất tươi ngon, hôm nay gặp đúng thật là thế."
Vẻ mặt Lý Trưởng trấn có vẻ dâm đãng, lại lập tức nghiêm mặt mắng: "Nhưng mà những cô gái tươi ngon này trừ để đàn ông chơi đùa thì có tác dụng gì, mau cút cho tôi."
Bỗng vung tay lên một cái, Trình Thư Dịch đang ở bên cạnh ông ta bỗng nhiên hoảng hốt tránh đi, sau đó bước nhanh về phía trước, đấm một cái vào mũi của Lý trưởng trấn.
Một tiếng xương khớp gãy lìa rắc vang lên, Lý Bản Tử che mũi hét thảm.
"Thiên linh linh địa linh linh... Thái thượng lão quân lập tức hiển linh, lập tức tuân lệnh..."
Thấy bên này hỗn loạn, Linh Vũ Quan đạo sĩ càng ra sức biểu diễn.