Không biết bao lâu sau, Hiểu Uyển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn thử hóa ra là Mạc Thần gọi đến.
"h u, Hạ Dương không ở nhà sao?"
Giọng của Mạc Thần nghe rất mất mát.
"Đã một ngày rồi chị Hạ vẫn chưa về, trễ vậy anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Hôm nay là sinh nhật anh..."
Nghe giọng nói rất nhỏ của Mạc Thần, Hiểu Uyển mới nhớ đến hôm nay mới là sinh nhật của Mạc Thần.
Trời ạ, anh ấy sẽ không chờ chị Hạ đến nửa đêm chứ?
Người này vì chuyện giận hờn với Chúc Hạ Dương lần trước, hai người không liên lạc, nói không chừng anh ấy vẫn không biết hôm nay Chúc Hạ Dương không ở nhà.
"Anh đang ở đâu, em đến tìm anh."
Hiểu Uyển cũng không biết tại sao mình lại bất ngờ nói như vậy, muốn rút lại cũng không kịp.
Nhìn địa chỉ mà Mạc Thần gửi đến, Hiểu Uyển phủi thêm một cái áo khoác rồi ra cửa.
Mạc Thần ngồi trong phòng bao uống hết chai này đến chai khác, những bạn học xung quanh đã say như lợn chết rồi.
Bởi vì lần trêu chọc Dạ Minh lần trước mà Chúc Hạ Dương vẫn còn giận mình, tuy nghĩ lại đúng là mình không đúng nhưng mà càng nghĩ vẫn càng giận.
Lúc đầu cho rằng Chúc Hạ Dương sẽ tặng quà sinh nhật cho mình nhưng mà lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
Hơn nữa gọi điện cũng tắt máy, đã gửi tin nhắn nói sẽ chờ cô ở đây.
Cũng không biết là cô có đọc được không.
Mạc Thần lại khui một chai bia, trước mắt nhòe đi, thuận thế ngã xuống sofa.
Bỗng canh ta cảm nhận được một bàn tay mảnh khảnh đỡ lấy mình, lạnh đến tận xương.
Mạc Thần cảm giác mình chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy nhưng mà làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Đôi bàn tay kia mò vào trong quần áo của Mạc Thần, một thân thể mềm mại lạnh như băng ngồi lên người mình, ngón tay khẽ vuốt môi anh ta.
Trong giây lát, móng tay trên những đầu ngón tay trắng bệch bỗng trở nên rất dài, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, miệng mở to như chậu máu.
"Mạc Thần!"
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một ánh sáng chói mắt lóe lên rồi biến mất, Mạc Thần bỗng mở hai mắt ra, ngồi dậy há hốc miệng thở hổn hển.
"Anh làm sao vậy, sao uống nhiều thế?"
Hiểu Uyển đưa tay đỡ Mạc Thần, cả người anh sao lại lạnh đến vậy.
"Anh có lạnh không?"
Hiểu Uyển khoác áo của mình cho anh, đưa nước ấm đến bên miệng anh.
Mạc Thần vội vàng uống một ngụm, lập tức túm bà tay đang sờ trán mình.
"h u, chúng ta mau rời khỏi đây."
Mạc Thần nói xong thì kéo Hiểu Uyển loạng choạng chạy ra ngoài.
Mạc Thần không thể tin được chuyện vừa xảy ra ban nãy, dù mình không nhìn thấy nhưng mà cảm giác này sẽ không sai.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện quái quỷ như vậy.
Mặc dù mình thích những chuyện linh dị... Nhưng mà khi thật sự gặp thật sự... thụ động.
May mắn là mình chạy nhanh, nếu không...
Có phải là đã xảy ra chuyện rồi?
Mạc Thần lắc lắc đầu, nắm lấy tay của h u.
"h u, em đưa anh về nhà đi, anh đáng yêu như vậy mà, hửm."
Nhìn gương mặt sạch sẽ lúc này đỏ bừng của Mạc Thần, nụ cười lại có vẻ ngây ngô.
Tuy là giả vờ tỏ ra mạnh mẽ rằng mình rất vui vẻ nhưng Hiểu Uyển có vẻ hiểu được cảm nhận trong lòng anh ta.
...
Trước khi đại điển phong tế của gia tộc Bắc Minh cử hành, bọn họ cũng không hề có ý định để Chúc Hạ Dương rời đi.
Không để cho mình đi cũng thôi đi, Chúc Hạ Dương còn cho rằng ít nhất cũng sẽ tiếp đãi mình như khách quý.
Nhưng sự thật là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Trong thời gian này nhiệm vụ của cô là đi theo Diên Hi ra ngoài không ngừng bắt yêu trừ ma.
Năm sáu ngày liền Chúc Hạ Dương cứ cảm giác như là thân thể của mình bị đào rỗng vậy.
Cô không hiểu với thực lực của bọn họ, tự ra ngoài nhận việc cũng được mà.
Nhưng vì sao lại không hề có hành động phản kháng nào?
Chỉ vì không được người đời xem trọng sao?